Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 5: Người bình thường, cuộc sống bình thường
Tấm bảng thứ nhất: Một khối vật phẩm khi rời khỏi tay sẽ lập tức trở về kích thước cũ.
Tấm bảng thứ hai: Khi được thu nhỏ, trọng lượng của vật phẩm cũng sẽ giảm thiểu.
Tấm bảng thứ ba: Có thể tự do hoán đổi vật phẩm trong kho đồ.
Cái đầu Zombie nhảy tâng tâng, nó cắm từng cái bảng ra. Sau đó hạ cánh ở trên mặt bàn, miệng ngậm lấy cốc coca và uống ừng ực. Trông dáng vẻ cực kỳ ngu ngốc.
Mà Triết Minh, hắn nghiêm mặt nhìn, thậm chí còn lấy sổ ra ghi chép, tay khẽ xoa cằm:
“Vậy là lúc trước đại ca làm trò ném khối sắt cũng tương tự như vậy?”
“Chính xác!”
Nhả miệng ra khỏi thức uống ưa thích của mình, đại ca cắm thêm một tấm bảng nữa.
Rồi lặng lẽ thu thập ba chiếc bảng gỗ trước đó lại. Khá là phiền phức, nhưng ai bảo thiết lập của Zombie là không biết nói chuyện đây? Chỉ có thể dùng phương thức này để giao tiếp thôi.
Triết Minh gật gù, hắn đưa tay xoa cằm, đoạn hỏi lấy Zombie:
“Vậy đại ca có ý định gì tiếp theo?”
Nghe hắn hỏi xong, đối phương có vẻ chần chừ, sau đó quay đầu qua lại, cuối cùng do dự cắm một tấm bảng xuống:
“Uống coca?”
“...”
Được rồi, hắn không nên hỏi một con Zombie về vấn đề xa xôi đến vậy, như vậy sẽ làm tổn thương não bộ của đối phương.
“Vậy đại ca… có thể cho em một ít đồ không?” Triết Minh nở một nụ cười nịnh nọt, hắn xoa xoa hai bàn tay tựa như một gã gian thương. Nhưng ngay sau đó, đại ca chỉ đáp lại một cách lạnh nhạt:
“Ngươi quá yếu, không dùng nổi.”
Triết Minh:...
Một nam tử hán như hắn bị Zombie khinh bỉ ư?
Không thể chấp nhận được!
Hắn phải… hắn phải…
Triết Minh nghĩ, sau đó hắn ỉu xìu như một cọng bún mà nằm xuống giường. Chỉ khẽ ngáp một cái, hắn đưa tay xoa cằm, cuối cùng mới uể oải đứng dậy và đi tới góc phòng mà lấy áo khoác ra mang vào:
“Đại ca ở nhà vui vẻ, đến lúc em phải làm việc rồi.”
Cái đầu của Zombie đột ngột nảy lên trên đầu hắn, nó chìa ra một cái biển gỗ:
“Đi thôi!”
Triết Minh ngẩn người, rồi hắn chợt nhớ ra ở trong Minecraft, đầu của Zombie cũng có thể được sử dụng như là một cái mũ. Thật vậy, giờ đây, đại ca nằm yên tĩnh trên mái tóc của hắn, nhìn có vẻ giống như một cái mũ vải len nho nhỏ hơn.
“Bằng cách nào đó, việc này thực sự hợp lý.”
Triết Minh gãi đầu, hắn chỉ khẽ nheo mắt lại và nhắc nhở lấy vị đại ca ở trên đầu:
“Cứ giả vờ làm một cái mũ đi, đại ca đừng tùy tiện manh động, được chứ?”
Không có gì đáp lại, có vẻ như đại ca đã thực sự tiến vào cảnh giới hòa hợp giữa một con Zombie và một cái mũ. Triết Minh cũng chẳng nói gì hơn, hắn chỉ bước ra ngoài cửa, bắt đầu đi tới nơi làm thêm của mình.
Gia cảnh của Triết Minh cũng chẳng giàu sang là bao, cho nên để chi trải một phần tiền sinh hoạt hằng tháng, hắn thường sẽ dành thời gian làm thêm tại một tiệm cà phê.
Trên đường đi, mặc dù có rất nhiều đường để đi tới quán cà phê, nhưng Triết Minh quyết định đi ngang qua một khu chợ, tiện thể ghé mua một vài cuốn sách cơ bản về thế giới này (Ý của đại ca).
Đường đi tấp nập, Triết Minh lại ở trọ tại nơi này gần nửa năm, thành thử ra trên đường đi, sẽ luôn có một vài người nhận ra hăn.
“Minh, mày qua mua ổ mì ủng hộ bác cái đi, chiều đến giờ không có ai mua hết!”
Xa xa, bác gái bán mì đưa tay lên vẫy vẫy với Triết Minh mà cất giọng, hắn cười đáp lại, trong khi tay vẫn gãi má:
“Bác à, cháu ăn tối rồi, thôi để sáng mai cháu mua ủng hộ bác nhé”
“Nhớ đấy, mai tao để dành cho mày một ổ bánh mì”
Bác gái đáp lại, Triết Minh chỉ mỉm cười gật đầu thay cho một lời chào, lại tiếp tục đi đến quán cà phê.
Quán cà phê mà hắn đi làm cũng chỉ là một quán nhỏ không mấy nổi tiếng. Nguồn thu nhập chủ yếu đến từ khách quen của quán. Thành viên cũng chỉ có hai người, đó là chủ quán và Triết Minh.
Đi một hồi cũng đã đến nơi, ấy chính là quán cà phê mang tên “Sạch“. Không quá lớn, nhưng với cách bày trí ghế ngồi và nội thất tạo nên một cảm giác rộng rãi và thoáng đãng. Càng tuyệt vời hơn khi nơi này lại đối diện với biển xanh, khiến cho bất kỳ ai cũng có thể cảm nhận được nó.
Sự yên bình, một khoảng thời gian của sự hài lòng, không phải lo toan về bất kỳ điều gì và tận hưởng từng phút, từng giây trôi qua.
Triết Minh đẩy cửa vào bên trong, quán cà phê giờ đã có lác đác vài ba người khách. Bước đi về phía quầy, chỉ thấy một người phụ nữ đã ở đó, mỉm cười với hắn:
“Vẫn đúng giờ như mọi khi nhỉ?”
“Chà, em không đi học vào buổi chiều tối mà, chị nhớ chứ?”
Triết Minh cũng cười và đáp lại lời, hắn bước vào bên trong quán cà phê và mang tạp đề lên. Chị ta thì chỉ tựa mình trên ghế, mái tóc đen óng ả dài tới hông, đôi mắt vô hồn, không có chút cảm xúc nào trong đó cả.
Chị ta tên Thanh Vy, là chủ của quán cà phê này, cũng là một người bị mù. Cũng may quán cà phê có lắp đặt camera, đồng thời khách quen thường xuyên ở quán nên vẫn chưa có chuyện xấu gì xảy ra.
“Khách có đơn nhé, cà phê sữa và sinh tố bơ ở bàn thứ ba, trà sữa trân châu đường đen và trà vải ở bàn một.”
Chị Vy ngồi ở quầy lễ tân, khẽ nở một nụ cười mà nói vào trong bếp. Triết Minh đáp lại, rồi hắn bước vào bếp và bắt đầu pha chế. Quán không có người phục vụ, hay nói đúng hơn là Triết Minh làm cả hai vai trò.
Còn chị Vy, tuy không thể nhìn thấy, nhưng thính giác của chị ta quả là phi thường. Chỉ cần nghe tiếng người khác gọi thôi là đã biết được cần phải đưa nước đến bàn nào rồi.
Trong lúc Triết Minh đang pha chế, chị Vy quay đầu lại, tủm tỉm cười mà hỏi:
“Chị thấy giọng cậu có vẻ hơi mệt hôm nay nhỉ?”
Tất nhiên rồi!
Bị kéo vào vô hạn lưu, bị Zombie truy sát, bị ăn một khối sắt khổng lồ vào mặt, cuối cùng kéo theo một cái đầu Zombie đi ra ngoài, thử hỏi xem có ai không cảm thấy mệt???
Triết Minh dùng đôi mắt cá c·h·ế·t trợn lên nhìn lấy đại ca ở trên đầu. Nhưng đối phương đã hoàn toàn hòa nhập với thân phận là một cái mũ.
Yên tĩnh đến lạ kỳ.