Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 25: Thu người

Chương 25: Thu người


Sarah xuất hiện trong tầm mắt, ánh mắt Simon đang tan rã bỗng trở nên có tinh thần hơn rất nhiều. Hắn đưa tay về phía nàng ta run lẩy mở miệng: “Sarah.”

Sarah run người, từng bước đi đến chỗ hắn. Nàng lúc này thực sự không biết đối diện người đàn ông mà nàng vừa yêu, vừa hận này như thế nào.

Nàng ngập ngừng nhẹ nắm lấy tay hắn. Khẽ nói:

“Ta đây Simon.”

Simon ho ra 1 ngụm máu, bàn tay sờ lên khuôn mặt của Sarah, run giọng:

“Sarah, là ta có lỗi với ngươi, đây là báo ứng, ta biết ngươi đã biết gì đó.”

Sarah thất thần nói:

“Ta đã biết tất cả.”

Simon giật mình, ánh mắt khi sắp c·h·ế·t mới hiện lên vẻ hối hận hổ thẹn:

“Ta đã muốn dùng phần đời còn lại để trả nợ cho ngươi nhưng ông trời cũng không bỏ qua việc ta đã làm, Sarah, hãy cứ thù hận ta rồi sống tiếp, mọi lỗi lầm đều là do ta mà ra, ta chỉ muốn ngươi có thể sống tiếp.”

Sarah đã không nói ra thành lời, nấc từng tiếng nói:

“Được rồi, Simon... đừng nói nữa...”

Nhìn 2 người, Đặng Xuyên nheo mày khẽ nói:

“Trời tạo nghiệt còn có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống”

2 người này ít nhất vẫn có thời gian cuối cùng dành cho nhau. Còn hắn đến khi vợ hắn tắt thở, hắn cũng không có cơ hội gặp lại. Nghĩ đến Đặng Vũ, sát ý trên người Đặng Xuyên liền bốc lên nồng nặc.

Đặng Xuyên không tiếp tục nhìn người mà bước đi vào bên trong.

Nhìn cảnh tượng bên trong mắt Đặng Xuyên liền híp lại. Simon thực sự là c·h·ế·t chưa hết tội.

Bên trong cảnh tượng không khác gì địa ngục trần gian. Từng cái nô lệ bị xiềng xích nuôi nhốt không khác gì c·h·ó mèo. Hơi thở đều vô cùng mỏng manh, yếu ớt trên mặt đất.

Những cái cá nhân chống đối thì bị treo lên giá đỡ, chồng chất những vết thương trên người. Cả hạ thể cũng bị hành hạ đến nát nhừ. Có người đã không còn nhìn ra được hình người.

Đặng Xuyên còn ngửi được 1 mùi nha phiến thoang thoảng trong gió. Những nô lệ này rõ ràng có người đã bị chuốc thuốc phiện, hành hạ để ngoan ngoãn nghe lời. Rất nhiều những thân ảnh vật vờ, mắt trắng dã, cơ thể phê thuốc đến biên giới sụp đổ.

Sát khí của Đặng Xuyên đã ngưng thành thực chất. Cả đám thuộc hạ của Simon lúc này liền cảm thấy lạnh gáy quay đầu lại.

Khi nhìn thấy Đặng Xuyên liền giật mình. Gã này là ai, bỗng nhiên lại xuất hiện trong này. Có kẻ bất thiện nhìn Đặng Xuyên mở miệng:

“Ngươi là ai?”

Đặng Xuyên lạnh lùng đáp:

“Kẻ g·i·ế·t các ngươi.”

Tên kia nghe vậy liền cười lạnh, đang muốn mở miệng liền cảm thấy cổ họng mát lạnh, nhìn xuống liền thấy nơi cổ máu tươi phun như suối. Hắn chỉ kịp ú ớ 1 cái liền ôm lấy cổ té xuống trợn tròn mắt c·h·ế·t tươi.

Những kẻ còn lại giật mình liền nhận ra sự việc khác thường. Liên tiếp cầm lấy vũ khí xông đến Đặng Xuyên. Nhưng đã phục hồi thực lực đến B cấp.

Mỗi bước Đặng Xuyên đi qua liền có 1 kẻ nằm xuống. Rất nhanh, mấy trăm cái thuộc hạ của Simon đều được hắn đưa xuống địa ngục. Xác c·h·ế·t chồng chất, máu chảy khắp phòng.

Đặng Xuyên đã rất nhân từ, những kẻ này xứng đáng bị treo lên hứng chịu ngàn đao, nhưng toàn bộ đều bị Đặng Xuyên 1 kiếm đoạt mạng. Đến c·h·ế·t cũng không cảm giác đau đơn.

Đến cuối cùng chỉ còn 1 kẻ chưa bị g·i·ế·t c·h·ế·t, bị Đặng Xuyên trói hắn lại như bánh tét. Chính là gã ban đầu báo cáo cho Simon.

Gã lúc này trợn mắt kinh hãi nhìn Đặng Xuyên như nhìn 1 con quái vật. Nước tiểu chảy ướt hết quần. Liên tục mở miệng xin tha mạng.

Đặng Xuyên lạnh lùng nói:

“Ngươi gọi là Darby đúng không? Từ giờ ngươi theo ta làm việc, nếu ngươi dám làm phản, kết cục của bọn chúng chính là kết cục của ngươi.” Đặng Xuyên chỉ vào núi xác trước mặt.

Gã hói này chính là còn giá trị với Đặng Xuyên nên hắn cho gã này sống thêm ít ngày.

Nhìn xác người chồng chất, Darby lạnh cả người liên tục nói:

“Thuộc hạ thề tận trung với ngài, nếu trái lời sẽ c·h·ế·t không toàn thây, xin đại nhân tha mạng cho thuộc hạ.”

Đặng Xuyên sau đó lần lượt đi từng gian phòng, mở trói cho toàn bộ tù binh. Cả đám người chứng kiến hung uy của Đặng Xuyên đều run lẩy, không biết hắn ta sẽ làm gì với mình.

Đi đến căn phòng cuối cùng, Đặng Xuyên vô cùng lạnh, nơi này xác của mấy chục người đang chồng lên, có những cái xác đã hư thối bắt đầu phân hủy, giòi bọ lúc nhúc.

Hắn đưa mắt quét Darby 1 cái làm tên kia sợ hãi trắng mặt nói:

“Đại nhân, bọn họ c·h·ế·t là do Simon ra lệnh hành hạ, bỏ đói họ đến c·h·ế·t, thuộc hạ chỉ có thể nghe lệnh, xin đại nhân tha mạng.”

Đặng Xuyên nén lại sát khí. Cố giữ bản thân bình tĩnh. Hắn quét lại toàn bộ tù nhân trong phòng.

317 người, 255 nữ nhân, 21 nam nhân, còn lại là người già và trẻ nhỏ. Toàn bộ đến sức lực đứng lên cũng không có. Có người vẫn đang trong tình trạng phê thuốc không rõ ý thức.

Đặng Xuyên đi lên giữa đám người, cả đám sợ hãi, không biết người này muốn làm gì. Đặng Xuyên lạnh nhạt nói:

“Ta cho các ngươi 2 sự lựa chọn.”

Cả đám nghe vậy liền giật mình, hồi hộp, sinh mạng bọn họ chính là nằm trong tay người này.

Đặng Xuyên tiếp tục nói:

“1 là ta cho các ngươi tự do, khi có khả năng tự đi lại, liền có thể thoát khỏi chỗ này, ta không ngăn cản.”

Cả đám người nghe vậy mắt liền sáng. Có người tỏ ra vô cùng vui mừng.

“2 là trở thành người của ta, ta sẽ giúp các ngươi khỏe mạnh trở lại, giúp các ngươi có sức mạnh đi cứu những thân nhân đã bị bán đi của mình.”

Nghe lựa chọn thứ 2 liền có người há to miệng, giật mình. Gã này lại có thể mạnh miệng đến vậy.

Không gian bỗng có chút trầm lắng lại. 1 lúc sau giữ không gian yên ắng, có 1 nữ nhân tóc lục xinh đẹp, 2 chân bị hành hạ đến nát bét. Nàng khó khăn vịn tường đứng dậy, giơ tay run giọng nói:

“Ta, theo ngài. Ta muốn g·i·ế·t hết bọn khốn ở đế đô này.”

Lời nói của nàng ta giống như kích thích 1 dây chuyền, liên tục có người liền giơ tay lên hưởng ứng muốn đi theo Đặng Xuyên.

Ánh mắt những người này đều hiện lên vẻ căm hận cuồng nhiệt. Đặng Xuyên khẽ gật đầu. Không tệ.

Nhưng vẫn có những người ánh mắt hiện vẻ rụt rè, sợ sệt, trốn tránh. Rõ ràng bọn họ chỉ cần sống sót. Đặng Xuyên đương nhiên sẽ không giữ, những kẻ này giữ lại cũng sẽ không làm nên trò trống gì.

Đặng Xuyên liền mở ra cửa hầm để những người này thoát đi. Cả đám giật mình, gã này lại để họ đi dễ dàng như vậy.

Thấy không phải chiêu trò, cả đám liền lết lấy thân tàn, ôm lấy nhau lần lượt thoát ra bên ngoài.

Đương nhiên Đặng Xuyên cũng không để bọn họ đi dễ dàng như vậy.

Đặng Xuyên nhìn lại hiện trường, chỉ còn lại khoảng 172 người chịu ở lại. Khẽ gật đầu, hắn từng bước đi đến cái nữ nhân tóc lục kia, nhẹ nở nụ cười hỏi:

“Ngươi gọi là gì?”

Nữ nhân tóc lục kia giật mình vội đáp:

“Đại nhân, ta tên là Lucy.”

Đặng Xuyên gật đầu sau đó nói:

“Ta sẽ giúp ngươi đi lại trở lại.” Sau đó liền nhẹ nắm lấy tay của Lucy.

Lucy kinh ngạc, chưa hiểu chuyện gì, liền nhìn thấy toàn thân mình bỗng sinh ra 1 nguồn sinh cơ to lớn. Đôi chân thương tật của nàng bằng mắt thường có thể nhìn thấy từng vết thương đang nhanh chóng liền lại.

Trong thoát chốc, Lucy liền cảm giác bàn chân có thể đứng lại được. Nàng kinh ngạc, tròn mắt nhìn Đặng Xuyên. Sau khi hoàn toàn đứng vững, nàng không kìm được cảm xúc, liền quỳ xuống trước mặt Đặng Xuyên chắp tay nói:

“Thuộc hạ Lucy, nguyện cả đời trung thành với đại nhân.”

Đặng Xuyên liền tức khắc dựng nàng dậy nói:

“Ta không cần thuộc hạ, chỉ cần những người có thể đồng hành chiến đấu.”

Những người ở lại chứng kiến Lucy được trị thương đứng dậy liền há hốc mồm.

Bọn họ về cơ bản đều biết Lucy đã là 1 người tàn phế. Đây là chuyện gì xảy ra. Liền nhìn về phía Đặng Xuyên tỏ ra kính ngưỡng vô cùng.

Chương 25: Thu người