Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 17: Đêm dài (1)
[Quá trình dịch chuyển vào phó bản đang diễn ra…]
[Dịch chuyển thành công!]
Đến khi Triết Minh mở mắt ra lần nữa, trước mặt hắn đã là một địa điểm khác. Sự thay đổi trong khung cảnh này vẫn không thể nào khiến Triết Minh thích nghi nổi.
Nơi đây, London giống như một tác phẩm nghệ thuật với kích thước của một thành phố. Thật vậy, có người đã nói đùa rằng “nhược điểm ở London chính là nghệ thuật ở khắp mọi nơi” nhưng thật sự. Không chỉ có một số lượng lớn bảo tàng, London còn là một thành phố với những công trình, kiến trúc được thiết kế duy mỹ, không khỏi khiến người ta chìm đắm trong vẻ cổ kính của chúng.
Giờ đây, Triết Minh ngẩng đầu, hắn nhìn lấy xung quanh một lúc. Mình đang ở trên đỉnh một tòa tháp rất cao và cổ kính, với dấu vết của năm tháng in hằn trên những viên gạch, mái nhà và bức tường của ngọn tháp. Nhưng dẫu thế…
“Này anh, chúng ta đang ở đâu vậy?”
Triết Minh quay sang hỏi lấy Vô Duyên - cái gã đang bóc lấy phần một hộp phở ăn liền và đổ nước sôi vào. Gã ta đóng nắp lại, rồi trả lời với giọng điệu dĩ nhiên:
“Tháp London Anh, một trong số di sản thế giới được công nhận bởi tổ chức UNESCO.”
“Ơ kìa, còn cái gì để ăn không?”
Triết Minh nghe thế, hắn cũng chẳng quan tâm lắm, chỉ bước tới và lục lọi trong ba lô mà Vô Duyên mang theo, cuối cùng lấy ra một gói bò khô. Hắn bóc ra, cho vào miệng và nhai:
“Vậy bây giờ chúng ta làm gì? Du lịch London hả?”
“Tất nhiên rồi, chỉ cần tránh xa mấy chỗ người ta đánh nhau là được!” Vô Duyên nhếch miệng mà nói. Đột ngột, đầu Zombie nhảy ra từ cặp xách của Triết Minh, nó nghiêng qua nghiêng lại, cuối cùng giơ tấm bảng lên:
“Đây là đâu? Chúng ta lại vào phó bản ư?”
“Há? Đại tỷ, em vừa mới lập tổ đội với gã gay này, giờ đang đi tham gia phó bản nhiều người.”
Triết Minh cắn lấy bò khô, còn Vô Duyên thì trợn tròn mắt lên mà nhìn lấy cái đầu Zombie, sau đó gã ta hào hứng đưa tay định cầm lấy nó.
“Ơ kìa? Thú cưng của chú mày hả?”
Đại tỷ nhảy ra, nó lại về với vị trí trên đầu của Triết Minh, miệng ngậm lấy tấm bảng gỗ khác:
“?”
“Đồng đội mới của em, mặc dù gã trông có vẻ thần kinh, nhưng cũng miễn cưỡng chấp nhận được…”
Triết Minh giương mắt cá c·hết mà nói, Vô Duyên nhìn lấy hắn, ánh mắt của gã lộ ra vẻ hoang đường:
“Chú em nói như thể chỉ có mình anh bị bệnh thần kinh vậy?”
“Này này này, đừng có mà đánh đồng giữa bệnh nhân tâm thần và sinh viên đại học quốc gia.”
Triết Minh cười lạnh, hắn lộ ra khí chất siêu việt của một thằng sinh viên của hệ thống trường đại học tốt nhất cả nước. Ánh mắt lộ ra vẻ bễ nghễ chúng sinh hướng xuống Vô Duyên.
Nhìn đi, đây là sự khác biệt đấy!
Triết Minh nghĩ thầm, cười nhạt:
“Sao? Ông anh thấy sự khác biệt chưa?”
“Thật… Anh mày không có bằng đại học quốc gia.”
Vô Duyên ngừng lại, sau đó gã dùng ánh mắt kỳ quái nhìn lấy Triết Minh:
“Anh là sinh viên du học.”
Triết Minh:...
Một lưỡi dao đâm xuyên qua tim của hắn, Triết Minh im lặng, hắn lấy ra miếng bò khô cho vào miệng và ra sức cắn, hương vị cay nồng khiến hắn ôm đùi mà rúc lấy một góc. Khuôn mặt lộ ra vẻ nghi ngờ về nhân sinh.
Cuối cùng, hắn chợt hỏi lấy:
“Chỗ anh em, em khuyên thật nhé. Nếu không học đại học thì cứ nói, anh nói xạo như vậy dễ làm mất lòng người khác lắm…”
“Cút!”
Vô Duyên trừng mắt, gã dùng nĩa nhựa để ăn lấy tô phở ăn liền, ánh mắt nhìn ra xa, sau đó khẽ chép miệng:
“Bầu không khí bình yên quá nhỉ?”
“Có khi nào bọn họ cũng chỉ muốn du lịch London miễn phí không?”
“Chà, chú đánh giá thấp bản chất c·hết nhát của tiểu đội chúng ta rồi.” Vô Duyên nhếch mép, gã nhịp nhịp gõ lên chiếc nĩa trên tay, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư.
Hóa ra lão này còn tự biết mình cơ đấy!
Tự động loại bỏ mình ra khỏi câu nói của Vô Duyên, Triết Minh rút một miếng bò khô và đưa lên miệng của đại tỷ. Nó cắn lấy miếng bò khô, thích thú đung đưa qua lại trên mái tóc của Triết Minh.
Vô Duyên thấy cảnh tượng này, đôi mắt lộ ra vẻ tò mò:
“Thứ này là cái gì vậy?”
“Đây là đại tỷ đấy.”
“Nó là cái mũ hả?”
“Là đại tỷ.”
“...”
Vô Duyên im lặng, mà Triết Minh thì sau khi thấy vẫn chưa có ai xuất hiện, hắn mới bóc bịch bò khô khác và đứng dậy, nghiêng ngó xung quanh rồi lẩm bẩm:
“Mà, bây giờ chúng ta nên đi đâu nhỉ?”
“Chà, với người mới như chú em, chắc chắn phải đến đồn cảnh sát để lấy vài cây hàng nóng rồi.”
Vô Duyên chép miệng, nhưng rồi Triết Minh thoáng ngừng lại, khóe miệng của hắn khẽ giật nhẹ, do dự một lúc rồi nói:
“Em không biết dùng s·ú·n·g…”
“Cái này học một lát là dùng được ấy mà.” Vô Duyên an ủi, nhưng gã suy nghĩ một lúc lâu, sau đó cũng nghiêm nghị lắc đầu:
“Mà cũng không nên.”
“Hả?”
“Có khi chú em cầm s·ú·n·g bắn anh mất!”
“Đừng có tự ti như thế, bỏ “có khi” đi, em bắn anh thật đấy!”
Triết Minh híp mắt, hắn chợt thấy một thứ gì đó ở xa xa mà vỗ lấy vai của Vô Duyên, thấp giọng hỏi:
“Này, cái gì thế kia?”
“Đâu?”
Vô Duyên quay đầu lại nhìn, sau đó gã chợt há hốc mồm, sắc mặt tái nhợt mà vội vã cầm hộp phở ăn liền nốc hết vào trong bụng, sau đó khăn gói tất cả đồ đạc xung quanh mà co giò lên:
“Mẹ nó! Là Bách Lý Tiễn Thủ! Mau chạy đi!”
Triết Minh còn chưa dứt lời, một âm thanh không khí nổ tung vang lên, vọng lại tựa như tiếng s·ú·n·g. m thanh kịch liệt khiến Triết Minh rợn người, không chút do dự, hắn lấy ra Cửa Sắt Phù Phép và chắn trước mặt mình.
Keng!
Một mũi tên găm trên cánh cửa, lực chấn tựa như có một quả pháo vừa bắn ra, cùng lúc đó, thanh độ bền hiển thị rằng cánh cửa vừa bị tổn hại. Triết Minh giật nhẹ khóe miệng, vì không thể mang theo cánh cửa nặng cả tấn, nên hắn lại cho vào túi đồ và co giò chạy theo Vô Duyên:
“Đó là mũi tên đúng không? Là mũi tên? Vãi chưởng! Từ đó đến đây cũng gần hai cây số đấy???”
Sau đó, lại vô số âm thanh nổ mạnh vang lên, Triết Minh tái mặt ra sức chạy, chỉ ít hắn cũng muốn chạy trước Vô Duyên, lấy gã ta làm bia đỡ đ·ạ·n!
Không nói thì thôi, khi cả hai chạy vào trong tháp London, từng mũi tên xuyên phá qua lớn tường đá. Tên rơi như mưa, tựa như một chuỗi sao băng phóng xuống từ trên bầu trời.
Triết Minh ra sức chạy, hắn tái mặt mà hét lên:
“Phát đầu chỉ là để “chào hỏi” ư? Cái này mới là t·ấn c·ông thật hả???”
“Đó là Bách Lý Tiễn Thủ, một Người Được Chọn thuộc Nhật Bản, hiện tại đang là cấp ba.”
Vô Duyên nói, đối phương còn cao hơn cả Triết Minh hai cấp, vậy nên việc giao chiến là không hề thực tế chút nào. Nhưng bởi vì lời giải thích của gã đã khiến Vô Duyên mất đi sự thấp trung, thế là…
Phốc!
Một mũi tên găm thẳng vào mông của gã, Vô Duyên vọt vào trong một con hẻm nhỏ, mở nắp cống ra và chui xuống, sau đó gã lăn lộn trên mặt đất qua lại:
“Má má má má! Cái mông của con! Đau quá má ơi!!!”
Triết Minh giật nhẹ khóe miệng nhìn lấy Vô Duyên, vị trí trúng mũi tên này, đúng là không có gì để nói…
“Một, hai, ba…”
Phốc!
Triết Minh nắm chặt lấy mũi tên và rút nó ra khỏi mông của Vô Duyên. Gã ta hét lên như một con lợn chọc tiết, sau đó sắc mặt tái nhợt, cảm giác tựa như mất thứ gì đó quan trọng:
“Trinh tiết của đời anh…”
“... Thế chúng ta làm sao bây giờ?”
Triết Minh hỏi, chỉ thấy Vô Duyên nhìn hắn bằng ánh mắt tương tự và hỏi:
“Thế chú mày có suy luận ra gì không?”
“Dùng cung, bắn xa, bắn nhanh.”
Triết Minh chỉ giật nhẹ khóe miệng và nói. Vô Duyên giương ánh mắt như đang nhìn một kẻ đần lên:
“Hoan hô đại thám tử, suy luận quá chính xác!”
“Im đi, hai cây số đấy! Đến người còn chưa nhìn rõ ràng thì anh để em phân tích cái quái gì? Phân tích thời tiết hôm nay hả?
Là 2 cây số! Phạm vi bắn của đối phương là hai cây số, hơn nữa còn cực kỳ nhắm chuẩn vào mông của Vô Duyên, năng lực quái thai như vậy, hai người còn có thể làm gì ngoài chạy trốn cơ chứ?
Triết Minh cắn răng, sau đó bèn lấy ra bịch bò khô và tiếp tục ăn. Đại tỷ thì dường như ngẫm nghĩ điều gì đó, cuối cùng mới giơ bảng lên:
“Phó bản này không có đồng hương ư?”
“Đồng hương ư? Hình như phó bản này chỉ có mỗi Người Được Chọn thôi.”
Triết Minh đáp lại, đại tỷ thoáng ỉu xìu xuống, nó há miệng ra. Triết Minh hiểu ý, rút ra một miếng bò khô và đút cho nó.
Gã Vô Duyên lấy ra một tấm bản đồ và bắt đầu xem xét, rồi gã xoa xoa hai bàn tay, khóe miệng khẽ cong lên:
“Đây, anh có một danh sách cho chú rồi. Ăn khuya ở La Bibliothèque, tráng miệng và rượu chè ở Sky Pod Bar, cuối cùng là thưởng thức cà phê ở quán cà phê kiêm nhà hàng Devine!”
Triết Minh:...
Vãi chưởng! Lão ta thực sự chuyên nghiệp trong mấy vụ như thế này ư!
Triết Minh sáng mắt lên, sau đó hắn háo hức cất tiếng hỏi:
“Khi nào chúng ta xuất phát?”
…
Người thiếu nữ trẻ tựa mình trên tòa tháp cao ở London. Từ đây, cô ta có thể quan sát tất cả khu vực xung quanh. Khuôn mặt mang nét của một nữ cao trung Nhật Bản, khoác trên người kimono trắng, mang giáp ngực, tay đeo găng hở các đầu ngón tay.
Cây cung trên tay cô dài đến lạ thường, ít nhất phải đạt đến 2 mét. Nó tỏa ra màu vàng óng đẹp đẽ, tựa như một tác phẩm nghệ thuật của chúng thần. Giỏ tên sau lưng cô, lại tỏa ra ánh sáng bạc.
“This is not the best position to observe.” (Đây không phải là vị trí tốt nhất để quan sát) Cô nắm chặt cây cung, nói ra một câu tiếng Anh. Nhưng còn mang lơ lớ chất điệu của một nữ sinh Nhật Bản.
“We have no other choice, young girl.” (Chúng ta không còn lựa chọn nào khác đâu, nhãi con)
Đáp lại cô, chính là một người đàn ông da đen đang đứng ở phía dưới tòa tháp. Ông lẩm bẩm, trên tay có cầm theo một chiếc khiên to lớn, như thể sẽ che hết nửa người của mình.
Thật vậy, một cung tiễn thủ bắn tầm xa sẽ bị hạn chế khi di chuyển ở dưới mặt đất. Điều đó sẽ khiến cô trở nên cực kỳ yếu hại với các cuộc tập kích hơn, cho nên lựa chọn tốt nhất chính là ở nguyên vị trí này và thủ vững địa hình.
Hai người im lặng tuần sát vị trí xung quanh, nhưng đột ngột, một tiếng dậm chân vang lên, tạo ra sự rung chuyển bên trong tòa nhà đối diện. Đôi mắt của người thiếu nữ co lại, cô giương cung lên, kéo căng hết cỡ.
Người đàn ông nghiêm mặt, ông la lớn lên và giương chiếc khiên:
“Beware! There is someone else!” (Cẩn thận, vẫn còn một kẻ khác!)
Ầm!
Từ trong tòa nhà đối diện, một cây gậy khổng lồ cứ không ngừng dài ra đâm thẳng về phía cô gái. Kèm theo đó, một tiếng cười cực kỳ càn rỡ vang lên:
“Tối vui vẻ, bằng hữu của ta!”
Từ bên trong, bay ra một người võ giả Trung Quốc cười lớn. Hắn ta thu nhỏ cây gậy trên tay lại, sau đó tung cước về phía người đàn ông da đen.
Keng!
Cú đá bị chặn lại bởi chiếc khiên, sau đó gã đàn ông tức giận gầm lên một tiếng khổng lồ, đánh bật đối phương bay ra xe:
“Lãng! Chúng ta không giữ vương miện!”
“Nó không phải là vấn đề!” Lãng nói, hắn ta nhe răng cười, tay nắm chặt cây gậy và lao thẳng về phía trước:
“Chỉ cần đánh bại hết tất cả là được!”
“You son of a b-” Gã da đen tức điên vừa định lên tiếng chửi thề, nhưng bị người thiếu nữ trừng mắt, gã bàn xạm mặt cắn răng. Sau đó cầm khiên và bổ về phía đối phương.
Ầm!
Tiếng động vang lên chấn động khắp cả khu phố.
Nhưng ở trong một con hẻm nhỏ, tiếng gõ bàn phím vang lên, một giọng nói chậm rãi vang lên:
“Phó bản lần này có Bách Lý Tiễn Thủ Asumi Yuzuko, Tường Sắt Derek, cùng với Cuồng Đồ Lý Lãng…”
“Trước đó cũng nhận được tin về Thiên Nam Việt Cục có một người tham gia, nhưng chưa lộ diện.”
“Hả? Ở đây còn có hai tên cấp 1 yếu ớt, hình như bị Bách Lý Tiễn Thủ dọa đi rồi, có khi bọn họ định rời khỏi phó bản cũng nên…”
Một đêm này, phó bản chỉ mới bắt đầu.