Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 1: Giao kèo

Chương 1: Giao kèo


Tháng 5, năm 2122

Thành lũy Đông Dương, vùng ngoại ô.

Nơi này giông gió, đất trời u ám, từng giọt mưa rơi thấm đẫm trên từng tấm bia mộ bạt ngàn, những vòng hoa và những lớp cỏ khô héo hắt ảm đảm.

1 cái bóng đen rũ rượi, đang nằm trước 1 cái bia mộ mới tinh. Nếu không cảm nhận được người này vẫn còn hơi thở. Mọi người có lẻ đều xem rằng hắn là 1 cái xác c·hết. Hắn đã nằm ở đây không biết bao nhiêu ngày rồi. Hắn không ăn, không uống. Nước mưa rơi trên người hắn. Hắn cũng không có một chút cử động.

Lúc này 1 người nữ nhân bước đến, nàng mang ô che lấy cái thân thể tàn tạ của hắn. Nhưng hắn dường như cũng không để ý. Ánh mắt vô hồn.

“Chỉ huy, anh đã ở đây hơn 10 ngày rồi, anh còn muốn ở đây đến bao giờ. Ngọc Miên trên trời có linh thiêng, chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy anh như thế này.”

Giọng người nữ nhân vang lên, vô cùng trong trẻo. Nhưng hắn dường như cũng không để ý. Không hề có 1 tia cử động. Vẫn như xác c·hết bất động.

Nàng khuôn mặt xinh đẹp, vô cùng tinh lệ, là 1 cái mỹ nhân vạn dặm khó gặp. Ánh mắt nàng nhìn hắn toát ra vẻ thương cảm vô hạn. Nàng nhẹ nhàng cúi người bàn tay ôm lấy đầu của hắn vào lòng.

Nhưng hắn vẫn vậy. Không hề có 1 tia phản ứng. Nàng cứ như vậy, mặc kệ cơn mưa liên tục tạt vào người, nhẹ nhàng vỗ về, xoa dịu lấy hắn.

1 lúc sau, bỗng nhiên chiếc đồng hồ nàng đeo trên tay liền kêu liên hồi. Nàng dường như muốn mặc kệ nó kêu gọi, không muốn nghĩ hay làm gì, chỉ muốn ở bên hắn mà thôi.

Nhưng tiếng chuông liên hồi sau đó liền đánh thức nàng. Nàng nhẹ nhàng đặt hắn xuống dưới. Gác chiếc ô che lấy những giọt nước mưa đang rơi trên thân thể tàn tạ của hắn.

Nàng vuốt ve khuôn mặt hắn, như muốn nhìn ngắm khuôn mặt này 1 lần cuối cùng. Nhớ về đôi chút gì đó làm lòng nàng khắc sâu, đôi môi nở nụ cười. Nàng thều thào nói:

“Chỉ huy, quái vật cấp SS đã t·ấn c·ông vào thành lũy, ta phải đi rồi, Chỉ huy ở lại cố gắng bảo trọng.”

Có chút không nỡ nhưng sau đó liền dứt khoát xoay đầu bước đi trong cơn mưa tầm tã.

Hắn vẫn như vậy, không một chút cử động.

Bỗng lúc này 1 giọng nói vang lên trong đầu của hắn:

“Tiểu tử, ngươi cứ muốn như vậy mà c·hết sao?”

Hắn vẫn không trả lời. Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên:

“Ta có cách giúp vợ con ngươi có thể sống lại.”

Lúc này, đôi mi hắn khẽ giật 1 cái, trong ánh mắt của hắn mới xuất hiện 1 tia thần thái. Hắn nhỏ giọng run rẫy:

“Ngươi là ai?”

Giọng nói kia lại vang lên, vô cùng uy nghi:

“Ta là thần.”

Hắn cười lạnh tự giễu:

“Thần, ngươi chẳng qua là ý chí của con quái thú mà ta nuốt tinh hạch kia còn sót lại mà thôi.”

Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên, dường như đã biết hắn sẽ nói vậy:

“Ngươi nói không sai, ta chính là ý chí của con quái thú mà ngươi gặp kia. Nhưng ngươi không biết con quái thú đó cũng chỉ là 1 cái hóa thân của ta mà thôi.”

Hắn cười nhạo:

“Hóa thân. Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao, muốn chiếm lấy thân xác ta trước khi ta c·hết sao. Ngươi mơ đi, ta c·hết cũng sẽ kéo tia ý chí này của ngươi theo ta cùng biến mất.”

Giọng nói kia chợt có chút nghiêm nghị nói:

“Nếu ta có cách chứng minh lời ta nói là thật, ngươi có tin không?”

Hắn không làm ra đáp lại. Giọng nói kia lại nói:

“Ngươi nuốt tinh hạch quái thú hóa thân của ta nhưng lại sử dụng chưa đến 1% sức mạnh của nó. Ta bây giờ liền có thể trực tiếp mở sức mạnh của ngươi lên 3% ngươi có tin không?”

Hắn cười nhạt không muốn đáp. Sau đó liền giật mình nhận ra linh lực trong cơ thể như có vách ngăn nào đó bị chấn vỡ ra. Linh lực bùng lên như sóng vỡ đê. Từng cái tế bào liền căng tràn năng lượng.

Cái này, hắn từ chiến sĩ cấp S liền đã trực tiếp biến thành Chiến Sĩ cấp SS rồi. Trong đầu còn quán thông thêm 1 chút tri thức tu luyện.

Giọng nói kia mỉa mai nói:

“Tiểu tử, thế nào, ngươi đã tin chưa?”

Hắn ngạc nhiên kinh hãi, 1 cái ý chí quái thú còn sót lại không có khả năng làm chuyện này. Đây là việc gì?

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Giọng nói kia lại nói:

“Ta đã nói với ngươi rồi, ta là thần, ta với ngươi làm 1 cuộc giao dịch.”

Hắn nhíu mày nói:

“Giao dịch?”

Giọng nói kia ôn hòa nói:

“Ta giúp ngươi tìm cách hồi sinh vợ con của ngươi. Ngược lại ngươi giúp ta thức tỉnh trong cơn ngủ say.”

Hắn cười lạnh:

“Ngủ say, ngươi đang trêu chọc ta, ngủ say ngươi còn có thể nói chuyện với ta.”

Giọng nói kia lạnh lùng đáp:

“Có giải thích ngươi cũng sẽ không hiểu, ngươi chỉ cần làm đúng giao kèo, vợ con ngươi nhất định có thể sống lại.”

Hắn nhíu mày đáp:

“Ta lấy gì để tin tưởng ngươi”

Giọng nói kia khẳng định chắc chắn:

“Ngươi sẽ tin tưởng ta. Ngươi ở trên người có ngọc thạch đúng không? Nhanh chóng lấy ra 2 viên ngọc thạch”

Hắn trầm tư 1 lúc liền lấy ra 2 viên ngọc thạch, đây là mặt ngọc mà hắn làm tặng dây chuyền cho vợ hắn. Hiện tại đã di vật.

Giọng nói kia lại vang lên:

“Ngọc thạch có thể chứa đựng linh hồn. Vợ con của ngươi chỉ mới c·hết 10 ngày. Linh hồn sẽ chưa nhập luân hồi. Ta có khả năng mang linh hồn vợ con ngươi trở về dương gian."

Hắn nghe vậy liền cả kinh.

Sau đó hắn liền nghe được tiếng tụng niệm phạm âm vang vọng. Vô cùng kỳ quái.

Dứt lời, bỗng 1 cái môn hộ xuất hiện trước mặt hắn, làm hắn giật mình. Nó âm u, phát ra vô cùng tà khí, vô cùng quỷ dị. Hắn nhíu mày:

"Đây là thứ gì?"

Ý chí kia đáp lại:

"Đây là địa ngục môn. Cửa thông xuống địa ngục."

Hắn nghe vậy liền giật mình. Sau đó cánh cổng môn hộ dần dần mở ra. Âm khí phát ra rợn người

Có thể cảm thấy bên trong cánh cổng có vô tận tiếng gào thét ghê rợn phát ra. Bên kia dường như là 1 màu tối tăm kéo dài vô tận. Nó vốn là thế giới không dành cho người sống. Càng nhìn sâu vào bên trong, linh hồn của hắn dường như cũng muốn bị kéo vào bên trong.

Trên người hắn, luồng ý chí kia giống như lại tiếp tục tụng niệm phạm âm. Ngay tức khắc hắn liền có cảm giác từ cơ thể của hắn có 1 luồng năng lượng kỳ dị xông vào trong môn hộ.

Bỗng bên trong lúc này có 2 cái linh hồn bị 1 lực lượng vô hình kéo ra bên ngoài. Quỷ sai nhìn thấy linh hồn đang vọng động liền muốn ngăn cản lại nhưng giống như bị điều gì đó đè áp làm cho kinh sợ, liền cúi đầu run rẩy không dám cử động.

2 cái linh hồn dần bị kéo ra ngoài môn hộ, bên trong liền có 1 luồng ý chí khủng bố buông xuống, dường như muốn ngăn cản linh hồn thoát khỏi âm giới. Nhưng tiếng phạm âm lại vang vọng lên. Luồng ý chí kia dường như có 1 chút ngạc nhiên, sau đó liền không ngăn cản, để 2 cái linh hồn đi ra khỏi cửa địa ngục, về với dương gian.

2 đoàn linh hồn vừa về đến dương gian liền nhanh chóng hóa thành hình người. Hắn vừa nhìn thấy 1 cái linh hồn trong đó, liền trở nên mất bình tĩnh, cảm xúc không khống chế được, nước mắt khẽ rơi. Là nàng.

Nàng vẫn xinh đẹp vô cùng, ngũ quan tinh xảo, thu thủy vi thần, cho dù chỉ còn dưới dạng bóng mờ linh hồn vẫn như thiên sơn tuyết liên nở rộ, đẹp không tỳ vết. Nàng nhìn thấy hắn liền nở nụ cười đẹp pha lẫn bi thương. Bàn tay nàng khẽ chạm tên má hắn muốn nhẹ vuốt ve.

Bên cạnh lại là 1 đoàn linh hồn 1 cái bào thai còn chưa thành hình. Nhìn thấy lòng hắn liền đau như cắt. Thầm hận bản thân vô năng.

Tia ý chí kia lạnh nhạt nói:

"Đây chính là linh hồn của vợ con ngươi."

Hắn run rẩy liền khụy người xuống nói:

“Giúp ta cứu lấy 2 người họ, cho dù muốn ta làm gì, ta cũng sẽ làm”

Tia ý chí kia lại tiếp tục tụng niệm những âm phạm âm vang vọng.

2 cái linh hồn ngay tức khắc liền bị kéo vào 2 viên ngọc thạch. Linh hồn chui vào bên trong ngọc thạch liền cuộn mình nhắm mắt lâm vào ngủ say.

Giọng nói kia lại vang lên:

“Mau chóng để 2 viên ngọc thạch vào bên trong hộp gỗ.”

Hắn nhanh chóng liền ngay tức khắc làm theo. Là chiến sĩ hệ mộc, tinh hạch trong người khẽ động, từ lòng bàn tay, 1 nhánh cây nhanh chóng sinh ra dần tạo thành 1 chiếc hộp gỗ nhỏ.

Hắn nhẹ nhàng đặt 2 viên ngọc thạch vào bên trong hộp gỗ. Trong lòng lúc này dấy lên vô tận hy vọng.

Lại nghe được giọng nói kia vang lên nói, lúc này nó đã vô cùng mệt mỏi:

“Tiểu tử, nghe kỹ những lời ta nói trong 5 phút sau đây. Ta giúp ngươi ă·n c·ắp linh hồn, sử dụng thần thông làm trái thiên cương nên tia ý chí này sắp lâm vào ngủ say, không biết khi nào mới tỉnh lại. Nếu ngươi không nghe rõ, cũng không tìm được những thứ ta nói liền thả linh hồn vợ con ngươi vào luân hồi đi.”

Hắn giật mình vội vàng chăm chú lắng nghe.

“Linh hồn vợ con ngươi chỉ tạm thời phong bế ở trong ngọc thạch. Để vợ con ngươi sống lại có rất nhiều cách nhưng đa số toàn bộ đều là tàn khuyết. Cô ta có sống lại chưa chắc đã nhớ ra ngươi là ai, tính cách còn có thể biến đổi như một người khác. Nếu ngươi muốn hồi sinh vợ con ngươi hoàn hảo nhất với toàn bộ trí nhớ, liền phải tìm được 2 món thánh vật này.”

Hắn vội hỏi:

“Là vật gì.”

Giọng nói vang lên:

“Cửu Thiên Tức Nhưỡng và Sinh Mệnh Thánh Khí, truyền thuyết các ngươi là không sai. Thần Zeus và Nữ Oa đắp nặn ra sinh mệnh chính là nhờ 2 món thánh vật này.”

Hắn giật mình. Vội hỏi:

“2 loại thánh vật này còn tồn tại trên trái đất không?”

Giọng nói kia cười nhạt:

“Đã từng có. Nhưng hiện tại thì không. Trái Đất của ngươi hiện tại Thánh Vật đã xem như không còn. Chính vì vậy nó đã được xem như 1 cái hành tinh c·hết. Các ngươi dường như cũng đã đi đến chung cực hủy diệt.”

Hắn thầm nghĩ không sai, hiện tại Trái Đất chỉ còn tồn tại 5 cái thành lũy cuối cùng của nhân loại. Thế giới đã đi đến hồi diệt vong.

Nhưng nếu ông ta đã lên giao kèo với hắn thì sẽ không bắn tên không có đích, nhất định là còn 1 cách nào đó.

Giọng nói kia lạnh nhạt đáp:

“Trái đất này không còn nhưng ngươi có thể đến không gian khác tìm kiếm Thánh vật. Đó chính là hy vọng cuối cùng của ngươi.”

Hắn vội hỏi:

“Làm cách nào để đến không gian khác.”

Giọng nói nghiêm túc đáp:

“Kim tự tháp.”

Hắn giật mình: “Chính là vật kia của Ai Cập cổ đại, nhưng nó không phải là lăng mộ thôi sao.”

Giọng nói kia cười mỉa mai:

“Chỉ là truyền tống người sắp c·hết đến nơi có khả năng chữa trị tốt hơn thôi. Thần Ra mà các ngươi tôn thờ cũng là 1 vị thần hùng mạnh.”

Hắn giật mình lại tiếp tục hỏi:

“Làm cách nào để xác định là ta truyền tống đúng nơi cần đến hay không?”

Vừa dứt lời, chợt trên ngực hắn bỗng hiện ra 1 sơi dây tuyến dài màu đỏ. Hắn giật mình: “Đây là gì.”

Giọng nói kia lạnh nhạt:

“Đây là dây tuyến vận mệnh nó sẽ chỉ dẫn ngươi đi đến nơi cần đến.

Bỗng giọng nói liền trở nên yếu ớt vô cùng như muốn tắt đi, nói:

“Nếu không tìm thấy 2 thánh vật trên, nhất định phải tìm được Dưỡng Hồn Thánh Mộc. Nếu không linh hồn vợ con ngươi sẽ xói mòn đến hình thần câu diệt.”

Hắn sợ hãi giật mình liền hỏi:

“Ngọc thạch này có thể tồn trữ linh hồn trong bao lâu?”

Nhưng lại không nghe được bất cứ lời đáp nào. Hắn có chút thất thố. Hắn còn muốn hỏi cách để trở về trái đất.

Lúc này trên ánh mắt bi thương của hắn chợt sống lại 1 chút thần thái. Nhìn hộp ngọc khẽ ôm vào lòng.

Hắn vẫn còn 1 tia hy vọng. Tia hy vọng này cho dù nhỏ nhoi. Hắn cũng sẽ cố gắng nắm giữ bằng được. Hắn mở mắt, trong ánh mắt chứa đựng quyết tâm vô cùng.

Hắn ngồi dậy, nước trên áo bào liền lập tức bốc hơi, râu tóc trên người trở lại ngay ngắn, khuôn mặt vô cùng tuấn lãng hiện ra, trên lưng đeo một thanh kiếm gỗ bản rộng tinh mỹ được ghép bằng nhiều loại gỗ có vân khác nhau. Hắn lách người 1 cái liền biến mất tại chỗ.

Chương 1: Giao kèo