Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 25: Nó

Chương 25: Nó


Trong Diễn Sinh Du Hí, chỉ có tổng cộng năm cấp bậc thường được phổ biến cho mọi người. Theo thứ tự là một đến năm, cấp bậc cho biết sức mạnh của một khả năng mà người đó đã khai thác, tổng hợp thực lực của họ.

Thế nhưng bởi vì sự đa dạng phân hóa giữa các năng lực và tính thiên tài bẩm sinh, cho nên một số người dù ở cấp 1, lại có thể miễn cưỡng chiến đấu với cấp 2. Việc vượt cấp chiến đấu không mấy hiếm hoi, đấy là cho đến khi…

Có một kẻ cấp 3, lại có thể đánh bại cuộc phục kích của hai người cấp ba và một người cấp bốn.


[Tên: Võ Thiên Linh

Cấp bậc: 3

Năng lực: Thiên Nhiên Ái Đồ

-Khảo nghiệm của Thiên Nhiên: Giờ đây, chủ thể có thể tiến vào phó bản dành cho đồng đội. Được thiên nhiên khảo nghiệm, mỗi lần tiến vào phó bản, năng lực của chủ thể bị khóa trong quãng thời gian ngẫu nhiên từ 1-3 giờ.

-Thiên ái: Được thiên nhiên yêu quý, mỗi khi triệu hoán ra một Tự Nhiên Sinh Thể, chủ thể được tăng 50% tốc độ hồi năng lượng. Tối đa 300% tốc độ hồi năng lượng.

-Tiếng Gọi Của Thiên Nhiên: Chủ thể có thể triệu hoán nguyên tố trong tự nhiên để chiến đấu. Tối đa ba nguyên tố, với Đá/Kim loại sẽ tăng cường tố chất vật lý của chủ thể, Nước/Băng sẽ tăng cường ban cho chủ thể khả năng hồi phục cực lớn, Gió tăng cường tốc độ của chủ thể, sét khiến cho tính c·h·ế·t người trong đòn tấn công từ chủ thể tăng cao, gỗ/ mộc ban cho chủ thể khả năng kháng lại các đòn công kích tinh thần.

…]

Võ Thiên Linh, chính là một nhân vật rất nổi bật ở trong số những người đạt đến cấp ba. Cô chính là miếng mồi ngon béo bở mà bất kỳ thế lực nào cũng nguyện ý thu nhận. Nhưng cho đến bây giờ, Thiên Linh vẫn chưa từng có ý định gia nhập.

Đơn giản bởi vì, với năng lực và tiềm năng của cô, không nhất thiết phải tồn tại một đội.

Thạch Nhân Chiến Sĩ cứng cáp và mạnh mẽ, đã có Kẻ Thủ Ác bị nó đấm nát thành từng mảnh nhỏ, và thậm chí những thứ như s·ú·n·g ống cũng không thể làm bị thương nó.

Sức công kích mạnh mẽ như Lôi Thú và Thủy Điểu, khả năng quấy nhiễu và khống chế chiến trường của Thụ Linh. Thiên Linh có thể dễ dàng tạo ra một đội cho riêng mình, cô không cần thiết phải nhập đội.

Ví như lúc này…

Bị hơn hai mươi Kẻ Thủ Ác vây công, mười tám kẻ cấp hai, năm sáu kẻ cấp ba, thế nhưng Thiên Linh vẫn còn sống sót. Cô vừa khống chế lấy Thạch Nhân Chiến Sĩ, vừa giao thủ với một tên sát thủ vừa tiếp cận lấy bản thân.

Phốc!

Bàn tay đâm xuyên qua lồng ngực của đối phương, Thiên Linh không hề quay đầu, chỉ thở hổn hển đầy mệt mỏi mà lẩm bẩm:

“Bao lâu rồi nhỉ?”

Ba mươi phút? Bốn mươi phút? Một tiếng?

C·h·ế·t thật, cô cũng không hề đếm nữa.

Ầm!

Một Kẻ Thủ Ác khác cho rằng tiếp cận Thiên Linh là có thể tiêu diệt được cô. Thế nhưng trước khi hắn làm được điều đó, Thụ Linh đã dùng rễ cây khống chế lại hắn, cuối cùng bị Thạch Nhân đấm cho tan tành xác pháo.

Không giống như Triết Minh - người có bộ não quái dị, có thể điều khiển Thiên Linh chỉ có thể đưa ra những mệnh lệnh mang tính chung chung cho các nguyên tố được triệu hoán như “Đi đến địa điểm này” “tấn công kẻ đó”... Nhưng dẫu vậy, cô vẫn có thể tạm thời duy trì thế thủ hòa với hơn hai mươi Kẻ Thủ Ác.

Nhưng sẽ chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi cô bị mài mòi đến kiệt sức.

Số lượng kẻ địch quá nhiều, hơn nữa những kẻ là mối nguy thực sự lại vẫn chưa ra tay. Giống như diều hâu rình mồi, ai mà biết được đến lúc nào nanh vuốt của bọn chúng sẽ hướng về phía Thiên Linh cơ chứ?

Ầm!

Đột ngột, thân thể của Thạch Nhân bị đục xuyên một lỗ to lớn, nó nát vụn thành những tảng đá và vỡ xuống. Đôi đồng tử của Thiên Linh co rút lại, cô cắn răng mà lẩm bẩm:

“Đúng là loại hình chiến sĩ, sức chiến đấu cao quá mức…”

Người đàn ông với hai bàn tay được bọc trong hỏa diễm, gã ta nắm chặt tay lại, sau đó chỉ cười gằn:

“Thiên Nhiên Ái Đồ, năng lực của mày chính là mối phiền phức lớn nhất cho tụi tao trong phó bản này đấy.”

“Ha ha, thảo nào tụi mày nhắm vào tao đầu tiên, nhưng mà…”

Thiên Linh cười lạnh, tụi nó hoàn toàn không để ý tới Triết Minh và Vô Duyên - hai người đã chạy trốn lúc trước. Cô đã giao vương miện cho Triết Minh, giờ chắc cậu ta cũng đã cao chạy xa bay rồi.

“Ha ha, hai tên cấp một đó đang bị bọn tao đuổi theo, đoán chừng chúng nó đã bay khỏi phó bản từ lâu rồi.”

Gã chiến sĩ nói, hai bàn tay nắm chặt thủ thế, ánh mắt sắc bén nhìn lấy Linh. Thân thể chợt biến mất trong tầm mắt của cô.

Ầm!

Nắm đấm hai người chạm vào nhau, thân thể của Thiên Linh nhanh chóng bị đẩy bay ra xa, va phải bức tường của quán ăn. Cát bụi bay lên, Thiên Linh cắn răng mà lại nhổm người dậy, đưa tay bẻ lấy cổ, ánh mắt lộ ra vẻ tức giận:

“Chỉ là hai người cấp một…”

“Thì thế nào?”

Hai nắm đấm rực lửa, đối phương bước lại gần Thiên Linh, sau đó giơ tay lên cao, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường:

“Mạnh được yếu thua, không phải sao?”

“Nói nhiều quá!”

Một lưỡi kiếm đột ngột chém thẳng về phía gã, người chiến sĩ sững sờ mà giơ nắm đấm chặn lại nó. Bất ngờ thay, lưỡi kiếm bị đánh bật lại như chạm phải một khối sắt thép.

Rồi giữa hai người, một bóng dáng tóc cam xuất hiện.

Thân thể tái nhợt, khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại lộ ra vẻ ngang tàng. Cô ta nắm chặt thanh kiếm trên tay, nhướng mày lên khó hiểu nhìn lấy gã chiến sĩ:

“G·i·ế·t thì g·i·ế·t đi, còn nói nhiều làm gì?”

“Mày là ai?”

Gã chiến sĩ nhíu mày khó hiểu, hắn chưa từng thấy người phụ nữ này ở trong chiến trường. Là dịch chuyển? Một người khác tới trợ giúp?

Mặc kệ… Chỉ cần g·i·ế·t là tốt.

Gã ta chọi hai tay vào nhau tạo ra ánh lửa, những người khác cũng đã bắt đầu tiêu diệt các vật triệu hoán của Thiên Linh, bọn họ bắt đầu tiếp cận nơi này.

Thiên Linh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô gái trước mắt.

“Cô từ đâu chui ra vậy?”

Không biết vì sao, cô thắc mắc một câu rất đỗi ngu ngốc. Đáp lại cô, người phụ nữ tóc cam quay đầu lại.

Trên miệng còn ngậm lấy một chiếc đùi gà KFC… Giống như cái hộp, hay cái đầu gì đó bám ở trên đầu Triết Minh, được cậu ta đút ăn đùi gà, khoai tây chiên,...

Thoáng chốc, một suy nghĩ hoang đường hiện ra trong tâm trí của Thiên Linh, cô há miệng định nói gì đó. Khuôn mặt nhanh chóng trở nên phức tạp, thậm chí là như có vẻ sụp đổ.

Điên rồi?

Rốt cuộc nó là một cái hộp, cái mũ hay là… một cô gái?

Vật triệu hồi là một cái hộp có thể biến hình thành một cô gái?

Có thể loại triệu hồi sư này ư?

Sau đó trước con mắt của mọi người, cô gái tóc cam khẽ cắn một miếng trên chiếc đùi gà KFC, sau đó tay còn lại đặt lên trên phần ngực khêu gợi của mình.

Chỉ ngay tức khắc, một lớp giáp đen tuyền đã hình thành trên cơ thể cô, với sắc tím huyền ảo bao phủ bên ngoài lớp giáp. Tựa như một tác phẩm được thiết kế tỉ mỉ bởi những nhà nghệ thuật.

Cô ta mở bàn tay trái ra, một viên ngọc đen đã xuất hiện ở trên đó. Khẽ hít một hơi thật sâu, rồi cô ta nói:

“Bạn ơi, tỉnh chưa?”

Bầu không khí đột ngột trở nên tĩnh lặng.

Bằng cách nào đó, trước con mắt của mọi người, mọi thứ đột ngột trở nên chập choạng, những bông tuyết trắng xóa cứ liên tục xuất hiện, chập chờn rồi biến mất.

Một người hoảng sợ ngã ra phía sau, khuôn mặt tái nhợt mà la lên:

“Có thứ gì đó đang nhìn tôi!”

“Nó sắp tới!” Lại một giọng nói run rẩy, ánh mắt mọi người bắt đầu nhìn ra xung quanh. Phân tán một cách hỗn loạn, giống như có một thứ gì đó lẳng lặng quan sát bọn họ… từ nhiều phía?

“Im lặng! Coi chừng trúng ảo cảnh của đối phương!”

Gã chiến sĩ gầm lên, tiếng nói của gã vang xa, tựa như có thể phá vỡ cơn mê man của mọi người. Gã đưa mắt nhìn về phía cô gái tóc cam, lần nữa nhìn kỹ hơn người trước mắt.

Làn da tái nhợt, mái tóc cam, mặc một bộ giáp đen tuyền với ánh sáng tím bao phủ. Đối phương đang nhàn nhã cầm lấy kiếm nhìn lấy gã, tựa như xem xét một thứ gì đó vui vẻ lắm.

Đúng hơn là, cô ta đang nhìn về phía sau lưng gã.

Một cảm giác lạnh sống lưng xuất hiện khiến gã chiến sĩ giật mình quay đầu. Tức khắc, ánh mắt của gã mở to ra.

Ở một tòa nhà cao tầng cách đây nửa cây số, có một bóng người.

Đó là một thân thể rất cao, có lẽ là khoảng 3 mét. Nhưng thân thể lại gầy gò đến lạ kỳ, không thể nói được nó có làn da, hay thực thể của nó chỉ do những luồng bóng tối tạo thành.

Thân thể méo mó không có quy tắc, cái chân, cái tay dài ngoằng như một con quỷ. Đôi mắt trắng mở to ra chăm chú nhìn lại gã, tại sao nó lại nhìn gã cơ chứ?

Đúng lúc này, ánh mắt của cả hai chạm nhau.

Cái miệng của nó chợt ngoác lớn, tựa như có thể nuốt chủng lấy gã. Thân thể bắt đầu còng xuống. Tiếng gào vang lên nho nhỏ, tựa như có ai đó đang rít gào lấy bên tai gã, cảnh tượng trước mắt bắt đầu chập choạng nhiều hơn, nhiều hơn…

Cuối cùng, nó biến mất.

Gã tái mặt, thân thể bắt đầu run rẩy, hơi thở hỗn loạn, gã từ từ quay đầu nhìn về phía sau lưng mình.

Nó ở đó.

Ngay sau lưng gã.

Bàn tay mở rộng nắm chặt lấy đầu của gã, cái miệng ngoác rộng ra, để lộ khoảng bóng tối vô ngần ở bên trong. Tiếng gào thét xuyên qua màng nhĩ mà đâm sâu vào não bộ của gã.

Phập!

Cuối cùng, mọi thứ trở về yên tĩnh.

Cực kỳ yên tĩnh.

Chương 25: Nó