Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Diễn Sinh Du Hí: Vì Sao Năng Lực Của Tôi Là Minecraft?

Unknown

Chương 6: Bá Tước Đỏ

Chương 6: Bá Tước Đỏ


[Thông báo đến chủ thể: Phát hiện phó bản mới.

Phó bản: Trang Viên Của Bá Tước Đỏ

Nhiệm vụ: Đánh bại Bá Tước Đỏ hoặc tìm cách thoát ra khỏi trang viên.

Phần thưởng: Cường hóa năng lực 2 lần.

Thời gian đếm ngược: 5 tiếng 59 phút 59 giây.]

Thông báo đột ngột vang lên khiến Triết Minh khẽ ngừng lại. Nhưng vì phải tiếp tục công việc, hắn tức khắc đặt ly cà phê sữa xuống cho khách và mỉm cười nhã nhặn:

“Chúc quý khách ngon miệng!”

“Người anh em, sao mặt cậu trông khó chịu vậy?”

Khách hàng chỉ thấy khuôn mặt Triết Minh xuất hiện vẻ táo bón bèn hỏi. Hắn chỉ nở một nụ cười lễ phép rồi sau đó nhanh chóng bước vào bên trong quầy, chậm rãi đặt khay đựng thức uống xuống và…

Ôm đầu hoảng loạn.

“Lại một phó bản? Không phải mình vừa hoàn thành phó bản tân thủ ư? Còn diễn ra vào nửa đêm nay.”

Diễn Sinh Du Hí đang cần chạy KPI cuối năm ư? Có cần phải xuất hiện phó bản dồn dập như vậy không?

Đây là muốn đẩy người ta vào chỗ c·hết!

Cho nên…

“Đại ca, xin hãy gánh em.”

Triết Minh nhỏ giọng nói, cái “mũ” Zombie trên đầu khẽ cục cựa nhỏ, tựa như đó là một lời đồng ý. Điều đó khiến Triết Minh cảm thấy an tâm hơn một chút.

Dù sao có một sự trợ giúp mạnh mẽ như đại ca, xem chừng phó bản này vẫn có cơ hội sống sót trở về.

Về phần đánh bại boss… Haha.

Bá Tước Đỏ, nghe cái tên đã sặc mùi hung dữ rồi, chỉ cầu mong Triết Minh đừng có bị xử lý thôi. Năng lực của hắn là Minecraft, còn có thể làm ăn được cái gì cơ chứ?

“Cậu ổn không đấy?” Tiếng nói vang lên, Vy đã đến bên cạnh hắn từ khi nào, chị chống cây gậy đi bộ dành cho người mù xuống đất, đầu cúi xuống về phía Triết Minh.

Chị nghi ngờ nghiêng đầu, sau đó đưa ngón tay đặt lên bờ môi đỏ mọng, chợt nói:

“Chị thấy hôm nay cậu lạ lắm, bị bạn gái chia tay hả?”

Khóe miệng Triết Minh khẽ giật nhẹ, hắn đưa tay xoa xoa mái tóc của mình, đoạn thở dài và nói:

“Bọn em chia tay từ năm ngoái rồi.”

“Vậy sao đến bây giờ cậu mới có vẻ… bất ổn?”

Vy ngạc nhiên hỏi, Triết Minh lắc đầu mà bất lực phản bác lại:

“Điều đó có nghĩa là em đang rất ổn chứ?”

Lời nói của hắn khiến chị Thanh Vy lại chìm vào trong suy nghĩ thêm một lần nữa. Rồi như nhận ra điều gì, khóe miệng của chị khẽ cong lên. Người con gái này bị mù, nhưng cô lại sở hữu nhan sắc trời phú, cùng với đó là khả năng nhìn người tốt vô cùng:

“Cậu đang phân vân về tương lai đúng không?”

“Ừm? Nói vậy cũng có phần đúng.”

Triết Minh nghe vậy, hắn khẽ gật đầu, trong lòng bất giác trở nên nặng nề.

Mười chín tuổi, hắn sống mười chín năm bình thường, hoàn toàn không có gì đặc biệt. Thậm chí nếu tiếp tục, có lẽ tương lai của hắn cũng chỉ như vậy mà thôi, chẳng có gì đặc sắc.

Để rồi, Diễn Sinh Du Hí chọn hắn.

Sở hữu một năng lực không ra gì cả, nhưng chỉ trong phút chốc, nó khiến cho Triết Minh cảm thấy… mình đặc biệt.

Chỉ trong một khoảnh khắc, hắn đã nghĩ rằng mình có thể đi một con đường khác, có thể thoát khỏi thân phận của một người bình thường. Có thể giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết vậy.

Nhưng ý nghĩ đó chỉ tồn tại trong một thoáng, trước khi bị Triết Minh nắm nó lại, vo tròn như một cục giấy vụn và ném ra khỏi đầu.

Suy nghĩ quá ngu ngốc, nó không nên tồn tại ở trong lòng hắn.

Như biết được suy nghĩ phức tạp trong lòng Triết Minh, chị Vy chỉ mỉm cười, đoạn ngón tay chợt chỉ về phía vai của hắn, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:

“Em muốn biết mình cần đi đến đâu chứ?”

“Hả? Đến đâu ạ?” Triết Minh mở to mắt ra, ngẩng đầu. Chẳng lẽ chị Vy đã nhận ra điều gì đó ở hắn ư?

“Một cà phê đen và một cam vắt ở bàn số bốn, nơi em cần tới đấy.” Chị Vy vui vẻ vỗ vỗ vai của Triết Minh, sau đó lại chậm rãi trở về bàn lễ tân và ngồi xuống. Chị mở cuốn sách dành cho người mù ra, chậm rãi đặt tay lên chúng và đọc.

Dáng vẻ rất thanh nhã và đẹp đẽ, có lẽ đó là một trong những lý do mà khách quen thường đến quán này.

Bị chị ta trêu chọc, Triết Minh chỉ ngẩn người, sau đó hắn dở khóc dở cười mà vào quầy và bắt đầu vắt cam. Trong lúc lơ đãng, hắn liếc nhìn về phía bàn số bốn.

Ô kìa! Mỹ nữ!

Hai mắt của Triết Minh sáng lên, ngồi ở bàn số bốn là một cô gái ngoại quốc với mái tóc mang màu rượu đỏ. Khuôn mặt có nét già dặn và thành thục của một người phụ nữ đã trưởng thành, thân hình vừa đầy đặn vừa có nét khỏe khoắn.

Giống như diễn viên Hollywood ấy nhỉ? Triết Minh liếc và nghĩ thầm, hắn lại nhìn vào người đối diện cô ta, sau đó khẽ im lặng.

Vãi đ·ạ·n, người anh em này ăn mặc kiểu gì vậy?

Trái ngược với vị mỹ nữ đi cùng, người đàn ông còn lại là một gã có mặt mày sáng sủa, nhìn cũng tuấn tú ra phết. Thân thể cường tráng, cơ bắp rắn chắc, là người vừa đẹp trai vừa đô.

Nhưng tại sao lại mang vest hồng chấm bi???

Triết Minh dụi dụi mắt, cảnh một gã cao to mặc vest hồng chấm bi thực sự khiến hắn bắt đầu tổn thương mắt của mình.

Thậm chí, cả đến khi mang cà phê sữa và cam vắt ra, hắn cũng chỉ tránh nhìn vào cái gã hồng chấm bi kia, lịch sự nói:

“Cam vắt của chị và cà phê đen của…”

“Ơ khoan khoan!”

Đột ngột, gã “hồng chấm bi” ngắt lời, sau đó với tay tới cầm ly cam vắt, cười ha hả mà nói:

“Anh uống cam vắt nhé, cà phê đen đắng lắm.”

Triết Minh:...

Phải rồi, một người đàn ông mặc hồng chấm bi uống cam vắt, cũng không có gì lạ lẫm lắm nhỉ?

Còn vị mỹ nữ, đối phương không để ý đến Triết Minh, cho nên hắn chỉ đành đặt ly cà phê đen rồi bước vào quầy. Cũng chẳng có cảm xúc phức tạp gì cho cam.

Nhìn gì mà nhìn, trai có đẹp cũng không phải là hắn, gái có xinh cũng sẽ không để ý đến mình. Đối phương chắc cũng thuộc tầng lớp khá cao trong xã hội, chắc chắn sẽ không bao giờ dính dáng đến Triết Minh rồi.

Cho nên, hắn quyết định quan tâm về một vấn đề lớn hơn, đó là tối nay ăn gì.

…

Trong lúc Triết Minh còn đang bận tâm về vấn đề “quan trọng” hơn, thì hai vị khách ở bàn số 4 cũng có một vấn đề “quan trọng” không kém.

Đó là đánh phó bản.

Vị mỹ nữ phương Tây chỉ nâng tách cà phê đen lên và uống một ngụm. Cô nhìn người thanh niên ở trước mắt, mày khẽ nhíu lại.

Vest hồng chấm bi là cái quỷ gì?

Gu thẩm mỹ của người Đại Việt bây giờ có phần mới lạ quá chứ? Cô nghĩ thầm, nhìn người thanh niên ở trước mắt, gã ta chỉ nhe răng cười rồi bốc một miếng cam lên cho vào miệng nhai.

Sau đó, khuôn mặt gã ta chợt trầm xuống, trán khẽ nhíu mày lại:

“Chậc…”

Tiếng tặc lưỡi của đối phương khiến người mỹ nữ khẽ nhíu mày lại, cô đặt tách cà phê đen xuống và nhìn lấy đối phương:

“Có vấn đề gì?”

“Cam chua quá.”

Mỹ nữ:...

Thế thì nói thẳng ra đi! Còn giả vờ nguy nguy hiểm hiểm, bày đặt nhăn mày làm gì?

Tên này không sợ bị người ta đánh ư? Cô nghi ngờ nhíu mày lại, sau đó chỉ thở dài mở thông tin phó bản ra xem xét.

[Hiện Thực Hỗn Loạn: Thành phố Hải Nội

Nhiệm vụ: Ngăn chặn cuộc xâm lược của Đội Quân Đỏ Thẫm.

Phần thưởng: Chìa khóa dẫn đến phó bản: Trang Viên Của Bá Tước Đỏ

Thời gian: 5 giờ 59 phút 59 giây]

Cô cần phải tiến vào Trang Viên Của Bá Tước Đỏ, đồng thời lấy được thứ đó. Nhưng để có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này, việc hợp tác với người thanh niên trước mắt là điều tất yếu.

Cô chỉ đưa tay gõ nhẹ lên trên mặt bàn, giọng nói bình thản vang lên:

“Khi nào quá trình phong tỏa sẽ bắt đầu?”

“Ba mươi phút nữa.” Người thanh niên mặc vest hồng nói, gã nhấp nhẹ ly nước cam và nhăn nhó. Sau đó khi nhận thấy ánh mắt của cô, bèn tặc lưỡi và giơ ly ra:

“Uống không?”

Chương 6: Bá Tước Đỏ