Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 61: Thoát C·h·ế·t.

Chương 61: Thoát C·h·ế·t.


Trương Thành Công tiêu hóa hết lượng ký ức trong đầu xong đã biết được thân phận của bản thân ở thế giới này.

Ở nơi này, hắn là một nam thanh niên thất nghiệp nghiện game và dành hầu hết thời gian chỉ để ở trong nhà đắm chìm vào màn hình máy tính. Cho nên cỗ máy pc gaming trên bàn không lúc nào được nghỉ ngơi cả.

Màn hình vẫn đang hiển thị trò chơi PUBG, những dòng chat liên tục nhảy lên.

Trương Thành Công nhìn vào đó chợt nhận ra bản thân vậy mà có thể đọc hiểu được chữ Tuyết Quốc. Có vẻ như Vạn Giới Chi Châu tiếp tục phát huy tác dụng của nó. Lượng ký ức vừa rồi hóa ra chủ yếu là để khiến hắn có thể nhanh chóng nắm giữ một loại ngôn ngữ mới.

Trương Thành Công kéo chiếc ghế gaming màu đỏ đen xen lẫn ra và ngồi lên trên đó rồi bắt đầu đọc lại những gì đám bạn trên mạng đang chat.

"Bắt đầu tìm trận không được là sao?"

"Mạng mẽo như cái quần què."

"Nghe nói cá mập lại cắn đứt cáp rồi, cả tín hiệu vệ tinh cũng gặp trục trặc. Bây giờ chỉ có thể liên lạc trong thành phố thôi."

"À mà bọn mày nghe biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì không?"

"Tao nghe mẹ nói là có b·ạo đ·ộng gì đó. Trên tivi đang đưa tin."

"Thật là đáng sợ. Những người dưới phố đang t·ấn c·ông lẫn nhau. Là b·ạo đ·ộng sao?"

"......"

Những người bạn trên mạng của Trương Thành Công ở thế giới này đang nói về một hiện tượng lạ diễn ra khắp thành phố hắn đang sinh sống. Có người còn bảo chuyện này đang được đưa lên kênh tin tức trên tivi.

Trương Thành Công đọc đến đây thì dừng lại rồi trở về màn hình chính và dùng chuột mở Internet Explorer.

Ở trong thanh tìm kiếm hắn gõ ra dòng chữ "Tin tức mới nhất của thành phố Oran".

Ngay lập tức có vô số kết quả hiện lên, thế nhưng vài dây sau toàn bộ màn hình biến thành màu trắng, trò chơi khủng long vượt chướng ngại vật quen thuộc chiếm cứ màn hình chính.

"Mất mạng?"

Trương Thành Công lẩm bẩm một tiếng sau khi thử reset lại tab không có kết quả.

Hắn cầm chiếc điện thoại iphone 15 ultra lên nhìn và phát hiện sóng điện thoại cũng không còn.

Đây không phải là do sự cố hệ thống mà càng giống như là có ai đó đang cố tình vô hiệu hóa thông tin liên lạc của thành phố này. Ngồi trong phòng chờ đợi hồi lâu xong Trương Thành Công tắt máy tính rồi đứng dậy.

"Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây, em cảm giác được ở bên ngoài có gì đó không an toàn." Măng Cụt không biết từ lúc nào đã trôi nổi trong phòng nói.

Nhưng còn không để cho Trương Thành Công suy nghĩ câu trả lời thì ở bên ngoài phòng khách bỗng vang lên tiếng động lạ.

Loảng xoảng!

Giống như là có đồ vật bằng thủy tinh rơi vỡ. Trương Thành Công lập tức nâng cao cảnh giác cầm rìu nguyền rủa đi sát tới của ra vào của phòng ngủ.

Hắn nhẹ nhành xoay tay nắm cửa đẩy cửa ra một khe hở.

Từ khe hở của cánh cửa, Trương Thành Công đưa ánh mắt nhìn ra ngoài thì giật mình phát hiện ra một người phụ nữ trung niên mặc tạp dề ngã trên đất đang lên cơn co giật. Hắn nhận ra người này, đây chính là mẹ của hắn ở thế giới này.

“Đợi một chút đi anh, em thấy có gì đó không đúng lắm.” Măng Cụt đúng lúc nhắc nhở.

Thế nhưng trong khoảnh khắc, Trương Thành Công bỗng cảm thấy trong lòng hơi đau nhói, hắn cũng không có suy nghĩ nhiều mà ngay lập tức đẩy cửa chạy ra ngoài.

Khi lại gần hắn vội nâng đỡ bà dậy đồng thời gấp gáp hỏi han: “Mẹ làm sao đấy? Mẹ không sao chứ?”

Thế nhưng không có lời nào đáp lại, chỉ thấy hai mắt bà đỏ ngầu, nước dãi từ không miệng không khống chế được mà chảy ra ướt đẫm cổ áo.

Bỗng bà mẹ bỗng gầm lên một tiếng.

Gào!

Nhanh chư chớp, hai hàm răng sắc nhọn như của dã thú đã cắn về phía bàn tay trái của Trương Thành Công.

“Cẩn Thận!”

Măng Cụt hét lên hoảng sợ, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc cô nàng chợt hóa thành một luồng ánh sáng bay tiến vào trong cơ thể của người phụ nữ đã biến thành zombie. Và rồi một màn thần kì xảy ra, bà ấy giống như bị ấn phím tạm dừng, cái miệng há to ra chỉ cách bàn tay của Trương Thành Công chưa đầy 4 milimet...

Trương Thành Công lúc này cũng hoàn hồn lại, hắn vội vàng rụt tay trở về đồng thời lộn ngược ra sau một vòng kéo dài khoảng cách với bà mẹ zombie của mình.

“Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Là do bản thân mình bị ký ức của bản thân ở thế giới song song ảnh hưởng?”

Trương Thành Công nghĩ nghĩ không khỏi cảm thấy trong lòng một trận rét lạnh, còn may mắn là Măng Cụt kịp thời ngăn cản.

Thoát c·hết trong gang tấc làm cho Trương Thành Công vừa sợ hãi vừa hoảng loạn. Lần đầu tiên cách c·ái c·hết gần như thế nhưng hắn cũng chỉ sinh ra r·ối l·oạn một chút trong lòng sau đó lấy lại tinh thần đứng dậy.

Mà đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô sử dụng năng lực đoạt xác này nên hiếu kì hỏi: “Măng Cụt, em có thể điều khiển được cơ thể này sao?”

Nghe được Trương Thành Công hỏi vấn đề này làm cho Măng Cụt có chút khẩn trương hỏi ngược lại: “Anh không chán ghét em sao? Em thấy mọi người trong cục siêu linh đều vô cùng chán ghét hồn ma đoạt xác người khác.”

“???”

Trương Thành Công hơi sững sờ, vậy đây là lí do mà Măng Cụt luôn một mực không sử dụng năng lực thiên phú này của mình sao? Hắn còn cứ tưởng cô nàng chỉ biết tạo ra ảo ảnh mê hoặc thần trí người khác mà thôi.

“Làm sao anh lại chán ghét em được chứ. Ma cũng có ma tốt ma xấu mà.”

Trương Thành Công mỉm cười đáp xong lại nói tiếp: “Đây dù sao cũng là thân nhân của anh ở thế giới song song, để em một mực điều khiển cũng không ổn lắm. Chờ anh trói bà ấy vào cột nhà sau đó em hãy thoát li ra nhé.”

Mang Cụt đồng ý đáp lại một tiếng xong phối hợp với Trương Thành Công đứng sát vào cây cột chống giữa phòng khách và phòng bếp để cho hắn trói lại bằng dây rèm cửa xé nhỏ.

Xong suôi đâu đấy Măng Cụt mới từ từ bay ra ngoài thoát khỏi cơ thể của bà mẹ.

Lúc này bà ấy đã bị trói lại cực kì chặt chẽ, kể cả miệng cũng nhét vào một cái khăn to để không cho bà ấy phát ra tiếng gầm rú làm thu hút đám zombies cùng tầng xúm lại.

Mặc dù cảm thấy rất có lỗi nhưng Trương Thành Công cũng chỉ có thể làm được tới mức này mà thôi. Hắn tự hứa sẽ cố gắng tìm kiếm xem có thuốc chữa hay không rồi sẽ cứu bà ấy sau.

Để tránh cho bị ảnh hưởng và phân tâm bởi bà mẹ nên Trương Thành Công quyết định viết một tờ giấy cảnh báo trong phòng có zombies dán ngoài cửa chính của căn hộ đang sinh sống rồi khóa cửa cẩn thận rồi xách rìu rời đi kiếm một căn phòng khác ở tạm.

Măng Cụt bay lơ lửng theo sau Trương Thành Công không nhịn được lên tiếng hỏi: “Làm như vậy sẽ ổn thỏa chứ?”

“Anh cũng không biết.” Trương Thành Công lắc đầu đáp xong cũng không có tiếp tục nói chuyện nữa. Phía trước hắn lúc này xuất hiện một tên nam thanh niên trần như nhộng đang bị một nữ zombie mặc đồ thủy thủ hở hang màu hồng nhạt đuổi đằng sau.

Tên nam thanh niên nhìn thấy Trương Thành Công ở cuối hành lang thì vô cùng vui sướng ôm hạ bộ đang chảy máu đuổi đến mong tìm được sự trợ giúp, hoặc ít nhất là kiếm được một cái bia đỡ đ·ạ·n nhằm thoát khỏi con zombie sau lưng.

Chương 61: Thoát C·h·ế·t.