Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 23: Đêm dài (7)

Chương 23: Đêm dài (7)


Cảnh đêm sâu hoắm như vực thẳm, đèn đường chập choạng lúc sáng lúc không. Thân ảnh hai người va vào nhau, tiếng lưỡi kiếm và móng vuốt v·a c·hạm vang lên liên hồi.

Sau khi tiêu diệt xong người phụ nữ kia, Triết Minh không còn lựa chọn nào khác hơn là đánh trực diện!

Lần đầu tiên, hắn cảm nhận được áp lực từ kẻ địch. Móng vuốt của hắn ta mãnh liệt và sắc bén, cũng may Triết Minh đang biến thân Bá Tước Đỏ, miễn cưỡng tiếp nhận toàn bộ kinh nghiệm chiến đấu của cô ta. Nếu không e rằng hắn không có khả năng chống lại đối phương.

Huống chi, cả sức mạnh lẫn tốc độ của gã người sói nhanh hơn Triết Minh rất nhiều, nhưng nhờ việc nghiền ép não bộ của mình, Triết Minh vẫn có thể chống lại gã ta!

Một ngọn cỏ lay động, tiếng mạch đập của gã người sói, biên độ di chuyển trong từng động tác của gã ta, nhịp độ di chuyển của mỗi bước chân. Tiếng lồng ngực phập phồng thở dốc,...

Gã ta nắm chặt tay và vung mạnh móng vuốt về phía Triết Minh, tốc độ nhanh phi thường.

Nhưng trước khi điều đó diễn ra, Triết Minh đã phân tích được hành động tiếp theo của gã. Hắn xoay ngang thanh đại kiếm, móng vuốt va chạm với lưỡi kiếm tóe ra ánh lửa, soi sáng khuôn mặt dữ tợn của đối phương.

Lúc này, không chỉ Triết Minh, mà gã người sói cũng cảm thấy rất kỳ quái.

Người trước mắt gã không bình thường!

Bộ dáng kỳ quái, thậm chí cả kiếm thuật cũng kỳ lạ.

Cách cầm kiếm cho thấy đối phương không phải là một cao thủ trong kiếm thuật, thế nhưng tựa như có thứ gì đó hỗ trợ, mỗi một đường kiếm của hắn ta đều ẩn chứa muôn vàn kinh nghiệm. Mỗi một lần đối phương di chuyển đều xảo quyệt né khỏi đòn tấn công của gã.

Thật vậy, cho dù Triết Minh có được toàn bộ kinh nghiệm kiếm kỹ của Bá Tước Đỏ. Nhưng bởi vì thực lực bản thân còn quá yếu kém, cho nên hắn chỉ có thể sử dụng những thứ ở bên ngoài da lông.

Dẫu vậy, kết hợp với não bộ siêu phàm của Triết Minh, thế là đã đủ.

Điều đó khiến gã người sói rất tức giận, rõ ràng đối phương mặc trọng giáp, tay cầm đại kiếm. Thế nhưng cách thức di chuyển lại giống như một con ong, dẫu cho gã ta cố gắng thế nào, vẫn không thể gây thương tổn mảy may.

Cảm giác khó chịu khiến gã người sói cắn răng, cuối cùng ánh mắt lộ ra vẻ hung tàn:

“Dù sử dụng nó xong sẽ lâm vào trạng thái suy yếu, nhưng mày ép tao!”

Đối phương khựng lại, gã tức khắc kích hoạt kỹ năng cuối cùng của mình. Đôi mắt trở nên đỏ rực tựa như máu tươi, thân thể cũng nhanh chóng phình to lên, từ 1 mét 8 trở thành 2 mét.

Gã nắm chặt tay, phóng thẳng về phía trước, móng vuốt giương lên, sắc bén đâm thẳng vào cánh tay của kẻ địch.

Phốc!

Móng vuốt đã được cường hóa xuyên thẳng qua giáp tay, xé vụn đi khuỷu tay của đối phương. Gã cười gằn, liên tục cào cấu lên trên thân thể của hắn ta, thân ảnh mang giáp sắt không ngừng lùi về sau, từng vết thương dần dần xuất hiện, bộ giáp sắt bị xé nát, để lộ thân thể nữ tính ở bên dưới, những vết thương dần dần xuất hiện.

Hắn thở hồng hộc, cảm giác mệt mỏi bắt đầu kéo đến, nhưng chỉ cười gằn một nụ cười hả hê, gã người sói nhìn lấy thảm trạng của đối phương:

“Nằm im chịu c·h·ế·t đi-”

Lời vừa nói ra, gã ngẩng đầu nhìn lấy đôi mắt qua lớp mũ giáp, sống lưng chợt lạnh buốt.

Một đôi mắt lạnh lùng nhìn mình.

Cuối cùng, tiếng cười nữ tính khẽ vang lên, đối phương hỏi một cách khinh thường:

“Ngươi nghĩ tại sao ta lại chọn tiệm vàng?”

Trước ánh mắt của hắn, người kỵ sĩ giơ tay lên, một quả táo vàng xuất hiện trên bàn tay của cô.

Một quả táo được làm bằng vàng ròng, tỏa ra ánh sáng vàng óng đẹp đẽ tựa như một vật báu khó tìm trên thế gian. Nó yên vị trên bàn tay của cô ta, rồi sau đó người phụ nữ đưa quả táo lên miệng cắn lấy nó.

Trước con mắt hãi hùng của hắn, mọi vết thương trên cơ thể của cô ta tức khắc khép lại. Tựa như chưa hề bị tấn công, thậm chí, ngay cả cánh tay đã bị xé nát cũng bắt đầu mọc ra lại như cũ.

Bàn tay trắng trẻo của đối phương cầm lấy trọng kiếm, thân thể đột ngột tăng tốc lao về phía gã người sói.

“Không thể nào- Mày là ai?”

Gã người sói tái mặt, thân thể của hắn lùi lại giữ khoảng cách. Cảm giác mệt mỏi sau khi dùng sức mạnh đã kéo đến. Nhưng chẳng mấy chốc, đối phương đã tiếp cận lấy gã.

Phập!

Đại kiếm đâm xuyên qua chân của gã, giữ chặt thân thể gã người sói xuống mặt đất. Gã sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng cực kỳ hỗn loạn.

Ban đầu bọn họ chỉ đuổi theo một tên cấp một, sao lại gặp phải một kẻ như thế này?

Có thể triệu hồi, có thể tấn công từ xa, có thể đánh trực diện, có thể hồi phục bản thân. C·h·ế·t tiệt! Kẻ này cấp bao nhiêu? Là cấp hai ư? Hay là cấp ba?

Nhưng rồi, những gì hắn thấy chỉ là một đôi mắt đen tuyền, yên tĩnh nhìn lấy hắn.

Không có bất kỳ cảm xúc nào cả.

Một bàn tay nắm lấy khối vàng dí sát trước mặt của hắn. Khối vàng không lớn, chỉ nhỏ bằng một bàn tay mà thôi, để rồi, đối phương lạnh nhạt cất tiếng:

“Đặt khối.”

Cuối cùng, mọi thứ tan biến.


Trời tối, Triết Minh yên tĩnh nhìn xác c·h·ế·t của người đàn ông trước mắt. Nửa người trên đã bị một khối vàng khổng lồ đè nát vụn, nửa thân dưới yên vị dưới mặt đất.

Cuối cùng, thân thể của hắn ta lóe thành một tia sáng, cuối cùng biến mất.

Thế là xong rồi nhỉ?

Mình… g·i·ế·t người…

Triết Minh lảo đảo bước đi, hắn cởi lấy mũ giáp ra, tay xé rách những mảnh giáp còn dính trên thân thể của mình. Đôi mắt mờ hẳn đi, cảm giác nặng trĩu truyền đến từ trên lồng ngực của mình.

Triết Minh nhìn xuống thân thể nữ tính của mình, chợt cười khổ.

Bá Tước Đỏ là nữ, biến thân thành cô ta cũng hoàn toàn sao chép luôn điểm này.

Đầu óc đau nhói, máu mũi chảy ra, Triết Minh đưa tay lau lấy nó. Mắt mờ dần, hơi thở của hắn gấp gáp, lồng ngực phập phồng, mái tóc dài che lấy khuôn mặt của hắn.

Triết Minh vẫn là một người bình thường, sau khi g·i·ế·t hai người khác xong, hắn không còn bình tĩnh như trước nữa.

Mờ mịt mà sợ hãi.

Triết Minh run rẩy, hắn thả lỏng não bộ và bước đi.

Khi đi đến một quãng đường, Triết Minh ngừng lại trước một quán cà phê, hắn ngơ ngác ngẩng đầu, đôi mắt thoáng lộ ra vẻ khó hiểu.

Ở Diễn Sinh Du Hí không có người, sao lại có hương cà phê bay ra từ đó?

Là ai vừa pha cà phê?

Triết Minh ngẩn người, hắn đưa bàn tay trắng trẻo của mình lên, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Một giọng nói quyến rũ vang lên, dẫu có vẻ tao nhã, nhưng lại ẩn chứa sự câu dẫn đến lạ kỳ:

“Đêm rồi, việc đi ra ngoài sẽ nguy hiểm lắm đấy, cô gái nhỏ.”

Đó là một người phụ nữ tóc vàng, khuôn mặt tinh xảo như là búp bê. Từng lọn tóc được uốn lại và tết thành nhiều bím. Khoác trên mình bộ đầm tím xa hoa, bên chân có tựa một chiếc dù tây dương.

Đôi mắt tím nhìn về phía hắn, ả khẽ cười nhẹ:

“Muốn một tách cà phê chứ?”

Cô gái? Là hắn ư?

Triết Minh ngẩn người, sau đó hắn cười khổ. Ba mươi phút chưa hết, tạm thời hắn vẫn phải duy trì thân thể nữ tính của Bá Tước Đỏ thôi.

Ngồi xuống đối diện cô ta, Triết Minh im lặng, đối phương chỉ mỉm cười và từ tốn pha một tách trà. Động tác tựa như đang trêu đùa với trái tim của người khác. Cô ả ngẩng đầu, mắt tím khẽ nheo lại:

“Quên mất, ta chỉ có trà thôi, dùng tạm nhé?”

“Ừm.”

Triết Minh gật đầu, hắn nhận lấy tách trà trên tay, khẽ chần chừ và nắm chặt lấy nó. Chợt, hắn do dự một lúc mà nói:

“Tôi vừa g·i·ế·t hai người.”

“Ừm?”

Ả ta ngừng lại, khẽ tựa cằm nhìn lấy Triết Minh, nở một nụ cười khiến trái tim hắn khẽ ngừng đập vài giây. Hít một hơi thật sâu, Triết Minh tiếp tục nói:

“Thế là đúng hay sai?”

Người phụ nữ khẽ cười nhẹ, tay nâng lấy tách trà lên, bờ môi đỏ mọng khẽ hé ra và nhấp một ngụm. Ánh mắt lộ ra vẻ hứng thú, và chỉ một động tác thôi mà tỏa ra sức hấp dẫn mãnh liệt, má Triết Minh có hơi đỏ lên, rồi cô ả cong khóe miệng mà đáp lại:

“Người Đại Việt? Chẳng phải Nhà Nước của cô đã liên tục nhắc nhở rằng sinh mệnh của mỗi người là đáng giá nhất, và mỗi người đều có quyền được sống ư?”

“Ý chí cá nhân không thể vượt lên nguyên tắc của một tập thể.”

Ả phụ nữ nhàn nhã tựa đầu vào ghế, nhưng sau đó chợt nở một nụ cười. Đôi mắt cô ta đỏ rực lên, tựa như ẩn chứa mặt trời bên trong đó, nhiệt độ xung quanh cũng chợt tăng mạnh:

“Nhưng, nếu sức mạnh của một cá nhân áp đảo cả một tập thể thì sao?”

“Chỉ là vài tên cặn bã, g·i·ế·t cũng có chẳng có vấn đề gì, đúng chứ?”

Trái tim của Triết Minh chợt căng lên, áp lực chợt chất chồng lên trên thân thể hắn.

Tựa như bây giờ, đối diện hắn chính là một con quái thú.

Nhưng rồi, mọi thứ biến mất, ả phụ nữ chỉ thoáng mỉm cười, tay nâng lấy tách trà lên và nhấp một ngụm. Khóe miệng khẽ cong lên một cách lười biếng, chỉ bình thản nói:

“Mà có thể cô không biết, nên ta cũng xin phép nhắc luôn.”

“Nếu c·h·ế·t ở trong Diễn Sinh Du Hí, kẻ đó sẽ bị loại ra khỏi phó bản, không có thương tích gì cả.”

“Không ai c·h·ế·t cả, đừng nghĩ nhiều.”

Triết Minh:...

Triết Minh ngơ ngác, khuôn mặt của hắn lộ ra vẻ ngốc trệ, để rồi cuối cùng…

“Cái gì???”

Một âm thanh vang trời phát ra từ quán cà phê, cứ như thể nó sẽ vang xa khắp cả London.

Một đêm dài, cũng sắp tới hồi phải kết thúc.

Chương 23: Đêm dài (7)