Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 7: Người bình thường tại vô hạn lưu
[Thông báo: Thời gian đã đến.
Nhiệm vụ bắt đầu trong 3… 2… 1!]
[Bá tước đỏ, bá tước đỏ
Lang thang trong chiếc lồng
Nắm tay kẻ lạc lối
Tìm kiếm câu trả lời
Cười thay những kẻ khờ
Trả lời hay là c·h·ế·t?
Chiến đấu và sống sót?
Bá tước đỏ, bá tước đỏ
Có tất cả ngoài lựa chọn
Trói buộc bởi vĩnh sinh
Sợ hãi xiềng xích
Mãi mãi không thể thoát ra.]
Phó bản mở đầu bằng một trang giấy nhàu ở trong tay của Triết Minh. Hắn nheo mày đọc kỹ từng lời, lời thơ lộ ra vẻ quỷ quái, dường như ẩn chứa rất nhiều thông tin trong đó. Nhưng sau khi đọc xong, Triết Minh tức khắc nghiêng đầu, dấu chấm hỏi lộ rõ trên khuôn mặt:
“Thế này là sao?”
“?” Có vẻ như đại ca cũng không hiểu. Cho nên Triết Minh chậm rãi thu thập lại tờ giấy, sau đó đưa tay xoa cằm nhìn cảnh tượng trước mắt:
“Nhìn bầu không khí giống hệt game kinh dị, có phải chúng ta nên tìm lối thoát không?”
Bọn hắn đang ở trên một hành lang, nhưng có vẻ rộng rãi lắm. Trên mặt đất được lát gạch men sứ, hai vách tường được quét vôi mang sắc màu đỏ thẫm, trong đó có một cánh cửa ở bên cạnh.
Trên tường có treo những giá nến, giờ đây chúng đều đã được đốt lên, tỏa ra ánh sáng nhạt nhòa, kết hợp bầu không khí kinh dị khiến Triết Minh khẽ nuốt nước bọt, bước chân chùn lại:
“Mình có nên rời khỏi phó bản không?”
Hắn yếu tim, và rời phó bản cũng chỉ xem như là nhiệm vụ thất bại, có vẻ không có tác hại gì cả, nhỉ?
Ầm!
Tấm bảng chợt đập vào mặt Triết Minh, đại ca nhảy xuống mặt đất, nó tức giận ghi lên bảng gỗ:
“Không được rời! Ta muốn gặp đồng hương của mình!”
“Đồng hương? Nhỡ đồng hương chặt cả hai chúng ta thì sao?”
Triết Minh ôm lấy mũi của mình, hắn đổ mồ hôi mà hỏi. Chỉ thấy cái đầu thoáng ngừng lại, sau đó nó dứt khoát giương một tấm biển gỗ khác lên:
“Ta rất mạnh!”
“...”
Biết không cãi được đại ca, Triết Minh chỉ thở dài và đưa tay vò đầu một lúc, sau đó đứng thẳng người mà nói:
“Đi! Dù sao rời đi muộn cũng là rời, coi như là dịp để tôi khám phá sức mạnh của bản thân!”
Tự cổ vũ một thoáng tinh thần của bản thân, Triết Minh kiểm tra lại túi đồ, phát hiện ra giờ hắn chỉ mang theo một Cửa Sắt Phù Phép, khóe miệng khẽ giật nhẹ.
Ít nhất bản thân còn có khả năng bảo vệ.
Khẽ nghĩ thầm, hắn bước tới cánh cửa gần đó, tay chạm vào tay nắm cửa. Thân thể nép ở sau cửa, người cúi xuống, khiến cho thân thể mình cách xa cửa hơn, sau đó chậm rãi vặn nắm tay cửa, nín thở và từng li từng tí mở ra.
Cạch…
Tiếng cửa mở ra, không có gì lao ra ngoài. Triết Minh khẽ thở phào và len lén ngó vào trong phòng.
Trong phòng không có bất kỳ nguồn sáng nào cả, ánh sáng từ nến ở hành lang truyền vào khiến cho cảnh tượng khiến người Triết Minh run rẩy.
Đó là một căn phòng ngủ rộng khoảng 10 mét vuông, góc phòng có một kệ sách như đã đổ ra mặt đất, sách rơi vãi lung tung. Trên mặt đất có rất nhiều đồ vật lẫn lộn vào nhau mà rơi lả tả, hình như chỉ toàn là rác. Như vải rách, giấy lộn, chậu hoa đã bị vỡ,... Chăn và giường đã bị xé nát.
Trong phòng có dính rất nhiều máu tươi, hầu như nơi nào có ánh sáng, nơi đó lộ ra vết máu.
Hai chân của Triết Minh mềm nhũn ra, hắn tái mặt, miệng lắp ba lắp bắp:
“C-cái cái cái cái này-...”
Cốp!
Đại ca ngậm lấy bảng gỗ đập lên đầu hắn, nó nhảy xuống mặt đất, viết:
“Vị đồng hương này sống cẩu thả quá!”
Triết Minh:...
Đại ca! Người thường nhìn vào cũng thấy nơi này có vấn đề rất nhiều, tám phần mười vị Bá Tước Đỏ đây chính là một tên cuồng sát, không phải chúng ta nên chạy trốn trước ư?
Nghĩ là thế, nhưng Triết Minh không có ý định bàn cãi logic với một cái đầu, hắn chỉ thở phì phò đưa tay ôm ngực, sau đó lảo đảo đứng dậy, cố gắng không dẫm lấy những vết máu mà lại gần kệ sách.
Hắn lấy những tờ giấy bị xé ra, run run cầm trên tay, tái mặt xếp thành một chồng mà bắt đầu xem xét. Bất ngờ thay, đó như là một tờ giấy khám bệnh cho ai đó.
Ngôn ngữ trên giấy chính là tiếng Anh, khiến cho mồ hôi càng lấm tấm trên trán của Triết Minh nhiều hơn. Hắn biết tiếng Anh, nhưng chỉ ở trình độ “How are you? I’m fine, thank you, and you?” muốn đọc được cả một cái bệnh án thế này thực sự quá sức với hắn.
Đột ngột, đại ca nhảy tới trước mặt hắn, chìa ra tấm bảng gỗ có viết:
“Bị bỏng!”
“Hả? Đại ca đọc được?”
Triết Minh ngạc nhiên kêu lên, chỉ thấy đại ca tự tin viết:
“Biết chút một hai, trên giấy ghi rằng bệnh nhân bị bỏng, đồng thời trong đơn thuốc có… thuốc an thần? Thuốc ngủ?”
Đại ca đáp xong, tức khắc cái đầu lăn qua lăn lại, dường như thắc mắc nhiều lắm. Có vẻ nó dịch được, nhưng lại không hiểu hàm nghĩa rằng thuốc an thần là gì, và thuốc ngủ là gì.
Nhưng may thay, Triết Minh cũng chẳng hiểu gì nốt, hắn chép miệng, vo lấy chồng bệnh án và vứt sang một bên:
“Khó hiểu quá, có cần phải làm phó bản phức tạp như vậy không?”
Thật ngại rằng não bộ của Triết Minh chỉ thuộc dạng bình thường, cho nên hắn không hề có bất kỳ suy luận thông suốt nào cả. Vậy nên, như một người bình thường, Triết Minh bắt đầu đi mò mẫm tìm kiếm ở bên trong căn phòng này.
Đột ngột, hắn ngừng lại.
Từ trong gầm giường, Triết Minh lôi ra một chiếc ổ khóa bạc, có thiết kế những hoa văn tinh xảo ở trên đó.
[Một ổ khóa kỳ lạ
Loại: Đồ tiêu hao
Không thể mang ra khỏi phó bản
Ghi chú: Chỉ là một ổ khóa kỳ quái, nhưng chắc chắn nó phải có tác dụng nào đó, đúng không?]
Triết Minh khẽ đưa tay gãi đầu, mặc dù không biết ổ khóa này để làm gì, nhưng ghi chú đã bảo rằng nó có tác dụng, cho nên Triết Minh sẽ không vứt bỏ nó một cách tùy tiện.
Sau khi bỏ nó vào trong túi đồ, Triết Minh dành thêm mười phút lục tung cả căn phòng ngủ, đem toàn bộ nơi này xem xét qua. Cuối cùng khi chắc chắn rằng nơi này không còn gì để xem xét nữa, cái tên nhát gan mới thận trọng bước ra ngoài hành lang đi tiếp.
Thật bất ngờ là, chỗ hành lang tiếp theo chỉ có một màu đen kịt. Triết Minh nuốt nước bọt, hắn run rẩy ôm lấy cái đầu của đại ca trong lòng, tái mặt nhón từng bước chân đi tới:
“A-a a a a di đà phật, chúa Jesus phù hộ con, án ni ma bát mê hồng-”
Bởi vì quá sợ hãi, hắn bắt đầu lắp bắp nói nhảm linh tinh, từng bước từng bước tiến về phía trước.
Do phía trước quá tối, thế nên Triết Minh chỉ sợ hãi nép vào bên trong tường, từng bước từng bước hướng về phía bóng tối mà đi. Một tay sờ tường, tay kia giơ đại ca về phía trước.
Thân là một con Zombie, có lẽ đại ca có thể nhìn trong bóng tối chăng?
Ngay một khoảnh khắc.
Trong bóng tối mờ ảo, Triết Minh nhìn thấy một bóng người đứng trong đó. Hắn ta mặc một bộ giáp làm từ kim loại, tựa như một người kỵ sĩ ở thời trung cổ, tay cầm theo một thanh kiếm, bên dưới lớp mũ giáp, hiện ra đôi mắt đỏ rực nhìn lấy hai người.
Mùi máu tươi tỏa ra…
Thấy tình cảnh này, người bình thường chắc chắn phải hét toáng lên. Dĩ nhiên, Triết Minh cũng như thế, hắn tái mặt há to miệng, và rồi:
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! MAAAAAAAAAAAA!”
Vậy mà trái ngược với hắn, đại ca vui vẻ ngậm một chiếc bảng trên miệng, bởi vì quá hưng phấn, mà chữ viết cũng trở nên nguệch ngoạc:
“Đồng hương! Là đồng hương của ta!”