Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 16: Năng lực của bạn là gì?
“Tha! Tha anh! Chú bình tĩnh nghe anh giải thích đã!”
Một tiếng hét kinh thiên động điện vang vọng xung quanh nhà trọ của Triết Minh. Vô Duyên nhìn lấy người thanh niên đang cầm mũi tên trên tay mà lùi lại hô lớn, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Dù không biết mũi tên đó là cái quỷ gì, nhưng chắc chắn việc bị nó đâm sẽ thốn lắm đây!
Đúng là như vậy, Triết Minh chỉ vừa kéo lấy biết bao sự ô nhục, trong ánh mắt kỳ quái của cả trường đại học mà bước lên xe mui trần. Sau đó vừa đi được một quãng không xa, hắn đã rút ra đại sát chiêu!
Mũi tên lơ lửng! (Arrow Of Levitation)
Hắn cầm lấy, lao về phía Vô Duyên mà đâm một mũi!
Nhưng người sau nào có đơn giản như vậy? Chỉ thấy Vô Duyên nghiêm mặt, gã lùi người về sau, tay đưa ra làm một cú chặt vào cổ tay của Triết Minh nhằm đánh lạc hướng đòn t·ấn c·ông của hắn.
Tức khắc, mũi tên bị lệch một nhịp! Nó chỉ kịp xoẹt qua cái quần của Vô Duyên và để lại một vết rách nhỏ trên đó.
“C·hết tiệt, hụt rồi!” Triết Minh tức giận nghiến răng, còn Vô Duyên chỉ ngẩng đầu dương dương tự đắc:
“Ha ha, chú em còn quá là non-”
Lời nói im bặt, gã chợt biến sắc mà túm chặt lấy cái quần của mình. Triết Minh cũng giật mình, hắn nhìn thấy số lượng Mũi Tên Lơ Lửng đã giảm từ 6 xuống còn 5.
Rồi trước mắt Triết Minh, thân thể của Vô Duyên lộn ngược mà bay lơ lửng trên không trung.
Triết Minh:...
Vô Duyên:...
Vô Duyên biến sắc, hắn bị lộn ngược đầu xuống mặt đất, nửa người trên bay lên trời. Nhìn lấy Triết Minh mà đưa tay nắm chặt lấy vô lăng xe, miệng gào lên:
“Vãi vãi vãi vãi vãi! Chú mày làm gì anh rồi hả???”
“Oa, nó thực sự có tác dụng!” Hai mắt của Triết Minh sáng lên, hắn cầm lấy số mũi tên còn lại và nở một nụ cười lạnh lẽo.
Mũi Tên Lơ Lửng còn có thể sử dụng như thế này?
Quá tuyệt vời!
“Ha ha ha ha ha! Ăn thêm vài cú nữa đi!” Triết Minh nở một nụ cười khả ố, hắn tựa như một kẻ lưu manh, nhìn mà xem, giờ đây, Vô Duyên tựa như một người thiếu nữ bất lực, chỉ có thể mặc cho hắn làm gì thì làm.
Đột ngột, Vô Duyên thay đổi sắc mặt, gã ta chợt cắn răng như làm ra một quyết định trọng đại nào đó, tức giận hừ lên một tiếng:
“Là chú em bắt anh phải đi tới nước này!”
“Cái gì?”
Trước con mắt hãi hùng của Triết Minh, Vô Duyên tức khắc… Cởi lấy quần dài của gã ra, sau đó thân thể nhanh chóng hạ cánh ra khỏi xe mui trần mà nhảy ra con đường đất ở bên ngoài, hai tay khoanh lại, để lộ từng thế cơ bắp cứng rắn của gã.
Và bên dưới lớp quần dài, chính là chiếc quần đùi hồng chấm bi.
Triết Minh:...
Hắn giật nhẹ khóe miệng, nhìn lấy nước đi không thể nào tính nổi của gã Vô Duyên. Vẻ hãi hùng vẫn còn sót lại, trong lòng tựa như có vô vàn con ngựa đang chạy qua chạy lại.
Thật không thể tin được gã ta lại dám đi đến nước đó!
May là nơi này là đường mòn vắng vẻ, nếu ở khu vực công cộng, liệu gã dám làm trò này không?
Mà khoan, sao lại là hồng chấm bi? Vô Duyên có bị ám ảnh gì với hồng chấm bi không vậy?
Triết Minh sống mười chín năm trên đời, cứ ngỡ rằng hắn đã là một kẻ vô liêm sỉ lắm rồi. Nhưng ai ngờ rằng… núi cao còn có núi cao hơn!
Lòng kính phục vô hạn dành cho kẻ can đảm lột quần ra trước mắt, Triết Minh thán phục lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh, sau đó nhanh chóng lên mạng tạo một tài khoản trên các trang web đ·ồng t·ính, tiện thể đăng tải ảnh của gã ta lên.
“Này! Chú nghĩ gì đấy hả?”
Vô Duyên nhanh chóng đưa tay lấy điện thoại ra, gã giật nhẹ khóe miệng, sau đó khoanh tay mà nghiêm túc nói:
“Anh thích phụ nữ!”
“Ừ hứ?”
“Không đáng tin ư?”
“Có, nhưng không đáng kể.”
Trước ánh mắt hồ nghi của Vô Duyên, Triết Minh thở dài và mở cửa xe đi xuống, hắn lấy từ trong cặp xách ra một đĩa nhựa và đặt trái cây lên đó, rồi lấy ra một lon gạo và thắp ba que hương lên. Đặt bên lề đường, Triết Minh chắp tay lại và bắt đầu lạy ba lạy.
“Con lạy ông lạy ba, xin ông bà phù hộ cho con!”
Vô Duyên trố mắt nhìn, sau đó khóe miệng gã khẽ giật:
“Chú mày mê tín phết nhỉ?”
“Im lặng nào, coi chừng ông bà tức giận không phù hộ cho em!”
Triết Minh chắp tay và cất tiếng nhắc nhở, sau khi vái xong, hắn tức khắc mở giao diện Diễn Sinh Du Hí ra, nhấn vào nút rút thưởng.
[Đang tiến hành rút thưởng…]
Trước con mắt hồi hộp của Triết Minh, chỉ thấy thông báo đột ngột mở ra.
[Rút thưởng thành công! Nhận được Bàn Chế Tạo Cũ Kỹ.]
[Bàn Chế Tạo Cũ Kỹ (Old Crafting Table)
Loại hình: Phụ trợ
Phẩm chất: Bình thường
Hiệu ứng:
-Chế tạo (Crafting): Có thể sử dụng bàn chế tạo để tạo ra các vật phẩm dựa trên nguyên liệu có sẵn.
-Nhỏ gọn (Portable): Bàn chế tạo sẽ không chiếm giữ bất kỳ ô nào trong túi đồ của chủ thể.]
“Không tệ!”
Triết Minh mở tay ra, tức khắc một khối vuông nhỏ có hình dáng của một bàn chế tạo xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn. Khẽ mỉm cười, quả nhiên việc cúng bái ông bà tổ tiên là điều cần thiết.
“Rút ra đồ tốt?” Gã Vô Duyên hỏi, khi thấy cái gật đầu của Triết Minh, gã khẽ nhíu mày lại, tay vuốt cằm như suy nghĩ điều gì đó thâm sâu lắm. Sau đó khẽ đưa ra quyết định trong lòng.
Lúc nào đó cũng phải thử xem sao!
“Sắp bắt đầu chưa?” Triết Minh chợt hỏi, Vô Duyên nhìn lấy giao diện trước mắt, sau đó chép miệng và đáp:
“Còn mười lăm phút nữa.”
“Hiểu rồi.” Triết Minh gật đầu, hắn khoanh tay ngồi lên trên cốp xe, mặt hằm hằm nhìn ra trước mắt, đăm chiêu như thể suy nghĩ điều gì đó sâu sắc lắm. Rồi bất chợt, hắn thuận miệng hỏi:
“Năng lực của anh là gì vậy?”
Crắck!
Tiếng lòng tự tôn của ai đó bị đổ vỡ vang lên. Vô Duyên im lặng một hồi lâu, sau đó mới bình tĩnh chắp tay nhìn lên trên bầu trời, đưa ra một đáp án vô cùng thâm thúy:
“Đó là một loại kiếm thuật được sử dụng kết hợp với ảo cảnh, cực kỳ cao thâm, có nói chú em cũng không hiểu.”
“Thật?” Ánh mắt của Triết Minh tràn ngập vẻ nghi ngờ. Nhưng Vô Duyên đã ngó lơ điều đó, gã chỉ tặc lưỡi và hỏi lại:
“Năng lực của chú mày?”
Crắck!
Tiếng trái tim của ai đó bị nghiền thành từng mảnh lại vang lên lần nữa.
Triết Minh mím môi, hắn cắn răng, rồi chợt thở dài, đoạn bình tĩnh mỉm cười:
“Kỹ năng luyện khí, luyện dược, luyện binh và hỗ trợ đồng đội, khả năng phối hợp rất cao.”
“Há, có năng lực đa dụng vậy sao?” Vô Duyên cảm thán, sau đó cả hai nhìn nhau, cuối cùng…
“Ha ha ha ha ha, hóa ra trên đời này còn có năng lực như vậy…”
“Đúng vậy, ha ha ha ha…”
Hai kẻ cười gượng như hai tên đần, nhưng nhất quyết giấu đi bản chất về cái năng lực c·hết dẫm của bản thân, nuốt ngược vào trong miệng và mãi mãi không để lộ ra.