Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 74: Lên Tàu.

Chương 74: Lên Tàu.


Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua. Đoàn tàu đã đến tới ga Daejeon.

“Không có ai cả.”

“Nơi này yên ắng quá.”

“Đã đến Daejeon chưa?”

“Sao không có ai vậy.”

Tiếng bàn tán xôn xao cửa những hành khách còn sống sót khi nhìn thấy khung cảnh hoang vắng của ga tàu qua khung cửa kính. Toàn bộ sân ga trống trơn không một bóng người. Hành khách lục tục xuống tàu, Seok Woo cũng dẫn theo con gái rời đi.

Chik Song Sok thấy vậy thầm hô không ổn. Bây giờ hắn mới phát hiện ra không đúng ở chỗ nào. Seok Woo hoàn toàn không nghe lời khuyên ở lại tàu, mà cứ một mực dẫn con gái tiến vào trong nhà ga. Hắn cũng không thể đánh ngất anh ta rồi tống nhốt vào trong tàu được. Bởi vì hắn không có cái năng lực đấy.

Chik Song Sok không thể cách quá xa cô bé Soo An hơn mười mét. Chưa kể là bên trong nhà ga tràn ngập zombies, cô bé có được bảo đảm an toàn hay không cũng là một ẩn số.

“C·hết tiệt!” Cắn răng một cái, Chik Song Sok vội vàng đuổi theo, trên đường còn không quên lượm nhặt trang bị chống b·ạo đ·ộng của lực lượng cảnh sát để tự vũ trang cho bản thân.

Đoàn người đi thang cuốn từ từ tiến nhập vào trong nhà ga. Xung quanh khắp nơi đồ vật ngổn ngang bừa bãi. Dọc được đi đều thấy rào chắn với dòng chữ cảnh báo khu vực cấm. Seok Woo nhân lúc mọi người không để ý liền dẫn con gái rẽ vào bên trong một hành lang khác hướng đi với đoàn người, Chik Song Sok cũng lập tức đi theo sau. Thế nhưng con gái Soo An đứng lại không tiếp tục đi theo, thấy vậy anh ta nhẹ giọng gọi: “Đi nào con.”

“Đi đâu ạ?” Soo An nghiêng đầu không hiểu hỏi.

Seok Woo ngoái lại sau lưng như đang tìm ai đó đáp: “Chúng ta đi lối này.”

“Chỉ chúng ta thôi ạ?”

“Ừ, đi nhanh nào.” Anh ta gấp ừ một tiếng nhanh tay kéo lấy tay con gái, toan rời đi thì phát hiện ra người đàn ông vô gia cư không biết từ lúc nào đã lại gần.

“Có chuyện gì sao?” Seok Woo nhíu mày hỏi.

Chỉ thấy ông ta giọng lắp bắp cứ chỉ chỉ tay: “Tôi.. Tôi cũng đi lối này.”

“Sảnh chính đằng kia kìa. Đi theo mọi người ấy.” Mặc kệ cho Seok Woo nói, người đàn ông vô gia cư vẫn tiếp tục đi vào hành lang: “Tôi đi với cậu. Tôi đã nghe hết cuộc điện thoại kia rồi. Họ sẽ đưa hai người đi, những người khác đều phải chịu c·ách l·y.”

Vừa nghe xong Soo An liền phản ứng, cô bé rất thông minh, có lẽ đã biết được điều gì.

“Không sao đâu, Soo An.” Seok Woo an ủi tiếp tục kéo con gái mình cùng đi.

“Con sẽ nói cho mọi người biết.”

Soo An vừa nói vừa chạy đi, Seok Woo vội giữ con gái lại: “Con không phải làm thế.”

“Có chứ ạ!” Soo An hai mắt đã hơi đỏ lên cãi lại.

“Kệ người ta đi! Chúng ta đi một mình thôi!” Anh ta giữ chặt hai cánh tay Soo An, lớn tiếng nói.

Soo An ấm ức, nức nở nói: “Bố lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bản thân. Thế nên mẹ mới bỏ đi.”

Từng câu từng chữ như vô hình khảm nạm lên trái tim của người bố Seok Woo. Nhưng không để cho anh ta nói gì thì người đàn ông bỗng nhiên hô lớn lên và chạy đi khi nhìn thấy có bóng người ở cuối hành lang.

“Này! Chúng tôi ở đây!”

Seok Woo sợ gã ta sẽ phá hỏng kế hoạch của mình nên cũng đổi theo. Vẫn luôn ẩn nấp ở gần đó, Chik Song Sok biết được tình huống không ổn liền chạy ra bảo hộ Soo An đang đứng một mình. Nơi này đã tràn ngập zombies, nếu để cho cô bé xảy ra chuyện gì thì nhiệm vụ của hắn sẽ kết thúc. Nhiệm vụ thất bại, đồng nghĩa với t·ử v·ong.

“Soo An, đi theo chú trở lại tàu đi.”

“Không được! Cháu phải chờ bố.”

Chik Song Sok thử khuyên bảo Soo An trở lại tàu cho an toàn nhưng cô bé hoàn toàn không nghe, hắn cũng hết cách, bị hệ thống cảnh cáo không thể cưỡng ép nhân vật nhiệm vụ nên đành phải đứng bên cạnh cảnh giới...

Ở một bên khác. Trong nhà vệ sinh nhà ga Daejeon. Trương Thành Công cùng với năm mươi người sống sót khác, bao gồm cả quân nhân lẫn dân thường đang chen chúc nhau trốn trong không gian chật hẹp của khu nhà vệ sinh nữ.

Đột nhiên bên ngoài truyền tới âm thanh hỗn loạn của zombies. Tiếng người la hét chạy trốn. Một người lính trẻ thò cầu qua ô cửa sổ quan sát tình huống bên ngoài vội báo cáo: “Đội trưởng! Tàu tới rồi, còn có rất nhiều người sống sót khác đang bị zombies truy đuổi.”

Người đội trưởng không ai khác chính là Trương Thành Công, hắn cùng Ha Ji Won hạ cánh xuống ga tàu không bao lâu thì bộc phát zombies t·ấn c·ông. Quân đội đã chống trả vô cùng quyết liệt nhưng vẫn không thể nào đẩy lùi được lũ zombies. Giáo sư Park Hang Seo cùng với một phần các lão tiến sĩ vẫn còn sống và đã được Lee Min Ho hộ tống lên trực thăng bay thẳng tới Busan. Cũng do đó nhóm Trương Thành Công đành phải ở lại chờ tàu đến.

Trương Thành Công cùng với Ha Ji Won cứu sống toàn bộ những người ở đây, vì thế mà hắn được những người sống sót ủng hộ đảm nhiệm chức vụ đội trưởng, lãnh đạo bọn họ.

Kiểm tra lại một lần trang bị cùng tình trạng của những người tại đây, Trương Thành Công trầm tư một lát nói: “Chú ý bảo vệ an toàn cho bản thân và những người bên cạnh. Tôi cùng với Ji Won sẽ đi tiên phong. Tất cả chú ý bá·m s·át, đừng để bị bỏ lại đằng sau!”

“Rõ!”

“Chúng tôi sẽ không làm vướng chân anh đâu...”

Những người sống sót đồng thanh nói. Trương Thành Công gật đầu hài lòng với biểu hiện của họ, những người ở đây đều rất thức thời, biết được thời điểm hiện tại nên phải ứng xử như thế nào, không giống như đám thượng đẳng nào đó đã bị hắn ném lại cho zombies xé xác.

“Xuất phát!” Trương Thành Công cầm chắc v·ũ k·hí lên rồi đạp cửa lao ra ngoài, theo sát cùng hắn là Sunny với kiếm cùng khiên chống b·ạo đ·ộng.

... ... ... ...

“Mau chạy đi!”

“Soo An!” Seok Woo trong nháy mắt nhìn thấy đứa con gái bé bỏng của mình bị một con zombie khuôn mặt l·ở l·oét áp sát, trực vồ lấy. Anh ta dồn toàn bộ sức lực lao tới trong sự vô vọng.

Chik Song Sok vốn đang bảo vệ cô bé nhưng ở trong nhà ga có quá nhiều zombies, lúc này đây hắn bị ba con zombies vây công khó lòng mà dứt ra để ứng cứu được.

Những tưởng con bé sẽ c·hết chắc. Đúng vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, thình lình xuất hiện một nữ cảnh sát tóc đen búi đuôi ngựa lao ra.

Đùng! Ầm! Đầu tiên là một cú phi thân đá thẳng vào đầu con zombie, đồng thời mượn thế xoay tròn 180 độ bồi thêm một cú khiến nó bay ra xa bốn năm mét, lăn vào giữa đống ghế ngồi.

“Mau đi chạy đi!” Ha Ji Won không quay người nói với cô bé, thanh kiếm trong tay liên tục được huy vũ chém g·iết zombies giải cứu những người đang chạy loạn.

Dù sao thì xuất thân của Ha Ji Won cũng là cảnh s·át n·hân dân, được đào tạo kỹ năng cùng tư tưởng sâu sắc. Cho nên việc cứu giúp người sống sót đã trở thành nhiệm vụ ưu tiên của cô. Chik Song Sok cũng không có thời gian nghĩ nhiều, mà dù có thì hắn cũng không rảnh để suy nghĩ. Cứu được Soo An giúp hắn không bị hủy mất nhiệm vụ, chỉ cần biết thế là đủ rồi.

Seok Woo chạy tới bên cạnh con gái, những lời lẽ hỏi han có sao không cái mẹ gì đều không cần hỏi. Lúc này phải chạy đua với tử thần!

Những người sống sót được giảm bớt áp lực, bọn họ thục mạng mà chạy ra sân ga theo sự dẫn dắt của Trương Thành Công cùng nhóm quân nhân.

“Tất cả mau lên tàu!”

“Jungkook! dẫn đội đi hộ tống người lái tàu, không được để ông ta xảy ra chuyện.”

Những người ở đây chẳng có ai biết lái tàu, nếu mà người cầm lái duy nhất mà c·hết, tất cả cũng sẽ phải chôn cùng. Trương Thành Công vừa vung rìu nguyền rủa chặt chém zombies vừa ra lệnh cho nhóm quân nhân bên cạnh. Chỉ thấy người được gọi tên hô “Rõ!” một tiếng xong liền mang theo bốn người đồng đội bên cạnh bứt tốc lao lên trước đuổi theo người lái tàu…

“Nhanh lên! Nhanh lên!”

Choang! Rầm! Rầm! Rầm!...

Tấm cửa kính tầng hai của ga tàu không thể chịu nổi được áp lực từ vô số zombies đánh tới đã vỡ vụn. Vì thế mà lũ zombies từ trên tầng cao ào ào rơi nện trên nóc tàu rồi lăn xuống đầy sân ga. Rất hiều hành khách bị tập kích bất ngờ đã bỏ mạng. Những người may mắn chạy nhanh leo được lên trên tàu vẫn tràn đầy kinh sợ nhìn tràng cảnh máu tanh bên ngoài sân ga.

Chương 74: Lên Tàu.