“Bách Lý Tiễn Thủ cũng có mặt? Không ngờ trận chiến này lại có nhiều đối tượng đáng gờm như vậy.”
Khi thấy sự hiện diện của thiếu nữ cầm cung, Thiên Linh bèn lẩm bẩm. Cô khẽ nhíu mày lại, Triết Minh chỉ ngơ ngác quay đầu nhìn cô:
“Bách Lý Tiễn Thủ?”
Vãi nhái, là chị đại đã sấy một cơn mưa tên vào hắn và Vô Duyên lúc mới vào phó bản hả?
Nếu vậy thì đáng gờm thật, bởi vì khi thấy có một người ở xa tận hai cây số tấn công, Triết Minh biết trừ giơ mông lên dính đạn ra, hắn chẳng có cách nào khác để đánh bại cô ta cả.
Ha ha… Mặt còn chưa thấy đã bị bắn thành nhím, động não cái khỉ gì?
Tưởng rằng Triết Minh không biết đó là ai, Thiên Linh cau mày và nhìn về phía hắn mà nói:
“Một thành viên tiềm năng tới từ Nhật Bản, cô ta và Tường Sắt Derek hiện đang là tiểu đội hai người có chiến lực đáng gờm nhất trong phạm vi cấp bốn.”
“Nghe có vẻ lợi hại…”
“Nói nhảm, người ta bắn một tên là đủ chết cậu rồi, không mạnh ư?”
Thiên Linh bĩu môi, sau đó cô lập tức thay đổi sắc mặt, thậm chí là có vẻ khó hiểu:
“Nhưng mà, có vẻ hai người ấy đã có ý đồ tới đây từ trước để ngăn cản Kẻ Thủ Ác, là ai đưa thông tin cho bọn họ sao?”
“Này? Anh nhìn đi đâu thế?”
Triết Minh thấy Vô Duyên còn đang lái xe tức khắc nhìn ra ngoài cửa sổ và chống cằm, ánh mắt lộ ra vẻ… kiêu căng tự mãn?
Gã ta thở ra, nở một nụ cười muốn ăn đấm vô cùng:
“Chà chà, mấy người cũng chẳng hiểu được anh đâu.”
Triết Minh:...
Thiên Linh:...
Thằng này bị hâm à?
Đột ngột, mặt đất rung chuyển, thân ảnh mang sắc tím xuất hiện. Lần này, Thiên Linh khẽ ngừng lại, ánh mắt cô lộ ra vẻ bàng hoàng, còn kinh hãi hơn vạn phần.
Nếu trước đó, Thiên Linh xem Bách Lý Tiễn Thủ như là một đối thủ khó giải quyết, thì bây giờ thái độ của cô không khác gì một người bình thường thấy khủng long rơi từ trên trời xuống cả.
Cuối cùng, Thiên Linh chỉ khẽ thở dài, thầm nỉ non:
“Không nghĩ tới… là người này…”
Triết Minh ngơ ngác nhìn lấy bóng người vừa xuất hiện đằng xa, thoáng thất thần.
Là Violet nhỉ…
Chỉ thấy Thiên Linh liếc nhìn Triết Minh và Vô Duyên, sau đó bình tĩnh giải thích:
“Chưa có ai từng biết được tên của cô ta, nghe đồn rằng người này có tính cách rất tùy tiện, nhưng về sức mạnh…”
Nói rồi, Thiên Linh thoáng lộ ra vẻ thán phục mà nói:
“Cô ta thuộc vào nhóm những người mạnh nhất ở trong cấp năm.”
“Ghê gớm vậy sao- Vãi nhái!”
Vô Duyên chỉ vừa cảm thán, sau đó gã ta chợt trợn tròn mắt lên mà nhìn về cảnh tượng phía sau xe. Triết Minh nhíu mày nhìn sang gã:
“Cái dáng vẻ như thấy người ngoài hành tinh đó là sao-”
“Chú em…” Giọng của Vô Duyên run rẩy, gã đổ mồ hôi mà phản bác lại: “Không phải dáng vẻ của anh như đang thấy người ngoài hành tinh…”
Triết Minh quay đầu lại, sau đó hắn cũng cứng đờ người.
Giọng nói run rẩy của Vô Duyên vang lên bên tai:
“Anh mày đang thấy người ngoài hành tinh thật!”
Trên bầu trời, một cỗ máy cao hơn cả tòa nhà năm tầng, với kết cấu phức tạp và những đường dẫn năng lượng khổng lồ. Nó hướng về phía mặt đất, từng họng pháo năng lượng to đến lạ thường nhắm về Violet.
Phút chốc, Triết Minh hoảng hốt.
Ôi mẹ ơi? Thứ này…
Nếu nói trước đó, hai kẻ truy sát Triết Minh thể hiện sức mạnh ở mức độ mà hắn có thể chấp nhận.
Thì cảnh tượng trước mắt hoàn toàn phá vỡ mọi thế giới quan của hắn.
Nếu thứ vũ khí như vậy được sản xuất hàng loạt, liệu nó sẽ dẫn đến chiến tranh thế giới chứ?
Nếu thực sự có một thế lực chiếm giữ được nó, liệu bọn họ sẽ sử dụng thứ đó như thế nào? Ai sẽ ngăn cản được một thứ vũ khí có sức công phá lớn như vậy cơ chứ?
Sự hoảng hốt, sự bàng hoàng, sự nghi ngờ… cùng với đó là… tính toán?
Một suy nghĩ thoáng qua.
Phút chốc, hàng loạt ký ức tràn vào trong đầu của Triết Minh.
…
“HAB-012, hãy phân tích toàn bộ tư duy của tất cả mọi người trong phòng họp. Chú ý tới người ngồi ở trung tâm.”
“HAB-012, hãy lấy toàn bộ thông tin ở trên những xác chết này.”
“HAB-012, chúng ta cần biết được toàn bộ lịch trình và cấu trúc Nhà Trắng. Xác chết của cựu quản gia Monalir Kihlon chính là những gì chúng tôi có thể cung cấp cho cậu.”
“HAB-012, phân tích phản ứng tiếp theo của đối tượng trước mắt. Chúng ta nên tiếp tục tra khảo hay giết chết đối phương?”
…
“Báo cáo, HAB-012 đang xuất hiện dấu hiệu quá tải! Các triệu chứng dần xuất hiện, nếu tiếp diễn, sinh mệnh của HAB-012 đang dần dần đi xuống.”
“Vậy sao? Sản phẩm lần này có tiến triển tốt. Tiến hành giải phẫu toàn bộ cấu trúc não bộ của HAB-012 đi, chúng ta cần toàn bộ dữ liệu để có thể phát triển ra một sản phẩm mới.”
“Sau đó, đem phần còn lại của HAB-012 đến lò tiêu hủy.”
…
“Triết Minh?”
Xe đã đi một quãng xa khỏi chiến trường lúc trước. Sự im lặng đột ngột của Triết Minh khiến Thiên Linh cảm thấy khó hiểu, cô hướng người về phía trước nhìn lấy người thanh niên ở bên cạnh tay lái, đôi mắt chợt co lại.
Đôi mắt của Triết Minh lộ ra vẻ cứng nhắc tựa như máy móc, máu bắt đầu chảy ra từ mũi của hắn. Nhưng đối phương có vẻ không hề quan tâm, chỉ nhìn chăm chú lấy Thiên Linh.
Một ánh nhìn khiến cô lạnh dọc sống lưng.
“Hai mươi mốt tuổi, sinh ra trong gia đình khá giả. Cách ăn mặc có xu hướng thiên về nam tính, học từ anh trai? Có một người anh trai rất xuất sắc nên thường bị bố mẹ bắt ép lấy làm tấm gương. Có đem chìa khóa xe nhưng không mang theo chìa khóa nhà, gia đình sống trong một trang viên lớn, có lẽ lớn hơn một ngàn héc-ta. Từ lần đầu gặp trong tiệm KFC, tay áo của cô còn dính cà phê, tối hôm qua cô dành thời gian ở một địa điểm trong trang viên thưởng thức cà phê nên chỉ đem theo chìa khóa xe. Có một chuyện đã xảy ra với anh trai mà cô hằng ngưỡng mộ, giờ cô đang cố gắng trưởng thành thay thế anh ta.”
Thiên Linh sững người, cô hoàn toàn không ngờ được rằng đối phương đang… đọc vị bản thân?
Không phải, trên đời này không thể có bất kỳ ai đọc vị được như vậy. Nó đã vượt qua bất kỳ lẽ thường nào.
Làm sao có thể cơ chứ?
Thiên Linh không biết phải nói gì, mọi thứ xảy ra khiến cô quá choáng ngợp. Ấy vậy mà thân thể của Triết Minh chỉ thoáng khuỵu xuống, giọng nói không có cảm xúc cứ vang lên đều đều:
“Trên người mặc âu phục, bàn tay có khía do giấy cứa vào, công việc ở ngoài đời của cô có liên quan tới giấy tờ. Xem xét đến gia thế, có lẽ cô được thừa kế một phần quyền lực của gia tộc. Công việc bàn giấy khiến cô không thể đi xa, nhưng trên ống quần còn dính một ít bùn, ngày hôm qua tại quận bảy thành phố Hải Nội có mưa rào trong ba mươi phút, người cô không bị ướt nhưng quần lại dính nước, có lẽ cô đang kéo theo một thứ gì đó trên đường đi, là vali? Liệu nó có liên quan tới hợp đồng-”
Bốp!
Không đợi Triết Minh dứt lời, bàn tay đã chặt thẳng vào họng của đối phương. Đôi mắt của Triết Minh tức khắc lộ ra vẻ tỉnh táo, nhưng sau đó hắn chìm vào ngất xỉu.
Vô Duyên thu tay lại, gã thở dài và tiếp tục lái xe, giọng nói không còn vẻ ngả ngớn như trước:
“Phiền cô lau máu mũi cho cậu ta giúp tôi.”
Phương thức tốt nhất để khiến ai đó bất tỉnh mà không để lại tổn thương vĩnh viễn chính là cắt nguồn cung cấp máu từ động mạch cảnh của họ. Bởi vì Triết Minh đang ngồi ở ghế lái bên cạnh, cho nên Vô Duyên chỉ thuận tay nhắm vào cổ họng của cậu ta.
Thông thường, hành động như vậy rất nguy hiểm vì có thể làm vỡ thanh quản của đối phương mà dẫn đến cái chết. Nhưng đã được huấn luyện quân sự, lực mà Vô Duyên dùng chỉ vừa đủ để làm một người bị bất tỉnh.
Thiên Linh sững sờ, đại tỷ chỉ đưa cho cô một hộp giấy. Khẽ thở dài một hơi và rút giấy ra lau lấy máu mũi cho Triết Minh, cô hướng mắt về phía Vô Duyên:
“Hai người là ai?”
“Hai người cấp một thôi, đừng để tâm.”
Giọng nói lười biếng của Vô Duyên vang lên, gã khẽ đảo xe đến trên chân cầu, hướng ra một bờ sông.
Đến bây giờ Thiên Linh mới phát hiện người đàn ông này chưa hề nhìn bản đồ của London một lần nào. Gã ta cứ như thuộc từng ngóc ngách của thành phố này, tùy tiện tìm đến nơi quen thuộc với mình nhất.
Vô Duyên bước xuống xe, gã tiện tay cầm cái vương miện theo, sau đó ném về phía Thiên Linh:
“Của cô.”
“Hả?”
Thiên Linh ngừng lại, cô nhận lấy vương miện, há miệng định nói gì đó, nhưng Vô Duyên chỉ lặng lẽ châm một điếu thuốc lên và rít một hơi nhẹ.
Khói thuốc nặng nề, che phủ lấy khuôn mặt của gã. Dẫu cách xa gã ba mét, nhưng Thiên Linh cũng bắt đầu cảm thấy hương vị cay xè của nó. Cô khẽ nhíu mày, chợt nhớ về câu chuyện mà anh trai từng kể.
Thật vậy, Vô Duyên chỉ nhếch mép cười, giọng nói đều đều vang lên:
“Thói quen của chúng tôi rồi, thuốc lá như một cách giải tỏa căng thẳng trước những trận chiến.”
Có ai biết được sau trận chiến này liệu mình có còn sống sót hay không?
Nó như một nghi thức, bởi vì với một con nghiện thuốc lá như Vô Duyên, gã luôn rút cho mình một điếu thuốc trước bất kỳ trận chiến nào. Bởi vì với một số người, đó có thể là điếu thuốc cuối cùng.
Vô Duyên cũng vậy.
Gã chỉ nhìn về phía Thiên Linh, lớp mặt nạ nhí nhố đã bị tháo xuống, khói thuốc lá lại vô tình tạo thêm một lớp mặt nạ khác cho người đàn ông này:
“Võ Thiên An vẫn còn sống.”
“...”
Tin tức mà Vô Duyên đưa ra khiến Thiên Linh ngẩng đầu, cô nhìn chằm chằm lấy gã, ánh mắt khẽ híp lại, giọng nói cũng trở nên bình tĩnh.
“Điều kiện?”
Tố chất phi thường tinh anh của cô gái trước mắt khiến Vô Duyên thoáng ngừng lại.
Từ ban đầu gã chỉ là một người lính, gã biết cách để chém giết một người, lại không hiểu cách giao lưu với phụ nữ, càng không hiểu được cách thương lượng với một người phụ nữ vừa cường đại vừa thông minh.
Xét trên một mặt nào đó, Vô Duyên với Triết Minh là giống nhau.
Thế là, gã trực tiếp đưa ra ý định của mình:
“Công việc của tôi chính là tìm lấy anh trai của cô, đồng thời… mang cậu ta trở về.”
“Cậu ta cũng liên quan tới anh?”
Thiên Linh liếc nhìn về Triết Minh còn bất tỉnh ở trên xe. Vô Duyên không đáp, nhưng đó cũng được xem như là một lời ngầm thừa nhận.
Vô Duyên thở dài, ngón tay gảy nhẹ điếu thuốc lá, tàn thuốc rơi xuống mặt đất, ánh đỏ nhanh chóng phai tàn, để lộ những mảnh bụi đen xấu xí. Gã đưa lên miệng và khẽ rít, ánh mắt xuyên qua làn khói, nhìn về phía Thiên Linh:
“Năng lực của cô rất mạnh mẽ, nhưng nó sẽ càng tốt hơn nếu được phối hợp trong một đội.”
“Hai người chỉ đạt cấp một.”
Thiên Linh bình tĩnh nói, ánh mắt không tỏ rõ bất kỳ sự lay động nào.
“Những kẻ đuổi theo chúng tôi cũng có cấp hai và cấp ba.” Vô Duyên lười biếng nói, nhưng thế là đã đủ cho Thiên Linh hiểu. Làm gì có kẻ nào còn sống sót trở về cơ chứ?
Thấy Thiên Linh vẫn không có vẻ gì là bị dao động, Vô Duyên chỉ ném điếu thuốc lá xuống đất và dùng chân dập tắt lấy nó. Gã ta im lặng một lúc, cuối cùng nhếch mép lên:
“Trong vòng ba tháng, chúng tôi sẽ đạt đến cấp 2.”
Lần này, Thiên Linh lại lộ ra vẻ bất ngờ.
Bách Lý Tiễn Thủ Yuzuko là một thiên tài thuộc về Nhật Bản, năm nay cô ta đã mười chín tuổi. Nhưng để đạt đến cấp hai, người thiếu nữ ấy cũng phải mất một năm ròng rã.
Và cả cô, cho dù thể hiện ra tiềm năng tuyệt hảo, nhưng thời gian mà Thiên Linh đạt đến cấp hai cũng là mười tháng, làm sao người đàn ông trước mắt có thể chắc chắn như vậy?
Trước ánh mắt nghi ngờ của Thiên Linh, Vô Duyên chỉ mỉm cười và đưa bàn tay của gã ra, bàn tay thô ráp, có những vết sẹo, vết chai trên đó.
Thiên Linh im lặng một lúc, cuối cùng cô chỉ đưa tay ra bắt lấy bàn tay của gã, khẽ thở dài:
“Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Vô Duyên cười nhẹ, Thiên Linh chỉ tặc lưỡi và quay người bước vào xe, thân thể khẽ lảo đảo, giọng nói của cô lộ ra vẻ tức giận:
“Tôi cần nghỉ ngơi một lúc, anh canh gác đi.”
Vô Duyên cười khổ, gã tựa vào thành cầu, tay rút từ trong túi áo ra một điếu thuốc khác mà lẩm bẩm:
“Đây là… trả thù cho việc mình bỏ chạy ư?”
Hắn hướng ra thành cầu và nhìn ra ngoài, bàn tay cầm lấy điếu thuốc lá và đưa lên miệng, ánh mắt lười biếng ra con sông trước mắt.
Sông Thames lặng lẽ chảy trong đêm, một vẻ đẹp khó cưỡng lại của thành phố London. Sự yên tĩnh hiếm hoi này rất ít khi xảy ra ở thế giới thực, nhưng giờ đây, Vô Duyên lại được thưởng thức nó.
Ở nơi này nhiều năm trước, gã từng thực hiện nhiệm vụ. Còn gặp một em gái rất là xinh và ngon lành nữa.
Vô Duyên nghĩ thầm, gã chỉ cười khẽ một tiếng, cuối cùng lấy cái điện thoại bên bọc túi của mình ra.
Đó là một con Blackberry, một chiếc điện thoại có độ bảo mật cực kỳ cao trong thời đại hiện hành. Đã từng được tổng thống Mỹ sử dụng qua, còn được tích hợp thêm nhiều tính năng và đã được các khoa học gia cải tiến qua, đây là một người bạn đã đồng hành với Vô Duyên trong một thời gian dài.
Gã mở một thư mục trong máy ra, trầm ngâm đọc lấy nó
[MMB-037]
[PMB-007]
[HBM-001]
Cuối cùng, tay gã ngừng lại ở một tệp tin, sau đó ấn nó và mở rộng ra.
[Humanity Adaptive Being 012 - Thể Thích Ứng Nhân Tính Số 12 (HAB-012)]
Trong đêm, làn khói thuốc che khuất khuôn mặt của người đàn ông, không ai biết được bất kỳ suy nghĩ gì của gã lúc này.
“Nghỉ hưu… cũng có nhiều việc thật…”
Âm thanh nỉ non vang lên.
0