Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 25: Thủ đoạn sát phạt

Chương 25: Thủ đoạn sát phạt


Chẳng phải nói, thập tứ tiểu vương tử Ngọc Tinh Hồn sinh ra không thể tu hành, cho dù sinh ra trong hoàng tộc, thừa hưởng huyết thống hoàng giả, đến nay vẫn là một trong những câu chuyện nực cười mà người ở khắp nơi tại Đông Vực bàn tán cười chê.

Là kẻ bị Minh Ngọc vương thành hoàng tộc cho rằng là nỗi ô nhục, cho dù hắn tài phú kinh người, nhưng thực lực vi tôn, hắn hoàn toàn chẳng có tiếng nói nào trong hoàng tộc cả.

Hơn mười năm qua kể từ lúc Ngọc Tinh Hồn chào đời đến nay, thế nhân đều cho rằng hắn không thể tu hành, vĩnh viễn sống kiếp phàm nhân, cho đến mấy chục năm sau thành một nắm đất mà thôi.

Nhưng tình huống bây giờ thì sao, kẻ mà Minh Ngọc vương thành cho ằng là nỗi ô nhục, người mà tất cả tu sĩ Đông Vực cười nhạo khinh thường, nguyên lai lại là một thiếu niên tuyệt thế kỳ tài, phát khí tức khủng kh·iếp khiến cho tất cả trưởng lão ở đây đều sợ hãi.

“Ngọc Tinh Hồn… người làm sao…” Trưởng lão Cực Đạo Võ Đường – Điền Hổ ngón tay run rẩy chỉ về phía Ngọc Tinh Hồn, run rẩy nói.

Chỉ thấy Ngọc Tinh Hồn cười nhạt.

“Không ngờ đến đúng không? Ha ha, mười tuổi tu vi đạt đến Địa cảnh kỳ thứ hai, nói ra rất khó tin tưởng?”

Nghe hắn nói, ai nấy đều nuốt vào một ngụm nước bọt.

Đứng bên cạnh, Xích Hóa Thành, dù đã chuẩn bị tinh thần, thế nhưng khi Ngọc Tinh Hồn triển lộ ra tu vi, hắn trong lòng vẫn kinh ngạc không thôi. Thiếu niên kỳ tài, tiểu quái vật… mọi từ ngữ dùng trên người hắn đều là vô nghĩa.

Thiết nghĩ, có lẽ chỉ có những tiếu niên trên thượng giới cổ tông mới có thể sánh được với Ngọc Tinh Hồn mà thôi. Trong lòng Xích Hóa Thành thầm nghĩ, có lẽ không quá hai mươi năm, Ngọc Tinh Hồn sẽ xưng bá hạ giới này.

Lúc này, Tinh Hồn càng lúc càng bạo phát uy áp của mình. Nhìn bề ngoài, tu vi của hắn đang tại Thiên Luân kỳ, thế nhưng uy áp đã vượt quá Thiên Luân kỳ rồi.

Bởi vì hắn lúc này đã có thể chiến đấu một trận sòng phẳng, thậm chí g·iết c·hết cả cao thủ Thiên cảnh. Những người ở đây, cao nhất bất quá chỉ mới ở tại Địa cảnh kỳ thứ ba Hóa Linh cảnh mà thôi. Ngay cả cao thủ mạnh mẽ như Xích Hóa Thành còn sợ hãi trước uy áp của Ngọc Tinh Hồn, vậy thì những người này làm sao mà chịu nổi?

“Được rồi, giờ chúng ta quay trở lại vấn đề chính.” Ngọc Tinh Hồn ngồi trên ghế, ánh mắt quét nhìn quanh một vòng, ánh mắt sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng. “Thiên tài, các ngươi điều động đến gặp ta được không?”

Ai nấy nhìn nhau im lặng. Bọn họ mặc dù là trưởng lão trong tông môn của mình, nhưng kỳ thực tiếng nói có hạn.

Những đệ tử tinh anh bình thường thì được, thế nhưng thiên tài thì… ai cũng biết thiên tài tính cách rất kiêu căng, không xem ai ra gì. Nhất là những thiên tài có thế lực chống lực phía sau, loại người này càng hống hách đáng ghét ra mặt.

Bọn họ địa vị có hạn, làm sao có thể điều động được đây?

“Nhìn bản mặt của các vị, xem ra để ta thất vọng rồi nhỉ?” Ngọc Tinh Hồn lắc đầu thở dài.

Tuy là thở dài, nhưng không nghe ra được sự thất vọng nào bên trong cả.

“Hẳn là quý vị cũng biết, cuối năm nay hoàng tộc sẽ tổ chức đại yến tiệc, nhân đại yến này sẽ tổ chức một trận so tài để tìm ra người kế vị.”

Minh Ngọc vương thành hoàng tộc mỗi cuối năm sẽ tổ chức đại yến, chuyện này mọi người đều biết. Có điều năm nay sẽ là một năm đặc biệt.

Vương của Minh Ngọc vương thành, cũng chính là phụ hoàng của Ngọc Tinh Hồn – Ngọc Vô Chân đã ở đỉnh cao Thiên cảnh, phi thăng thượng giới chỉ còn là vấn đề thời gian.

Thế nên cuối năm nay, Ngọc Vô Chân sẽ tổ chức một trận so tài để tìm ra người kế vị. Các vị hoàng tử, công chúa tại Minh Ngọc vương thành đều đang sốt sắng nâng cao thực lực bản thân, đồng thời lôi kéo thật nhiều đồng minh để giành chiến thắng trong cuộc thi tranh đoạt quyền kế thừa.

“Cuộc so tài này không phải vấn đề thực lực bản thân để quyết định. Nếu là dùng thực lực, ta đây chẳng cần thiết hao tâm tổn sức để mời chư vị đến đây. Vậy nên…”

Ngọc Tinh Hồn giọng nói trầm xuống, ngữ điệu ẩn giấu khí tức sát phạt nặng nề.

“Từ khi chư vị đặt chân vào Ảnh Nguyệt sơn trang này, sinh mạng đã không còn thuộc về chư vị nữa. Chư vị chỉ có hai lựa chọn: sống và c·hết. C·hết thì chẳng cần giải thích gì nhiều. Còn muốn sống, vậy thì mang những người tốt nhất của chư vị đến đây. Ta đây rất sòng phẳng phân minh, làm tốt chuyện này, chư vị sẽ được trọng thưởng.”

Nói xong, Ngọc Tinh Hồn đứng dậy, xoay người chậm rãi bước ra khỏi yên tiệc. Vừa đi, thanh âm vừa vọng lại.

“Chuyện ta đạt đến Địa cảnh, chư vị tốt nhất đừng tiết lộ, nếu không hậu quả tự chịu. Ta hy vọng một tuần sau, chư vị sẽ mang tin tốt đến cho ta. Được rồi, chư vị, chúc ngon miệng, ha ha…”

Nơi đây chỉ còn lại Xích Hóa Thành đứng duy trì và những vị trưởng lão của thất đại tông môn. Chúc ngon miệng sao? Có ai nuốt trôi được một món ăn ở đây?

Đợi khi Ngọc Tinh Hồn rời đi, Xích Hóa Thành mới mở miệng.

“Chư vị, đừng trách lão phu không cảnh báo trước. Chư vị đã trúng Hóa Cốt Độc Chú, thế nên đừng mơ tưởng đến việc làm trái lời tiểu công tử.”

“Cái gì, Hóa Cốt Độc Chú?”

Lần nữa, mọi người kh·iếp sợ. Vội vàng kéo tay áo của mình lên.

“Đây là… Hóa Cốt Lạc Ấn?”

Chỉ thấy trên cánh tay của họ thoát ẩn thoát hiện một cái đầu lâu màu đỏ. Đầu lâu này chính lạc ấn của Hóa Cốt Độc Chú, một loại độc chú cực kỳ tàn ác, dù là cao thủ cấp bậc Thiên cảnh cũng phải tỏ ra e dè.

Một khi trúng phải Hóa Cốt Độc Chú, trên tay sẽ xuất hiện lạc ấn của nó, gọi là Hóa Cốt Lạc Ấn. Sau hai mươi bốn giờ, Hóa Cốt Lạc Ấn sẽ hiện rõ hơn, cho đến bảy ngày sau, khi cái đầu lâu hoàn toàn chuyển thành màu đỏ thì cũng là lúc hắc bạch vô thường tìm đến bọn họ.

Hủy thi diệt tích, chỉ còn lại một đống máu đen mà thôi.

Điểm đáng sợ của Hóa Cốt Độc Chú này chính là nó thông linh với người hạ chú ấn, chỉ cần có ý nghĩ làm trái ý người hạ chú ấn, vậy thì c·ái c·hết sẽ càng đến gần hơn.

Thủ đoạn của thập tứ vương tử Ngọc Tinh Hồn này thật đáng sợ. Kh·iếp đảm hơn, rốt cuộc là từ lúc này, Ngọc Tinh Hồn đã hạ Hóa Cốt Độc Chú lên người bọn họ?

Lúc đầu còn có người có suy nghĩ đem chuyện Ngọc Tinh Hồn bẩm báo lên tông môn, nhưng khi phát hiện ra bản thân đã trúng phải Hóa Cốt Độc Chú, vậy thì chỉ còn cách duy nhất là làm việc cho hắn mà thôi.

Sát phạt thật. Ai mà ngờ được, thiếu niên mười tuổi, gương mặt non nớt kia, vậy mà làm ra thủ đoạn độc đoán như vậy?

Thời gian có hạn, bảy ngày mà thôi, thế nên mọi người cấp tốc rời khỏi Ảnh Nguyệt sơn trang, thậm chí chẳng buồn nói với nhau câu nào mà lên xe trở về tông môn. Trên đường về, bọn họ cấm toàn bộ đệ tử không cho tiết lộ bất kỳ lời nào về buổi yến tiệc hôm nay.

Trở lại Ảnh Nguyệt sơn trang, Ngọc Tinh Hồn dự định tiếp tục bế quan để tham ngộ Hỗn Nguyên Đại La Thiên, bàn giao toàn bộ chuyện còn lại cho Xích Hóa Thành.

Thời gian này, đám Tiêu Vệ, Mạnh Văn Chính… đều phải cật lực tu hành với cường độ cao, giáo án huấn luyện đều một tay Xích Hóa Thành lên kế hoạch cả.

Mục tiêu đó chính là nâng cao thực lực nhanh nhất có thể. Thời gian đến đại yến cuối năm đã không còn nhiều.

Cùng thời gian đó, Thiên Vẫn Bí Cảnh, một thiếu niên cường tráng bước ra, trông dung mạo có vài phần giống với vương của Minh Ngọc vương thành.

“Rốt cuộc cũng đột phá vào Thiên Luân cảnh.” Nam nhân cường tráng đó, cả người chằn chịt v·ết t·hương, thế nhưng lại chẳng tỏ ra đau đớn, ngược lại gương mặt thỏa mãn, ẩn trong ánh mắt là sự kiêu ngạo không gì sánh được.

Hắn chính là đại vương tử Minh Ngọc vương triều, tên gọi là Ngọc Vân Hiên.

Chương 25: Thủ đoạn sát phạt