Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 30: Đội này thật "bựa"

Chương 30: Đội này thật "bựa"


Thiên Linh đã hai mươi mốt tuổi, cô đã tham gia Diễn Sinh Du Hí được ba năm rồi, cho nên cô cho rằng cho dù loại năng lực có kỳ lạ đến đâu thì Thiên Linh vẫn có thể chấp nhận được.

Ví dụ như ở Thiên Nam Việt Cục, có người mang sức mạnh biến bản thân thành máy móc, trừ trái tim ra thì cơ thể chỉ toàn là sắt thép. Hay ở trong số các thành viên tinh nhuệ của Liên Minh Tự Do Châu u lại có một kẻ mang sức mạnh là hiến tế.

Thế nhưng, Wonder Woman?

Không phải đó là sức mạnh của một người phụ nữ, và chỉ dành cho tộc Amazon chỉ toàn là con gái sao? Tại sao nó lại vào tay một gã đàn ông rồi?

Cô ngẩn ngơ cầm Lassor Of Truth trên tay, trong khi Triết Minh và Vô Duyên bắt đầu đại chiến võ mồm với nhau (Chuyện thường ngày của bọn họ mà thôi):

“Oa ha ha ha, thảo nào em thấy anh trông có thể gay gay như vậy, hóa ra là do sức mạnh của anh!”

“Câm đi, anh mày không có gay, chú mày mới là thằng gay!”

“Đồ gay đồ gay đồ gay!”

“Gay gay gay gay!”

Thiên Linh:...

Đang nửa đêm mà hai tên này cứ “gay” qua “gay” lại thế này thì hàng xóm sẽ nghĩ gì đây?

Cô thở dài và xoa lấy mí mắt, quay sang nhìn lấy người con gái tóc cam ở bên cạnh. Đại tỷ vẫn đang cầm lấy đầu kia của Lasso Of Truth và nhìn nó với đôi mắt hiếu kỳ, cô mang theo một túi gà rán ở bên người và lấy một chiếc đùi ra và cho vào miệng.

Từ khi đi ra khỏi phó bản, đại tỷ vẫn trong trạng thái “ăn uống” không ngừng. Nếu không phải Thiên Linh trả tiền mua một phần gà cho ba người ăn thì có khi đại tỷ sẽ nuốt luôn cả cô mất.

Phải không?

Suy nghĩ kỳ quái thoáng qua tâm trí của Thiên Linh, cô khẽ hắng giọng và hỏi lấy đại tỷ:

“Cô là… gì vậy?”

“... Ta được cậu ấy đem đến thế giới này.” Đại tỷ cắn lấy đùi gà, sau đó cô chỉ về phía Triết Minh - người đang bị Vô Duyên đè sấp xuống mặt giường với tư thế vô cùng tế nhị mà giãy dụa:

“Bớ người ta! Có tên gay muốn ra tay với tôi!”

“Thật luôn à…”

Thiên Linh thở dài, cô đưa tay gác lên trên trán và im lặng một hồi lâu, cuối cùng mới nói:

“Vậy Triết Minh, sức mạnh của cậu…”

Crắck.

Một âm thanh vỡ nát vang lên từ bên trong trái tim của Triết Minh. Nếu nói trước đó cậu giống như một người thiếu nữ đang chống lại sự cưỡng bức từ gã Vô Duyên biến thái, thì bây giờ trông khuôn mặt cứng đờ của Triết Minh chẳng khác gì một kẻ đã mất đi toàn bộ lẽ sống, mặc kệ sự khuất nhục mà bản thân phaỉ gánh chịu.

Hắn khép mắt lại, não bộ nhanh chóng hoạt động, sau đó nghiêm túc nói:

“Năng lực của tôi là Hỗ Trợ Tổng Quát!”

“Anh thấy chú móc ra một cánh cửa sắt…”

“Đúng vậy! Nó là một phần của Hỗ Trợ Tổng Hợp!”

“Lúc trước chú mày có bảo như vậy đâu???”

Khoé miệng của Vô Duyên khẽ giật nhẹ, cái thằng này bị sao ấy nhỉ? Chẳng lẽ là đầu óc lại có vấn đề ư?

Thiên Linh khẽ thở dài, cô quay sang nhìn lấy đại tỷ, chỉ hỏi:

“Sức mạnh của cậu ta là gì vậy?”

Triết Minh: !!!

Ê, không được chơi như vậy chứ!

Trước khuôn mặt như thể đang táo bón của Triết Minh, đại tỷ chỉ khẽ thè lưỡi ra liếm nhẹ bàn tay vừa cầm lấy gà rán. Đôi mắt khẽ đảo qua đảo lại, cuối cùng mới mỉm cười và nói:

“Là đặt khối đấy…”

“Đặt khối?”

Thiên Linh ngạc nhiên lẩm bẩm, cô không hiểu ý nghĩa của hai từ đặt khối. Nhưng tại sao một sức mạnh có thiên hướng hỗ trợ lại dính dáng đến việc tạo ra một chướng ngại vật cơ chứ? Hơn nữa về bản chất thì, có phải cô gái tóc vàng này được chính Triết Minh triệu hồi không?

Đột ngột, một tiếng động vang lên, bầu không khí tựa như bị đặt một dấu chấm phá. Cuộc cãi vã giữa Triết Minh và Vô Duyên cũng vì thế mà tan biến. Sự yên tĩnh đột ngột ấy khiến cho Thiên Linh không khỏi thắc mắc, cô quay đầu, tự hỏi xem rốt cuộc hai tên hề này đang làm gì.

Đôi mắt của Thiên Linh mở to ra trước những gì mà mình đang chứng kiến.

Rất nhiều táo, những quả táo được làm từ vàng đang toả ra ánh kim dưới ánh đèn huỳnh quang. Chúng đẹp đẽ tựa như một tác phẩm nghệ thuật đã được gia công vô số lần. Lạ thay, dẫu cho được làm từ vàng, nhưng nó vẫn tạo ra được một sức hấp dẫn, khiến cho bất kỳ người nào cũng sinh ra cảm giác như muốn cắn một miếng.

Triết Minh đưa tay lên che lấy khuôn mặt của mình, sau đó chỉ đặt một quả táo vào tay của Thiên Linh, nói với giọng chân thành:

“Thứ này sẽ nói rõ hết tất cả.”

“Chú mày lấy thứ này đâu ra đấy? Này này này, anh là anh phản đối những hành vi trộm cướp nhé-” Vô Duyên còn đang nói dở, gã đã bị Triết Minh nhét luôn một quả táo vào mồm. Hắn nhe răng ra cười, trên trán nổi đầy gân xanh:

“Im mồm!”

Ngay khoảnh khắc chạm vào quả táo vàng ấy, một bảng thông tin về vật phẩm tức khắc đã hiện ra ở trước mắt hai người.

[Tên vật phẩm: Táo Vàng (Golden Apple)

Loại: Vật phẩm hỗ trợ, dùng một lần

Phẩm chất: Ưu tú

Hiệu ứng:

-Hồi Phục II (Regeneration II): Hồi phục lại tất cả các vết thương không phải là trí mạng trong một thời gian ngắn. Hiệu ứng suy yếu với những vết thương nghiêm trọng hơn và chỉ có tác dụng cầm máu đối với những thương tật vĩnh viễn.

-Hấp Thụ Tổn Thương (Absorption IV): Nhận được khả năng hấp thụ một lượng tổn thương nhất định.

-Kháng lửa I (Fire resistance): Không bị ảnh hưởng bởi các hiệu ứng đốt cháy thông thường. Hiệu ứng giảm dần với những hiệu ứng thiêu đốt có tính chất cao cấp hơn, thời gian kéo dài 5 phút.

-Sự Kháng Cự I (Resistance): giảm 20% sát thương nhận được từ mọi nguồn, kéo dài 5 phút.

Ghi chú: Mỗi ngày một quả táo, bác sĩ không tới nhà.]

Khuôn mặt của Thiên Linh lộ ra vẻ ngạc nhiên, cô nắm chặt quả táo vàng trên tay. Trong lòng tựa như đang dậy sống trước vật phẩm trước mắt.

Nó có mạnh không? Rất mạnh!

Không chỉ mạnh ở khả năng phục hồi đáng kể, thứ này còn có thể hấp thụ tổn thương, cũng như trao cho người sử dụng khả năng kháng cự, đồng thời giảm sát thương nhận vào. Thế này là quá nhiều đối với một vật phẩm hồi phục!

Không những thế, hãy tưởng tượng xem tác dụng của nó sẽ đáng sợ thế nào khi được mang vào trong phó bản.

Thiên Linh còn nhớ, cô đã từng tham gia một phó bản mang tên Địa Vực Dung Nham. Sự đáng sợ ở phó bản này chính là nhiệt độ cao đến đáng sợ và những cơn sóng dung nham có thể tuôn trào bất cứ lúc nào. Nếu không phải bởi vì ý chí kiên cường và khả năng kiên nhẫn chờ thời cơ thì Thiên Linh đã thất bại.

Nhưng nếu có thứ này…

Ý chí? Kiên nhẫn? Buồn cười, chỉ cần ăn quả táo vàng và cả phó bản sẽ trở thành vườn hoa sau nhà. Gần như mọi cản trở do tính chất của phó bản sẽ biến mất, Thiên Linh chỉ cần đi g·i·ế·t Boss là xong - một việc vô cùng dễ dàng sau khi sống sót qua một tiếng đồng hồ.

“Cậu lấy thứ này từ đâu vậy?” Thiên Linh nắm chặt quả táo vàng trên tay và hỏi lấy Triết Minh. Chỉ thấy chàng trai trước mắt cô có hơi giãy dụa như thể đang cố đưa ra quyết định gì đó, cuối cùng chỉ khẽ thở dài và mở ra kho chứa đồ của cậu ta:

“Tự chế…”

Từ trong kho chứa đồ, hàng loạt quả táo vàng đổ ra. Số lượng rất nhiều, ít nhất cũng phải chín, mười quả. Chúng lăn lông lốc trên mặt đất, ánh vàng chiếu sáng khắp cả căn phòng.

Vô Duyên trừng trừng mắt nhìn cảnh tượng này, gã hít một hơi thật sâu rồi chợt túm cổ của Triết Minh lên:

“Cái quần què gì vậy? Chú mày lấy đâu ra đống này hả? Cào xổ số ư?”

“Mẹ nhà anh! Em đã bảo là tự chế rồi! Tự chế đấy biết không?”

“Có cái quần! Anh điều tra qua cả dòng họ nhà chú rồi, một thằng bị điểm liệt môn Hoá phải thi lại thì biết chế chác cái rắm!”

“Là năng lực! Năng lực chế tạo đấy anh hiểu không?”

“Năng lực chế tạo cái quần, chú mày làm như đây là Minecraft- Ừm?”

Đang nói, Vô Duyên chợt ngừng lại, khuôn mặt của gã đờ ra như nghĩ đến điều gì đó. Ánh mắt gã nhìn xuống quả táo trên mặt đất, lại nhìn sang thằng em của mình, khoé miệng khẽ giật lên:

“Thật luôn?”

“Ừ.” Triết Minh trả lời, khuôn mặt của hắn vô hồn, không còn chút sức sống nào nữa.

“Thật sự có cái năng lực quỷ này?”

Vô Duyên giật nảy mình mà ngó nghiêng nhìn Triết Minh. Người sau chỉ nghiến răng mà gật đầu:

“Đúng vậy!”

“Thế còn đại tỷ?”

Trước câu hỏi của Vô Duyên, đến lượt đại tỷ trả lời. Chỉ thấy cô ta chìa bàn tay trắng trẻo của mình lên. Nó đột ngột bắt đầu co thắt lại và dần dần trở thành một khối hình vuông. Khẽ nở một nụ cười, đại tỷ nói:

“Tuy là Zombie, nhưng có một số kỹ thuật giúp ta có thể xuất hiện dưới nhân dạng của một con người.”

Nói rồi, đại tỷ tặc lưỡi, xoa lấy bụng và thở dài, đôi mắt lộ ra vẻ thất vọng:

“Tiếc thay quá trình này cần rất nhiều năng lượng. Bây giờ cũng đã hết gà rán rồi, cho nên…”

Bùm!

Nhanh chóng, thân thể của đại tỷ tiêu biến, chỉ để lại một cái đầu Zombie nho nhỏ hình khối lập phương. Nó há miệng, phun ra một tấm bảng gỗ.

“Nó là thế này đây.”

Bầu không khí im lặng.

Vô Duyên im lặng, khuôn mặt của gã ửng hồ, miệng mím lại như thể cố gắng kìm nén việc phải phì cười. Thiên Linh thì ngẩn ngơ, còn Triết Minh thì tái xạm mặt lại.

Cuối cùng, Vô Duyên thả hắn ra, tay vỗ vỗ lên vai Triết Minh:

“Không sao, anh mày sở hữu sức mạnh của tộc Amazon trong thần thoại, chú lại có khả năng sáng tạo siêu việt, cộng với phép triệu hồi của Thiên Linh. Chúng ta chính là một tổ đội toàn năng.”

Triết Minh:...

Vãi chưởng! Một thằng lấy thòng lọng của Wonder Woman, một thằng là Minecraft. Năng lực chỉ có kỳ cục hơn chứ không thể nào kỳ cục nhất, vì thế quái nào mà ổng lại có thể mạnh mồm phóng đại như vậy cơ chứ?

“Đúng là hợp với hai tên hề này.” Tiếng lẩm bẩm của Thiên Linh khiến Triết Minh xạm mặt lại. Nhưng hắn không thể nào bàn cãi được.

Năng lực của hắn và Vô Duyên… quá bựa!

Chương 30: Đội này thật "bựa"