Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 3: Gió thổi gợn sóng
[Đinh! Chủ thể đã sống sót qua mười phút trong phó bản Rừng Gỗ Sồi.
Nhận thưởng chìa khóa phó bản: Rừng Gỗ Sồi. Chủ thể có thể rời khỏi và trở lại đây bất kỳ lúc nào]
Mình còn sống?
Suy nghĩ hiện lên trong tâm trí của Triết Minh, hắn hé mắt ra, sau đó khẽ kêu lên đau đớn mà lăn lộn qua lại. Trán đổ mồ hôi, Triết Minh tựa như… một con sâu róm đang giãy dụa.
Rồi, hắn chợt nhận ra bản thân đang nằm trên một chiếc giường với chăn màu đỏ, trong căn phòng làm từ ván gỗ sồi, họa tiết tựa như Minecraft vậy.
Vậy là mọi thứ vẫn là sự thật ư…
Triết Minh ngẩn người, nhưng tại sao hắn vẫn còn sống cơ chứ?
Như vậy…
Hắn đưa mắt nhìn về phía trước. Là tên Zombie lúc trước, nó chỉ lẳng lặng nhìn hắn, sau đó rút ra một tấm bảng gỗ.
Trong Minecraft, bảng gỗ là một trong thứ ít có thể ghi chữ lên trên đó. Chẳng lẽ thứ này muốn giao tiếp với hắn?
Trong phút chốc, dòng chữ hiện ra trước mắt của Triết Minh:
“Nhiệm vụ đã hoàn thành?”
Triết Minh đưa mắt nhìn lấy nó, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt cảnh giác nhìn lấy tên Zombie. Nhiệm vụ đã hoàn thành, chỉ cần hô lên một tiếng là hắn có thể thoát khỏi phó bản này ngay lập tức.
Xoẹt!
Thanh kiếm đâm vào bên cạnh khuôn mặt của Triết Minh, để lại một vết sẹo nhỏ ở bên má hắn. Chỉ thấy bên cạnh nó, đã đặt lên một tấm bảng có ghi chi chít chữ:
“Lời nói của ngươi không thể nhanh hơn nhát chém của ta.”
“Đừng nghĩ tới việc thoát khỏi đây.”
Hắn nhìn hai tấm bảng gỗ với chữ trên đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía tên Zombie, sau đó…
Quỳ mọp xuống mặt đất:
“Đại ca tha mạng! Em không manh động gì đâu, xin đại ca hãy yên tâm!”
Mẹ nó! Đây không phải là một con Zombie bình thường, nó có trí tuệ và cực kỳ mạnh. Làm sao mà một tân thủ lại có thể khởi đầu với thứ quái vật này cơ chứ?
Rồi, Zombie bước lùi lại, nó bình tĩnh thu thập lại hai cái bảng vừa đặt ra, lại cắm thêm một cái mới vào:
“Rất vui khi được nói chuyện.”
Không, không vui chút nào cả! Tên Zombie này vừa suýt g·iết hắn đấy! Triết Minh xạm mặt, nhưng người dưới mái hiên không thể cúi đầu, hắn chỉ nở một nụ cười mếu xệch:
“Vâng vâng vâng, thật là vui.”
Đột ngột, cánh tay hình khối chữ nhật của tên Zombie chỉ về một hướng. Triết Minh bèn nghiêng đầu nhìn theo, trong phút chốc, hắn im lặng.
Có rất nhiều đồ vật ở trong góc phòng đó, từ những cỗ máy móc có vẻ vượt qua thời đại, cho đến những thanh cổ kiếm, những cuộn giấy phép, thậm chí là các bộ giáp trụ nữa,...
Ở thế giới này không tồn tại những vật phẩm ấy, cho nên cách duy nhất để tên Zombie có thể kiếm được chúng chính là…
Triết Minh quay sang nhìn tên Zombie, chỉ thấy hắn ta khẽ gật đầu, lấy một tấm biển gỗ ra:
“Chúng, là của, những người trước đó.”
“Tất cả, bị ta, g·iết cả rồi.”
Bầu không khí chìm trong yên tĩnh, sống lưng của Triết Minh lạnh buốt. Hắn khẽ nuốt nước bọt. Trong đầu hiện lên suy nghĩ về việc rời khỏi nơi này, dù sao khoảng cách giữa cả hai cũng rất xa, hắn chỉ cần suy nghĩ tới việc thoát ra là sẽ an toàn.
Nghĩ thế, Triết Minh mở miệng ra, khẽ thì thầm:
“Thoát khỏi phó-”
Phốc!
Thanh kiếm găm ở bên cạnh khuôn mặt của Triết Minh. Hắn lập tức thay đổi biểu cảm của mình, nhe răng ra cười:
“Chỉ có thoát khỏi phó bản này thì đại ca mới có thể vỗ cánh, tỏa sáng tựa như rồng!”
Mẹ nó, thứ này tai thính thế? Mà không phải, cái đầu hình vuông như vậy làm gì có tai cơ chứ?
“Thật vậy, ta đang nghĩ tới việc thoát ra khỏi nơi này.” Con Zombie gật đầu, nó lảo đảo bước tới bên cạnh lò nung, sau đó bỏ một tảng thịt lợn vào đó, dùng than để châm lửa lên và bắt đầu nướng thịt. Tiện tay, nó rút ra một tấm biển gỗ:
“Dĩ hòa vi quý, ăn trước, nói chuyện sau.”
Triết Minh nở một nụ cười gượng gạo. Trời ơi, hắn đang nghe một con Zombie bảo là “Dĩ hòa vi quý” ư?
Vì cái gì mà Triết Minh cảm thấy con Zombie này thông minh hơn mình nhiều lắm? Triết Minh đưa tay xoa lấy đầu mình, khuôn mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.
Thịt đã được nướng chín, con Zombie lấy tảng thịt ra ném về phía trước mặt hắn. Theo phản xạ, Triết Minh cầm lấy nó, nhưng rồi sau đó hắn xạm mặt lại nhìn xuống miếng thịt.
Ở trò chơi này, chỉ có thể dùng chất đốt để nướng các loại thực phẩm, không hề tồn tại các loại gia vị như muối, xì dầu, nước mắm, nướng tương,... Đối với người ngoài như Triết Minh, nó thực sự là t·hảm h·ọa.
“Mời.” Một chữ gỏn lọn hiện ra trên tấm bảng gỗ, con Zombie dùng tay giữ lấy tấm bảng, mắt thì nhìn lấy nó.
Thứ này còn có tâm hồn ẩm thực ư? Triết Minh giật nhẹ khóe miệng, sau đó đưa miếng thịt lên miệng và cắn một miếng, cảm giác nhạt thếch tràn vào, xen lẫn vụn than ở trong đó khiến hắn không nhịn được mà phun hết đồ ăn cả ra:
“Ọe, dở quá!”
Con Zombie không hề để ý, nó chỉ trầm ngâm ra vẻ suy tư, đoạn nó bất chợt viết lên trên tấm bảng gỗ những dòng chữ ngắt quãng:
“Một lần, ta tỉnh lại, ta chỉ đứng ở đây, bước đi xung quanh để chờ đợi một ai đó tiến vào.”
“Ta không biết mình đang làm cái gì, nhưng ta hiểu rằng nếu có người nào xuất hiện ở đây, ta phải liều mạng với kẻ đó.”
“Hài hước là, tại sao, ta phải làm vậy?
“Thật vậy, người đầu tiên xuất hiện, rồi ta xông tới. Nhưng hắn ta cầm theo một thứ gọi là “s·ú·n·g”. Một t·iếng n·ổ vang lên, ta c·hết.”
“Sau đó, ta tỉnh lại, và một người nữa xuất hiện, lần này là một cô gái, ta lại liều mạng xông về phía đối phương. Nhưng rồi cô gái đó chỉ dùng một chưởng đã đánh thân thể ta tan nát.”
“Việc c·hết đi sống lại như vậy ta đã trải qua 31982 lần, b·ị c·hém c·hết, bị cắn c·hết, bị thiêu c·hết,... Rồi sau đó, Ta hiểu rằng nếu mình không thể g·iết đối phương, mình sẽ c·hết.”
“Và rồi ta tìm được cách để xử lý đối phương, cũng sử dụng đồ vật của họ để học tập, để chế tạo đủ loại binh khí.”
Đột ngột, thân thể của con Zombie bất chợt vặn vẹo, từng khối cơ bắp trên người nó bắt đầu thay đổi. Vốn dĩ cấu trúc thân thể của Minecraft chỉ bao gồm hình chữ nhật và hình vuông tạo thành, nhưng con Zombie này… nó đang tự phá vỡ lấy quy tắc đó.
Bắt đầu xuất hiện bộ dáng hình người, nó ngoác miệng ra, bước chân lảo đảo, bàn tay giơ lên về phía Triết Minh, và rồi…
Lần đầu tiếng, nó cất tiếng. m thanh hỗn loạn tiếng như tiếng sắt thép hòa cùng với tiếng nhiễu:
“Thoát khỏi đây!”
“Giúp ta, thoát khỏi đây!”
Triết Minh không nói gì, hắn tái mặt, thân thể bất giác lùi lại và nép sát vào bức tường, đôi mắt mở to và quan sát sinh vật trước mắt. Trong đầu bất chợt hiện lên một suy nghĩ.
Phó bản này điên rồi!
Con quái vật này điên rồi!
Vô hạn lưu… điên rồi!
Rồi sau đó, một tiếng phốc vang lên, cái đầu của nó đột ngột rơi xuống. Thân thể của con Zombie cũng trở lại hình dáng kỳ quái như ban đầu, cái đầu cũng vậy, một hình vuông có vẻ ngu ngốc rơi xuống trên mặt đất.
Triết Minh:...
Cái này là sao? Hắn ngơ ngác, chẳng lẽ bởi vì con boss này quá khó để đánh, nên nó quyết định tự c·hặt đ·ầu mình luôn ư?
Còn đang suy nghĩ, bất chợt một thông báo của Hệ Thống vang lên:
[Đinh, đã nhận được vật phẩm Đầu Xác Sống x1
Tên vật phẩm: Đầu xác sống
Phẩm chất: Không rõ
Mô tả: Mau cầm ta lên, như vậy ngươi có thể mang ta ra ngoài.
Chú thích: Không làm sẽ c·hết.]
Triết Minh:...
Tuy không rõ phẩm chất, nhưng lời mô tả và chú thích như thế này thì chỉ xuất phát từ đại ca Zmobie mà thôi.
Cái đầu hình lập phương đột ngột lăn qua lăn lại trên mặt đất, cuối cùng nó từ đâu móc ra một tấm biển gỗ và ngậm ở trên miệng của mình:
“Đi được rồi đấy!”
Triết Minh che mặt, hắn đang bị một con Zombie ép phải đem ra ngoài thế giới thực. Quan trọng hơn là… giờ chỉ còn một cái đầu, nhưng thứ này đang ngậm một thanh kiếm sắt trên miệng, trực chỉ lấy bản thân mình.
Chắc chắn nếu từ chối, có lẽ Triết Minh phải tạm thời chào tạm biệt nửa thân dưới của mình.
“Đại ca, em cũng có lương tâm.” Triết Minh chợt nghiêm mặt, hắn khoanh tay, sau đó nói với giọng rất hùng hồn:
“Nếu đi ra thế giới bên ngoài, chúng ta phải tuân theo luật pháp, sống văn minh, không làm hại xung quanh, đại ca có hiểu không?”
Con Zombie ngừng lại một lúc, sau đó nó lại ngậm một cái bảng gỗ khác trên miệng.
“Luật pháp? Văn minh?”
Nhưng sau đó, nó chỉ ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cái đầu vuông vuông lăn qua lăn lại, trông ngốc nghếch vô cùng. Để rồi, quyết định đã được đưa ra:
“Được thôi!”
“Tốt, chúng ta đi!”
Triết Minh cầm lấy cái đầu lên, sau đó nhanh chóng mở miệng và nói:
“Rời khỏi phó bản!”
Thân thể của cả hai biến thành những tia sáng, cuối cùng trở về thế giới của Triết Minh.
Phó bản: Rừng Gỗ Sồi, kết thúc!
…
Diễn Sinh Du Hí có một trang chủ thông tin rộng lớn, trải dài khắp thế giới. Và bằng cách nào đó, những thông báo của nó thường hiếm khi xuất hiện. Nhưng mỗi lần xuất hiện, thế giới sẽ luôn chấn động vì nó.
Vốn tưởng hôm nay cũng giống như mọi ngày, thế nhưng…
[Thông báo toàn thể Người Được Chọn, Vật Chứa Số 007 đã xuất hiện trên thế giới.
Chúc mừng toàn thể Người Tham Gia đã đạt được tiến trình lớn trong quá trình tiến hóa!]
Chỉ một tin tức thế thôi, nhưng nó đã gây chấn động rất lớn đến toàn thế giới.
Nhật Bản, tại tòa thần xã nào đó.
Một người vu nữ với mái tóc đen được cắt ngắn, khuôn mặt tinh xảo, vậy nhưng đôi mắt lộ ra vẻ lười biếng. Cô khẽ thở dài, cầm bánh gạo lên cho vào miệng và khẽ cắn, âm thanh lười biếng vang lên:
“Lại có một thứ phiền phức chui ra…”
Trong tâm trí cô, một giọng nói the thé vang lên:
“Đừng có gọi chúng ta là “Thứ phiền phức!”.”
…
Trung Quốc, phó bản: Tam Trảo Băng Long
Vị tiên nhân đứng trên đỉnh núi cao phủ đầy tuyết trắng, hắn ta ngẩn người một lúc, sau đó đưa tay gãi đầu:
“Tin tức thế này… lớn quá rồi chứ?”
Trước mặt hắn ta, một con Băng Long to lớn, đôi mắt lạnh lùng nhìn lấy hắn. Rồi nó chợt gầm rống lên, không khí như bị đóng băng lại, núi tuyết cũng vì đó mà rung chuyển, rồi sụp đổ.
Sức mạnh này, có thể thôn thiên diệt địa!
…
Mỹ, một vụ t·ai n·ạn máy bay rơi.
“Đừng lo lắng, cô gái trẻ! Tôi sẽ bảo vệ mọi người!”
Người đàn ông cơ bắp, bên ngoài khoác một bộ đồ bó vàng trông có vẻ dị hợm. Sau lưng đeo áo choàng, gã ta nhe răng nở một nụ cười và nói, lơ lửng trên không trung, một tay đỡ lấy máy bay, tay kia ôm lấy người phụ nữ.
Nhanh chóng đáp đất, rồi với tốc độ chóng mặt, gã ta đã biến mất, lại xuất hiện một lần nữa trên bầu trời. Nụ cười đã thu lại, ánh mắt lộ ra sự ngẫm nghĩ.
“Lại thêm một Vật Chứa nữa?”
…
Đại Việt.
“Đệ tử, lời tiên đoán đến rồi?”
Tựa cằm nhìn lấy bầu trời, người đàn ông già khẽ lẩm bẩm. Khóe miệng khẽ cong lên, ông vuốt ve một con gà ký quái ở trong lòng mình.
Con gà nhìn rất đỗi bình thường, ngoại trừ việc chân của nó có tới chín cái cựa. Đôi mắt lộ ra linh tính, nó đảo mắt nhìn về phía xa, một âm thanh tiếng cười nhẹ vang lên:
“Đến lúc đi tìm người ở trong lời tiên đoán rồi nhỉ?”
Bóng dáng lập tức biến mất, chỉ để lại một cọng lông cáo trắng buốt đẹp đẽ. Người đàn ông già cười nhẹ, khẽ vuốt ve đầu của con gà:
“Thời đại mới đang dần tới rồi, nhỉ?”