Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong
Chước Bắc Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 104: Ngoại truyện 16: Phục vụ nam
Đi vào là một hàng nam phục vụ trong đồng phục chỉnh tề, dáng người cân đối, vẻ ngoài ưa nhìn. (đọc tại Qidian-VP.com)
. Khi cô vừa hát đến đoạn “Yêu người dũng cảm đi một mình trong con hẻm tối” thì…
“…Trời ơi.” Chờ đến khi nhân viên rời đi, Tần Lâm mới như dám thở lại, “Chúng mày có thấy anh chàng phục vụ lúc nãy không? Hình như hơi đẹp trai đấy nhỉ?”
Cô ấy cảm thấy hứng thú nên đã đặt luôn, quả thật không uổng công.
Cuộc gọi kết thúc, Vưu Tốc nhanh chóng hòa vào cuộc trò chuyện rôm rả của các chị em.
… Vưu Tốc bất giác tưởng tượng được nội tâm của Tưởng Trì Kỳ lúc đó.
“Chỉ toàn con gái thôi! Nếu có nam thì em sẽ báo cáo với anh mà!”
Vưu Tốc cầm mic trình bày tràn đầy cảm xúc bài
Một hàng dài nam phục vụ từ trái sang phải lần lượt ngồi xuống. Họ xếp xen kẽ nam nữ, tạo thành một đội hình vô cùng trật tự.
Chẳng hạn trong ký túc xá đại học, khi bạn đói bụng muốn rủ ai đi ăn, nếu chỉ nói: “Đi ăn ở căng tin không?” có thể chẳng ai trả lời. Nhưng nếu bạn gọi tên: “Này, bạn A, đi ăn ở căng tin không?” thì chắc chắn sẽ nhận được phản hồi.
… Chiếc micro rơi bịch xuống sofa.
Vưu Tốc nghĩ có lẽ các vị thần cũng như vậy.
Quan Âm Bồ Tát nhận được yêu cầu, sao chép rồi chuyển cho Thái Bạch Kim Tinh. Thái Bạch Kim Tinh chưa kịp đọc đã nhấn chuyển tiếp cho Văn Khúc Tinh Quân. Cứ thế sau cả thập kỷ, cuối cùng Nguyệt Lão nhận lời.
“Tưởng Trì Kỳ?”
“Sếp, cô có thể hiểu như vậy.”
Vưu Tốc cảm thấy có gì đó sai sai nhưng chưa kịp nghĩ kỹ thì nhận ra người phục vụ bên cạnh mình đã dịch sát lại gần.
–
Ngoài câu cảm ơn ra, hình như cô chẳng biết phải nói gì khác.
Ờ, không ăn cùng thì thôi.
…
Dịch vụ giao thừa chỉ mới bắt đầu, nhưng Tưởng Trì Kỳ đã âm thầm sắp xếp mọi thứ. Trước giờ luôn là người tặng bất ngờ, nhưng lần này anh muốn mình cũng được nhìn thấy Vưu Tốc trong một diện mạo khác.
Người yêu lỡ
Chương 104: Ngoại truyện 16: Phục vụ nam
Dũng sĩ đơn độc
“Đây là… dịch vụ cá nhân hóa của các anh à?”
Khi ấy, điện thoại của cô rung lên. Tưởng Trì Kỳ gọi, giọng trầm ấm vang lên:
Vưu Tốc vừa nghe những câu chuyện bát quái mà Tần Lâm kể, vừa bước vào rèm thử đồ để thay quần áo.
Màn hình lớn hiển thị đếm ngược đã dừng lại, hình ảnh con giáp mới của năm mới nhảy múa trên màn hình. Đám đông dần tản đi. Tưởng Trì Kỳ lấy tay đập nhẹ lên chiếc mũ cô đang đội, giọng anh nhẹ nhàng hỏi:
“Có chút chuyện cần nói với em.”
Vưu Tốc buông tay, nghiêng đầu mỉm cười, “Hy vọng mỗi ngày em đều trúng 5 triệu tệ.”
“… Tất?”
Kỳ nghỉ kết thúc nhanh chóng. Về trường, hội chị em trong ký túc lên kế hoạch hát karaoke để mừng sinh nhật của Mạn Mạn.
Âm thanh bị nghẹn trong cổ họng khiến Vưu Tốc ho sặc sụa.
Cách làm này rất đơn giản, giống như một bài học tâm lý xã hội. Nếu muốn bắt đầu một cuộc trò chuyện mà không bị phớt lờ, tốt nhất là gọi đích danh ai đó trước, rồi mới nói vấn đề mình muốn.
Vừa đặt chân về nhà, hàng xóm đã gọi điện nói rằng một bưu kiện quan trọng đã được nhờ giữ hộ.
Sau Tết Nguyên Đán, kỳ nghỉ đông trôi qua nhanh như tua nhanh thời gian. Đến rằm tháng Giêng, Vưu Tốc mới có dịp trở về nhà.
“Ừm ừm.”
Vưu Tốc kể lại toàn bộ lịch trình cho Tưởng Trì Kỳ, nghe qua điện thoại một chút im lặng bên kia đầu dây, cô khẽ cắn môi.
Nhạc nền
Ngay lúc đó, cửa phòng dày cộp bất ngờ vang lên hai tiếng gõ nhẹ.
Người lên tiếng mỉm cười, khóe môi cong lên nhưng không hề có sự ấm áp trong đôi mắt. Anh dựa lưng vào khung cửa, đôi tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt lướt qua một lượt căn phòng rồi dừng lại trên mặt Vưu Tốc.
“Ngoan lắm. Tối đi chơi nếu không bắt được xe thì gọi anh đến đón.”
, cả nhóm bắt đầu một cuộc tranh đấu giành mic.
“…Tối nay em phải đi ăn với mấy đứa trong ký túc xá rồi.”
Tưởng Trì Kỳ tặc lưỡi, đổi cách diễn đạt lại lời cô vừa nói, “Ý em là dù anh có đợi đến chín giờ tối cũng chưa chắc em đã về để ăn cùng anh chứ gì.”
Cô lại nhẩm danh sách các vị thần, chắp tay trước ngực, khẽ cầu nguyện trong lòng:
Tiết Trung Nguyên diễn ra vào ngày rằm tháng Bảy âm lịch (thường rơi vào tháng 8 dương lịch). Được xem là lễ Xá Tội Vong Nhân trong văn hóa Việt Nam và là ngày Vu Lan Báo Hiếu.)
Cô không phải chỉ tuỳ tiện nói ra mong ước của mình mà trước đó luôn nhẩm danh sách các vị thần. Từ Phật Tổ, Quan Âm Bồ Tát, đến Chúa Jesus hay bất cứ ai có thể nghĩ ra, cô đều gọi tên.
Toàn bộ sàn nhà chật kín các hộp quà hàng hiệu, lấp đầy đến mức cô không biết bắt đầu từ đâu.
“!”
Vưu Tốc vội quay mặt đi, lấy điện thoại ra định gọi cho Tưởng Trì Kỳ.
Ban đầu chỉ định đi hát karaoke, nhưng đã ra ngoài rồi thì trước tiên phải ăn gì đó cho chắc bụng. Sau khi hát xong lại đi dạo quanh trung tâm thương mại. Dù sao cũng là hoạt động tập thể, những cô gái cùng tuổi vốn đang ở độ tuổi thích náo nhiệt, một khi đã ra ngoài thì không muốn về sớm. Họ cứ bàn bạc hết cách này đến cách khác để kéo dài thêm thời gian bên ngoài.
và
Bên dưới, anh chỉ để lại một chữ: “1”.
“Buổi tối cùng đi ăn nhé?”
Cô gọi cho Tưởng Trì Kỳ, giọng đầy bất lực:
Ngay cả Tần Lâm vốn dạn dĩ cũng cảm thấy không biết phải làm gì. Cô nàng ngồi thẳng đơ, nhận quả nho đỏ mà nhân viên phục vụ đưa đến nhưng mãi vẫn chưa dám ăn.
Ở thành phố B, hai người đã quen với việc thường xuyên đi ăn cùng nhau. Việc lần này Vưu Tốc bất ngờ từ chối khiến cô thoáng cảm thấy có chút áy náy.
Anh nhướng mày, bất lực nhìn cô. “Sao em không ước mình trở thành Thần Tài luôn đi?”
Tưởng Trì Kỳ: “Em ra đây ngay.”Mỉm cười.
“Áo quần thì vẫn là áo quần thôi. Có luật nào cấm tặng quần áo cho bạn gái không?” Giọng anh trở nên tự tin hơn.
Anh ta cầm lấy lon bia bên cạnh cô, lịch sự mỉm cười, “Sếp, để tôi cầm giúp cho. Nếu cô muốn uống, tôi sẽ đút cho.”
Chàng trai cười dịu dàng như gió xuân.
Cố Phàm bất ngờ đứng phắt dậy, đẩy cửa chạy ra ngoài.
vẫn vang vọng trong căn phòng, phối hợp với vài giọng hát nhỏ. Vưu Tốc cảm thấy ngón chân mình đang vô thức cào vào sàn nhà, còn chưa kịp viện cớ để trốn ra ngoài…
Mỗi người đều ngồi cạnh một cô gái.
“Chào sếp!” Giọng hô đồng thanh vang dội.
Họ đi tàu điện ngầm đến trung tâm thương mại ở khu Thượng Gia để ăn lẩu. Sau đó cả nhóm lững thững đi bộ đến một quán karaoke gần đó.
Cô ngồi ở vị trí không tiện bỏ chạy. Hai bên đều bị các nam phục vụ ngồi chặn, chân họ duỗi thẳng chắn ngang lối đi. Nếu muốn thoát thân, cô chỉ có thể… trèo qua chân họ.
“… Anh nghĩ em ngốc chắc?”
Anh cũng không thật sự muốn ăn cùng em đâu.
“Vưu Tốc, tối nay dành thời gian cho anh được không?”
Khi đến lấy, cô mang theo vài món đặc sản làm quà cảm ơn. Nhưng khi mở kiện hàng ra, cô hoàn toàn choáng ngợp:
Vưu Tốc lập tức tìm được cơ hội để thoái thác. Cô chỉ về phía cửa, cố giữ bình tĩnh, “Tôi ra ngoài xem cô ấy thế nào.”
“… Mỗi ngày?”
Tưởng Trì Kỳ… có lẽ chính là ước nguyện của cô trở thành hiện thực.
Một kỳ nghỉ đông trôi qua, trong lớp của cô có hai cặp chia tay, một cặp mới thành đôi, và thậm chí còn có chuyện hơi kịch tính khi bạn thân của một cô gái yêu chính bạn trai cũ của cô ấy.
“Em vừa cầu nguyện điều gì thế?”
Mỗi năm cô đều cầu “Trúng độc đắc 5 triệu tệ.” Nhưng chưa bao giờ được thực hiện. Ngoài lý do phụ là cô chưa từng mua vé số, còn có một khả năng khác:
Lục lọi một hồi, cô tìm thấy một gói nhỏ, bên trong không phải là tất, mà là… tất lưới đen.
Gió đêm thổi qua lạnh đến cắt da. Vưu Tốc kéo chặt áo hơn, ngẩng đầu nhìn quán karaoke trang trí khá xa hoa. Cô còn chưa kịp hỏi giá cả buổi tối thì đã bị Tần Lâm kéo thẳng vào.
Bên trong, phần lớn trang trí được phủ màu tím vàng, sàn lát gạch tối màu. Ánh đèn làm không gian thêm phần bí ẩn, vừa sâu lắng vừa tôn lên vẻ sang trọng. Tiếng ồn bị cách âm tuyệt đối. Đi dọc hành lang hầu như không nghe thấy âm thanh la hét hay ồn ào từ các phòng hát.
Vưu Tốc khẽ “ừ” một tiếng. Cô vừa định cúp điện thoại thì đột nhiên nghe thấy giọng anh thoáng hỏi qua loa:
“Ừ, anh nghe đây.”
Dũng sĩ đơn độc
Ánh trăng trên cao (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhưng mà đây không phải là quần áo bình thường. Em nhìn thấy logo rồi!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Logo? Logo là gì?” Anh giả ngơ.
“Chỉ là mấy bộ quần áo thôi mà. Anh tặng quần áo cho bạn gái thì làm sao?” Giọng anh lơ đãng nhưng đầy tự nhiên, như thể đây là điều hiển nhiên.
(Tiết Thanh Minh diễn ra vào khoảng đầu tháng 4 dương lịch (ngày 4 hoặc 5 tháng 4), sau ngày Xuân Phân 15 ngày. Đây là một trong 24 tiết khí của lịch Trung Quốc, đánh dấu thời điểm mùa xuân chuyển sang ấm áp hơn.
Ngoại trừ tiết Thanh Minh và Trung Nguyên, hầu hết các dịp lễ, Vưu Tốc đều ước nguyện.
Vưu Tốc khoác lên mình bộ đồ mà Tưởng Trì Kỳ tặng, điềm đạm nhét tay vào túi, theo sau nhân viên dẫn đường vào phòng.
Ngay lúc đó, điện thoại báo có tin nhắn. Là anh nhắn lại một tin cũ mà cô từng gửi:
Nhịp tim vẫn chưa ổn định, xung quanh tiếng người hò hét “Chúc mừng năm mới” vang lên không dứt. Tưởng Trì Kỳ vẫn nhìn cô bằng ánh mắt đầy chăm chú.
“Được, vậy anh cúp máy đây.”
Căn phòng ngột ngạt đột nhiên đón một luồng gió lạnh. Ánh mắt mọi người lập tức dồn về phía cửa.
“Cô gái kia, ra đây.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuối cùng anh chốt hạ: “Có một đôi tất trong đống đồ đó. Khi nào rảnh mặc thử rồi chụp ảnh gửi cho anh nhé.”
Phó viện trưởng Lưu khuyên mẹ cô nên ở lại bệnh viện thêm một thời gian để phục hồi sau phẫu thuật. Nhà cô lại ở xa, việc chăm sóc trên đường sẽ không tiện. Do đó, ba cô đành phải thuê người chăm sóc.
Anh không dây dưa thêm, cũng không tỏ ra phiền lòng.
Cô nghẹn họng, không biết phản bác thế nào.
“…Cảm ơn.”
“Cô cần gì cứ nói với chúng tôi, đã có nhân viên ra chăm sóc cô ấy rồi, đừng lo lắng.”
Dù là điều ước của chính mình, Vưu Tốc cũng không muốn quá keo kiệt. Năm nay cô quyết định đổi điều ước.
Đây là quán karaoke mà cô ấy tìm thấy trên một ứng dụng đánh giá. Được xếp hạng cao nhất trong khu vực, giá cả tuy đắt hơn bình thường nhưng gần như mọi người dùng đều cho năm sao và còn để lại những bài đánh giá dài.
Cửa phòng bất ngờ bị mở ra từ bên ngoài…
Trực giác mách bảo Vưu Tốc rằng hành động đó có phần mạo hiểm.
“Xin lỗi đã làm phiền.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mặc tất đen, chụp ảnh gửi anh nhé.”
“Trong nhóm các em không có nam đúng không?”
Các vị thần đá quả bóng trách nhiệm qua lại với nhau.
Sau hai bài hát mở màn là
Người phục vụ bên cạnh không hề thay đổi biểu cảm, không những không thu chân lại mà thậm chí còn có ý định cởi áo khoác ra.
“Hy vọng từ nay về sau, mỗi năm Tưởng Trì Kỳ đều yêu con. Công bằng mà nói con cũng sẽ mỗi năm hiến dâng tình yêu của mình. Các ngài lần này đừng đá quả bóng trách nhiệm nữa nhé.”
“Đâu chỉ thế, trên đường đi tao gặp mấy người phục vụ đều cúi chào mỉm cười với tao…” Mạn Mạn kinh ngạc ngồi phịch xuống sofa bọc da mềm, “Chỗ này đúng là có gì đó đặc biệt thật.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.