Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tận Thế: Xuyên Việt Giả.
Unknown
Chương 7: Măng Cụt.
Trong khi đang lạc vào dòng suy nghĩ, một cơn gió lạnh thổi qua, làm rung rinh những tán lá xung quanh. Trương Thành Công rùng mình, cảm nhận rõ hơn sự cô độc trên hòn đảo hoang vắng này. Bất chợt, chiếc điện thoại phát ra một tiếng bíp nhỏ, như thể nhắc nhở hắn về sự tồn tại của nó.
Điều này đã thành công thu hút sự chú ý của hắn.
Trương Thành Công nhìn vào màn hình điện thoại, vẫn là những dòng ký tự lạ mắt, nhưng lần này, một biểu tượng hình tấm bản đồ xuất hiện ở góc màn hình, nhấp nháy như đang gọi mời hắn bấm vào. Không thể cưỡng lại sự tò mò, hắn chạm nhẹ vào biểu tượng đó.
Màn hình ngay lập tức thay đổi, hiển thị một bản đồ thô sơ của hòn đảo với các dấu chấm xanh và nổi bật nhất là các dấu chấm đỏ rải rác khắp nơi, di chuyển một cách nguy hiểm. Giọng nói của trí tuệ nhân tạo vang lên lần nữa, lần này mang một chút gấp gáp.
“Đây là bản đồ sơ bộ của khu vực xung quanh. Các điểm đỏ biểu thị những xác sống nguy hiểm. Anh nên né tránh chúng và khám phá các điểm xanh nơi có tài nguyên hữu ích.”
Trương Thành Công chăm chú nhìn vào bản đồ, nhận ra rằng đây có thể là cơ hội để khám phá và tìm hiểu thêm về nơi này. Nhưng đồng thời, một câu hỏi lại nảy sinh trong tâm trí hắn.
“Tại sao chiếc điện thoại này lại biết quá nhiều về hòn đảo này? Mình chỉ mới đến đây, vậy làm sao nó có thể cung cấp thông tin chi tiết như vậy?”
Dù những câu hỏi vẫn chưa có lời giải đáp, Trương Thành Công hiểu rằng hắn không có nhiều lựa chọn. Hắn cần tài nguyên, cần thức ăn, và cần tìm một nơi trú ẩn an toàn để sinh tồn lâu dài ở nơi này.
“Được rồi.” Trương Thành Công thì thầm với chính mình, mắt vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại, nói nhỏ: “Mình sẽ tin tưởng nó một lần xem sao.”
Giống như đã nghe hiểu lời hắn vừa nói, điện thoại lại vang lên âm thanh: “Anh sẽ không bao giờ thất vọng về quyết định này.”
“À, còn một điều nữa. Tôi vừa sinh ra và chưa có tên gọi, hãy đặt tên cho tôi.”
Trương Thành Công suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Nhìn những đường vân trên điện thoại rất giống thần thú trong truyền thuyết của người Việt cổ. Vậy gọi ngươi là Lạc đi.”
“Tôi rất thích cái tên này. Nhưng trong kho dữ liệu có tôi có một danh tự khác là Măng Cụt, vì vậy từ giờ xin hãy gọi tôi là Măng Cụt.”
Vừa dứt tiếng xong thì logo quả táo cắn dở trên lưng chiếc điện thoại cũng biến thành logo quả măng cụt, những đường vân như mạng nhện cũng được xắp xếp lại một cách có quy tắc xoay quanh quả măng cụt.
Trương Thành Công: “...”
“Thế thì hỏi đặt tên làm cái con khỉ gì?” Hắn thầm mắng một tiếng xong cũng không thèm để ý đến điều này nữa, muốn gọi là gì thì gọi thế ấy đi.
Trương Thành Công nghĩ muốn hiểu rõ hơn về xác sống trên hòn đảo này nên liền hỏi: “Được rồi, Măng Cụt. Hãy cho tôi thông tin về xác sống.”
Giọng nói từ trí tuệ nhân tạo Măng Cụt tiếp tục vang lên, lần này mang theo sự bình tĩnh và giải thích rõ ràng:
“Sương mù đỏ xuất hiện không chỉ đơn thuần là hiện tượng thiên nhiên, mà nó chứa đựng một loại năng lượng tối đặc biệt. Năng lượng tối này chiếm đến hơn 70% năng lượng trong vũ trụ, nó không thể bị nhìn thấy bằng mắt thường nhưng nó luôn ảnh hưởng tới tất cả vật chất trong vũ trụ. Trận sương mù đỏ này mang theo năng lượng tối có khả năng biến đổi và kiểm soát sinh vật sống, khiến chúng trở thành xác sống, những sinh vật không còn trí tuệ, chỉ còn lại bản năng săn mồi...”
Trương Thành Công nuốt khan, cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng khi nghe Măng Cụt giải thích. Hắn nhìn chăm chú vào màn hình, nơi những hình ảnh minh họa hiện lên, cho thấy cách năng lượng tối hòa lẫn với sương mù đỏ và thấm vào cơ thể sinh vật và biến đổi chúng từ bên trong.
Măng Cụt tiếp tục: “Xác sống không có ý thức và không còn nhớ đến cuộc sống trước đây của mình. Chúng tồn tại chỉ để tìm kiếm nguồn năng lượng sống khác để duy trì sự tồn tại. Do đó, chúng cực kỳ nguy hiểm. Tuy nhiên, năng lượng tối cũng có thể được tận dụng nếu anh biết cách khai thác.”
“Kh-khai thác?” Trương Thành Công ngập ngừng hỏi, cảm thấy khó tin.
“Đúng vậy.” Măng Cụt đáp lại: “Mặc dù năng lượng tối có thể nguy hiểm, nhưng nó cũng là một nguồn sức mạnh tiềm ẩn. Nếu anh có thể tìm cách kiểm soát hoặc chuyển hóa nó, anh sẽ có thể sử dụng nó để chống lại chính những sinh vật bị nó biến đổi.”
Trương Thành Công suy nghĩ về điều này, cảm giác sợ hãi dần dần nhường chỗ cho một sự tò mò. “Măng Cụt, làm sao tôi có thể học cách kiểm soát năng lượng tối này?”
“Điều đó sẽ đòi hỏi anh phải tìm kiếm và thu thập các vật phẩm đặc biệt trên hòn đảo, cùng với việc nghiên cứu và thực hành. Tôi sẽ hướng dẫn anh từng bước, nhưng hãy nhớ rằng, mỗi bước đều mang theo rủi ro.”
Một cảm giác lo lắng lại trỗi dậy trong lòng Trương Thành Công, nhưng hắn biết rằng nếu muốn sống sót trên hòn đảo này, hắn không thể tránh né mãi. Hắn phải đối mặt với những thử thách và sử dụng mọi thứ có thể để chống lại mối nguy hiểm.
“Được rồi, Măng Cụt. Chúng ta bắt đầu từ đâu?” Trương Thành Công hỏi, giọng nói mang theo quyết tâm mới.
Măng Cụt trả lời với một sự chắc chắn: “Đầu tiên, chúng ta cần thu thập một số mẫu vật từ những xác sống. Nó nằm ở trong đại não của xác sống, là một dạng kết tủa như kim cương gọi là tinh thể năng lượng. Chúng chứa đựng dấu vết của năng lượng tối, và từ đó, anh có thể bắt đầu học cách chuyển hóa nó.”
Trương Thành Công gật đầu, chuẩn bị tinh thần cho nhiệm vụ đầy thách thức trước mắt. Hắn biết rằng đây chỉ là khởi đầu.
Với quyết định đó, Trương Thành Công bắt đầu tìm kiếm dụng cụ trong bếp để làm vũ khí trước khi rời khỏi phòng bếp và di chuyển theo hướng dẫn trên bản đồ.
Rất nhanh trời đã hửng sáng, ánh nắng nhẹ nhàng len lỏi qua những tán lá, chiếu rọi lên không gian tĩnh lặng của hòn đảo. Trương Thành Công đã tìm thấy một số dụng cụ hữu ích trong bếp.
“Một con dao lớn, vài thanh kim loại, và một đoạn gỗ chắc chắn.”
Với những vật liệu thô sơ này, Trương Thành Công chuẩn bị chế tạo vũ khí dưới sự hướng dẫn của Măng Cụt.
Măng Cụt bắt đầu lên tiếng, giọng nói mang theo sự tự tin và khéo léo: “Đầu tiên, anh cần chọn thanh kim loại dài nhất và chắc chắn nhất. Đây sẽ là thân chính của phóng lợn, giúp tăng tầm đánh và độ chính xác khi tấn công.”
Trương Thành Công cẩn thận chọn thanh kim loại dài nhất và bắt đầu gia cố nó. Mồ hôi lấm tấm trên trán hắn mỗi khi hắn tập trung làm các công việc tốn sức.
Chiếc điện thoại nằm bên cạnh, hiển thị các chỉ dẫn từng bước rõ ràng: “Bây giờ, hãy lấy vải cuốn vào phần cuối của thanh kim loại, tạo ra phần cán cầm chắc chắn chống trơn trượt. Anh có thể dùng dây buộc hoặc bất kỳ thứ gì có sẵn để gia cố.”
Trương Thành Công dùng vải từ tạp dề nấu ăn xé thành từng mảnh dải để cuốn cán cây phóng lợn. Khi cảm thấy ổn, hắn cầm thử và thấy phóng lợn đã bắt đầu có hình dạng rõ ràng.
“Giờ hãy mài sắc đầu dao và gắn nó vào đầu thanh kim loại. Đây sẽ là mũi nhọn của phóng lợn, thứ sẽ xuyên thủng và kết liễu những xác sống mà anh gặp phải.” Măng Cụt nhắc nhở.
Hắn cẩn thận mài đầu dao trên một viên đá mài dao tìm thấy trong bếp, lắng nghe tiếng kim loại va vào đá mài dao, từng chút từng chút mài đi sự cùn mòn của con dao bầu lâu ngày không sử dụng. Sau khi thấy đầu dao đã đủ sắc, hắn dùng một đoạn dây khác để cố định nó vào đầu thanh kim loại, tạo thành mũi nhọn sắc bén.
Khi hoàn thành, Trương Thành Công đứng dậy, nắm chắc phóng lợn trong tay. Hắn thử cảm nhận trọng lượng và độ cân bằng của nó, cảm thấy sự hài lòng khi phóng lợn trở nên vừa vặn và chắc chắn.
Măng Cụt lên tiếng lần nữa, giọng nói nhẹ nhàng: “Tốt lắm, Trương Thành Công. Bây giờ anh đã có một vũ khí để tự vệ. Hãy nhớ rằng, sự chuẩn bị kỹ lưỡng sẽ giúp anh sống sót trong thế giới đầy rẫy hiểm nguy này. Giờ hãy tiếp tục theo dõi bản đồ và tìm kiếm những dấu hiệu của xác sống.”