Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 26: Kết thúc hài hước
Khung cảnh trước mắt trở nên vô cùng hỗn loạn. Có người vì quá sợ hãi mà hét toáng lên, có kẻ lại không chịu đựng được nó mà ngã gục xuống. Thứ quái vật tựa như một bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện, cánh tay dài như rắn độc của nó liên tiếp bẻ cổ, đâm xuyên qua thân thể của từng người.
Đại tỷ gật đầu, so sánh về khả năng ảnh hưởng đến số đông và càn quét người yếu thế, Enderman (Kết Thúc Giả) chính là lựa chọn tốt nhất.
Tồn tại ở The End (Sự kết thúc) có khả năng tác động đến tâm trí, đồng thời dịch chuyển tức thời. Có thể nói sức chiến đấu của Enderman so với cấp hai là có thừa, cấp ba miễn cưỡng đạt đến. Nhưng kết hợp với khả năng thao túng nỗi sợ của nó, dường như cũng chẳng phải là vấn đề lớn lắm.
Tuy nhiên…
Enderman chỉ vừa dịch chuyển, nhưng chợt một bàn tay chạm vào thân thể của nó. Lập tức, tiếng nổ mạnh vang lên, thân thể của nó bay ngược về phía sau.
Ầm!
“Gào!!!”
Tiếng rống dữ dội vang lên, Enderman nhổm người dậy, nó giơ đôi mắt trắng dã nhìn về phía người trước mắt, miệng ngoác ra đầy dữ tợn. Thế nhưng người đối diện chỉ điềm tĩnh lắm, thân thể mang một chiếc cơ giáp đang tỏa ra ánh sáng nhạt, đôi mắt lạnh lùng hướng về phía Thiên Linh và đại tỷ:
“Không nghĩ tới cô cũng bắt đầu gia nhập tiểu đội khác đấy.”
Thiên Linh chỉ nheo mắt lại, ánh mắt thoáng lộ ra vẻ khó hiểu, cô cười lạnh:
“Đến cả cấp 4 cũng được cử ra, có vẻ vương miện rất quan trọng đối với các ngươi nhỉ?”
Không để cô kịp dứt lời, đột ngột từng đạo kiếm khí tỏa ra từ tám hướng nhắm về phía Thiên Linh. Kiếm khí sắc bén, tựa như đàn chim én vỗ cánh, lấy góc độ xảo quyệt mà hướng về cô.
Nhưng Thiên Linh không nao núng, bởi vì ngay sau đó Enderman đã xuất hiện sau lưng cô. Nó đưa hai tay tóm lấy vai của Thiên Linh, thân thể của hai người nhanh chóng biến mất!
Dịch chuyển tức thời!
Chỉ còn lại đại tỷ ở giữa biển kiếm khí, cô khẽ thở dài, sau đó nắm chặt thanh kiếm trên tay. Miệng ngậm lấy đùi gà KFC không thả, và rồi…
“Kiếm Kỹ - Hỏa Phụng!”
Một kiếm vừa ra, lửa bốc lên từ thanh kiếm mang màu sắc u tối, nó hình thành một con phượng lớn mà bao phủ lấy xung quanh đại tỷ. Những làn kiếm khí nhanh chóng bị đánh tan.
Người thanh niên ngạc nhiên mà lẩm bẩm:
“Hỏa Kiếm Sư?”
Đại tỷ bước ra từ ngọn lửa, cô nắm lấy cây kiếm mà ngẫm nghĩ, trong lòng nhanh chóng nhổ nước bọt về lời nói của đối phương.
Hỏa Kiếm Sư gì cơ chứ?
Thanh kiếm Netherite mà cô đang sử dụng chỉ được phù phép với cấp độ về lửa… hơi bị cao thôi?
[Khúc Địa Ngục (The Netherite Song)
Phẩm chất: Truyền thuyết
Loại hình: Vũ Khí
Đặc tính:
-Siêu Bền (Unbreaking ???): Được rèn bởi kim loại cứng rắn từ Nether, trải qua nhiều lần tắm rửa bởi dung nham, giờ đây độ cứng của nó đã vượt qua bất kỳ loại phù phép thông thường nào.
-Khái Niệm Của Lửa (Fire Concept): Do sự ảnh hưởng của Command Block, một ai đó đã cải tiến phù phép Khía Cạnh Của Lửa (Fire Aspect). Kết hợp với độ nóng ở địa ngục, người sở hữu thanh kiếm này có thể hiệu triệu lửa trong chiến đấu. Tuy nhiên một lớp phong ấn đã khiến thanh kiếm không thể phát huy toàn bộ sức mạnh của nó.
Chú thích: Cho dù có mạnh hơn bao nhiêu, nó vẫn là một thanh kiếm thuộc về Minecraft.]
Mặc dù dòng chú thích có vẻ đang trêu ngươi lấy Triết Minh, nhưng thanh kiếm này vẫn là một vật ưa thích của đại tỷ. Trên thực tế, từ cái ngày đánh bại đối phương và cướp được thanh kiếm này, nó gần như trở thành vũ khí chính của cô.
“Mà này, có bao nhiêu người các ngươi vậy?”
Đại tỷ nhìn về một hướng mà hỏi, người thanh niên mặc cơ giáp thoáng ngừng lại, sau đó khẽ mỉm cười, bộ giáp dần dần tỏa sáng, hai tay của hắn ta nhanh chóng thay đổi thành hai khẩu đại bác năng lượng:
“Cô đoán xem?”
Không chỉ thế, kiếm khí bắt đầu hình thành xung quanh hai người, lấy thế vô cùng dày đặc mà bao phủ lại. Đại tỷ híp mắt, cô cắn một miếng trên đùi gà KFC và bắt đầu suy nghĩ.
Một người nữa thao túng kiếm khí, và một người thanh niên ở trước mắt. Có vẻ hai người họ… rất phiền toái.
Nhưng không thành vấn đề.
Luồng năng lượng bắn thẳng về phía đại tỷ, nó xé toạc mọi thứ trên đường bay tới mức độ nguyên tử. Người thanh niên khẽ cong khóe miệng lên, thân thể cũng tức khắc biến mất, linh kiện trên giáp tay của cậu ta bắt đầu thay đổi, hình thành một lưỡi kiếm năng lượng.
Pháo năng lượng ấy đại diện cho thực lực của Khoa Học Gia cấp 4! Từ trước đến nay chưa từng có ai có thể chặn lại được sự phân rã ở cấp độ nguyên tử được! Cho nên cô ta chỉ còn cách né tránh nó mà thôi!
Thông tin truyền đến trên giao diện của cơ giáp, phán đoán cho hắn về quỹ đạo mà cô ta sẽ di chuyển. Cho dù chỉ một di chuyển nhẹ thôi, hắn cũng sẽ dựa vào động cơ đẩy mà tiếp cận đối phương, sau đó một kiếm xuyên tim!
Sau đó, đại tỷ vung kiếm, đánh bật luồng năng lượng ấy bay đi hướng khác.
Tựa như có quả bóng bay tới, sau đó bị vợt tennis đánh bay đi.
Người thanh niên:...
“Từ từ!”
Hắn ta đột ngột xuất hiện, trên trán nổi đầy mồ hôi mà giơ tay lên, cất tiếng:
“Xin lỗi, nhưng mà cô vừa đánh bay tia phân rã đúng không?”
“Ừm?”
Đại tỷ ngừng lại, sau đó cô nắm chặt thanh kiếm trên tay, khóe miệng khẽ cong lên, ánh mắt lộ ra vẻ kiên định:
“Đúng vậy, chính là kiếm thuật và kinh nghiệm đã cho ta điều đó!”
Có cái rắm!
Người thanh niên ngơ ngác, hắn ta giật nhẹ khóe miệng, sau đó cắn răng mà nói:
“Ý cô là, một tia phân rã năng lượng, có thể phân hủy mọi thứ trên đường bay tới mức nguyên tử. Bị cô đánh bay tựa như nhấn phản đòn trong game đối kháng ư?”
Đại tỷ:...
Nói thật, cô không hiểu đối phương nói gì cho lắm.
Nhưng lúc này, người thanh niên đã đổ mồ hôi lạnh, điều này chẳng có thứ gì gọi là khoa học cả!
Hắn là một Khoa Học Gia cấp 4! Đối diện với kẻ thù đã vượt qua hàng trăm, bọn họ có thể dựng khiên ma pháp, có thể né tránh, có thể dùng phương thức quỷ dị mà phá vỡ tia phân rã.
Nhưng đánh bay? Đánh bay là cái quỷ gì???
Đối thủ này… là một kẻ khó xơi.
Ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng, hắn hất tay lên, lập tức có vô số thiết bị bay nhỏ bé tách ra khỏi cơ giáp và lơ lửng trên không trung. Nó dày đặc trên bầu trời, sau đó lóe sáng, tỏa ra từng ánh sáng của việc khai thác năng lượng từ hạch tâm.
“Ra tay đi! Đừng có đứng xem nữa!”
Hắn cũng nhắc nhở người đồng đội, lập tức kiếm khí xuất hiện, dày đặc bao phủ lấy khu vực xung quanh mà nhắm về phía đại tỷ.
Còn đại tỷ…
Đại tỷ cong khóe miệng lên, ngẩng đầu nhìn tia phân rã bắn tới, kiếm khí với cường độ mạnh hơn. Tức khắc cô cúi thấp đầu, ánh mắt khẽ thay đổi.
Tình huống này… hơi khó cho cô rồi.
Chẳng lẽ phải gọi thêm bọn họ đến?
Nhớ tới lần trước, chỉ vì có một người vô cùng mạnh xuất hiện trong phó bản mà cô phải nhờ tới bọn họ. Khuôn mặt của đại tỷ khẽ đen lên, quyết định phá tan suy nghĩ này.
Không! Với tôn nghiêm của một con Zombie, thà c·h·ế·t còn hơn!
Đúng lúc này, một tiếng nói vang lên ở xa xa, sao mà chân thành, sao mà gấp rút:
“Đại tỷ! Kéo người lại đây!”
“Mẹ nó! Bé Minh quay xe lại nhanh! Bọn họ có người dùng chiêu AOE kìa!”
“Bé Minh con mẹ nhà anh! Làm sao quay xe, quay vô lăng về bên trái hay phải???”
“Mẹ kiếp! Đã bảo là để anh lái rồi!”
Có hai tên hề giành nhau cái vô lăng của xe bán tải. Chiếc xe đi xiêu vẹo tựa như một người đang say rượu tiến về phía này. Nó đâm vào cái cột đèn đỏ, sau đó lùi lại và… tiếp tục đâm vào thùng rác cạnh bên.
Bầu không khí căng thẳng tức khắc thay đổi, tựa như trên chiến trường, có một rạp xiếc vừa đi ngang qua.
Còn tấu hài rất nhiệt tình…
Cực kỳ hoang đường!
Nhưng mà, đôi mắt của đại tỷ sáng lên, cô tức khắc quay người lại và lấy hết sức mà chạy. Enderman cũng xuất hiện sau lưng cô, ném Thiên Linh về phía đại tỷ, cô tiếp lấy, nhanh gọn nhảy lên trên xe bán tải.
Nhanh, gọn, lẹ, không một động tác thừa.
Tựa như một vụ b·ắ·t· ·c·ó·c.
Người thanh niên:...
Thiên Linh:...
Đám người này tới đây là để tấu hài hả???
Mà khoan! Đó có phải là b·ắ·t· ·c·ó·c không?