Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 114: Ngoại truyện 26: Nốt ruồi nhỏ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 114: Ngoại truyện 26: Nốt ruồi nhỏ


Nhưng ngay sau đó, Tưởng Trì Kỳ bên cạnh trực tiếp rút điện thoại của cô.

“Sẽ có thật nhiều tình yêu bao bọc lấy em.”


Khi ấy cổ họng Vưu Tốc khô khốc, chỉ đáp lại rằng mình cảm thấy hơi đau nhức do bị cắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

“!!”

“Vẫn còn dấu nước mắt.”

“Ra nhiều mồ hôi quá, đắp nóng một chút.” Giọng anh cũng hơi khàn. Cúi xuống, anh nhấp một ngụm nước từ cốc trên tay cô, nuốt xuống rồi nhân tiện hôn lên đầu ngón tay cô.

Tưởng Trì Kỳ vừa quay về đã thấy Vưu Tốc ngồi nhìn chằm chằm vào bể bơi. Trên tay anh là bữa sáng còn nóng hổi, anh tiến lại gần, hơi nhướng mày, nét mặt có chút ngạc nhiên.

Gió biển ẩm ướt và lành lạnh, trong đêm càng như muốn chui sâu vào từng kẽ xương. Cuối xuân vẫn chưa vào hè, rất dễ bị cảm lạnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ánh trăng phản chiếu lên mặt biển, ánh sáng mờ nhạt từ ngọn hải đăng phía xa le lói. Vưu Tốc khẽ vuốt mái tóc đen ẩm ướt, đột nhiên nhớ lại cuộc gọi video của Vưu Giang Phong cách đây năm tiếng.

Đây là thế giới giả tưởng, bắn pháo hoa không vi phạm quy định.

Đang nói đến điểm mấu chốt, Vưu Tốc lập tức bùng nổ:

Ánh lửa đỏ bập bùng ngoài cửa sổ. Vưu Tốc nhìn đường nét bên hông anh, những cơ bắp căng chắc nhưng vai lại hơi khom, tạo dáng vẻ lười biếng.


Làn váy cô chạm vào chiếc quần đen của anh trong khoảnh khắc. Tưởng Trì Kỳ đặt cằm lên hõm vai cô, khẽ hôn nhẹ lên làn da bên cổ. Cơn gió đêm khiến đôi mắt đen của anh càng thêm sâu thẳm, bàn tay áp lên bụng cô: “Đói không?”

Anh lấy từ túi ra một viên kẹo bạc hà, bỏ vào miệng cắn vỡ. Hương bạc hà dịu nhẹ lan tỏa, như cố ý, từng chút len lỏi vào khứu giác cô.

Thoáng cái đã đến ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ. Tối hôm đó, Tưởng Trì Kỳ bất ngờ kéo cô ra ngoài chơi.

Trong video, Nhậm Hoè Nhu đã có thể đứng dậy đi lại với sự trợ giúp của nạng, thần sắc cũng không còn như một tháng trước, mà ngày càng thuần thục hơn.

Giọng cô hơi khàn, Vưu Tốc hắng giọng, kéo chiếc ghế bên cạnh anh rồi ngồi xuống.

Tưởng Trì Kỳ đáp lại một tiếng, nhận lấy áo, tạm thời đặt lên đùi, thấy cô vẫn chưa đi, anh liền dập tắt điếu thuốc:

Không thể ghi âm lại rồi bật cho anh nghe được sao?!

Giọng Tưởng Trì Kỳ trong trẻo, nhưng do bị che mắt, cô không nhìn thấy anh.

Nhưng so với lần trước, đã tiến bộ rất nhiều rồi.

“Thậm chí em còn có thể,” anh mỉm cười, “kiểm soát cả tương lai của anh cũng không chừng.”

Vưu Tốc khoác tạm một chiếc chăn mỏng, lắc đầu nhìn anh, sau đó đưa cho anh một chiếc áo hoodie trắng: “Mặc vào đi, buổi tối lạnh lắm.”

“Sao anh biết em nghĩ đến những chuyện đó?”

Vưu Tốc đứng bên bờ biển, giữa vòng vây của những người bạn ồn ào, bỗng nhớ lại điều ước đầu năm của anh… và nửa sau của câu nói ấy:

Tưởng Trì Kỳ biết vì sao cô lại bấm anh, cũng tự biết mình đáng bị như vậy. Anh vòng tay ôm eo cô, kéo áo dài trắng của cô lên một chút, khiến lớp vải chồng lên thành nếp.

“Anh mặc rồi.”

Thời điểm bắt đầu là từ lúc cô mặc bộ đồ đó.

“Ừm.”

Vưu Tốc bấm mạnh ngón tay vào lòng bàn tay anh.

Viên kẹo bạc hà trong miệng anh đã được nhổ đi từ lúc nào. Thuốc lá chưa hút hết một nửa, giờ đây trên ban công và cả trong khoang miệng anh đều không còn vương mùi khói.

Cảm giác ẩm ướt nơi đầu ngón tay truyền vào cơ thể, Vưu Tốc đang nhìn vào màn hình, cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, vài giây sau cô khẽ cọ đầu ngón tay để giảm bớt.

Cô ngả người ra ghế một cách lười biếng. Nhưng khi chưa kịp làm nóng ghế, anh đã rời đi.

Điếu thuốc còn chưa cháy được nửa, Tưởng Trì Kỳ nghe thấy tiếng cửa trượt mở lần nữa. Anh ngẩng đầu, trong ánh mắt vẫn vương chút quyến luyến, nhìn cô: “Ra nhiều mồ hôi rồi à?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thường thì anh sẽ đợi cô ra hết mồ hôi mới bế cô đi tắm.

Hương thơm dịu nhẹ của anh phảng phất quanh cô. Trong tay cô bất ngờ xuất hiện một cốc nước ấm bốc khói. Chưa kịp quay đầu lại, một chiếc khăn ấm áp đã nhẹ nhàng lau qua khóe mắt cô.

Không cần lo lắng quá nhiều đâu, Vưu Tốc. Những gì đã xảy ra hoặc sẽ xảy ra đều là điều không thể biết trước, nhưng chúng ta luôn có thể kiểm soát được.”

… Giờ cô không dám mặc lại nữa.

Cô bất an chọn một phòng ngủ, chui vào trong. Sau khi tắm xong, mái tóc đen ướt rũ xuống vai, lòng bàn tay khẽ lau đi lớp hơi nước đọng trên mặt gương.

“Sau này? Càng ngày càng đẹp trai và xinh đẹp.”

Vưu Tốc cũng cúi mắt nhìn xuống… Cô vẫn còn nhớ cách anh “bắt nạt” cô ban nãy.

Trên màn hình điện thoại vẫn hiển thị cuộc gọi, nhưng ngay lúc đó âm thanh reo hò bỗng vang lên sau lưng.

“Anh chiều theo em hết.”

Kỹ năng bơi của cô không quá tệ, bốn ngày đã nắm được cơ bản (tất nhiên là chỉ trong phạm vi 5 mét có thể quẫy vài cái).

“Tưởng Trì Kỳ! Em đang bận….”

Cảm giác tóc anh cọ vào da thịt dường như vẫn còn sót lại. Vưu Tốc khẽ hít mũi, khóe mắt càng đỏ hơn.

Chương 114: Ngoại truyện 26: Nốt ruồi nhỏ

“Ok em.”

“Năm mới sẽ có nhiều pháo hoa chỉ dành riêng cho em.”

Bầu trời sao tĩnh mịch bao phủ phía trên. Vưu Tốc chớp mắt, bất giác nhớ đến ông nội.

Cả khuôn mặt được hơi nóng từ khăn bọc lấy, khiến từng lỗ chân lông như được giãn nở và thấm đẫm hơi ấm. Trong sự thoải mái, cô vẫn không quên nhắc nhở anh nhẹ nhàng: “Mặc áo vào đi.”

… Đồ c@m thú.

“Em tuyên bố rút khỏi làng bơi lội.” Vưu Tốc nói với vẻ mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng đau nhói.

“Anh cũng đang bận.” Anh đặt ngón tay lên môi, khẽ “suỵt” một tiếng, giọng điệu trầm ổn như thể xoa dịu sự tức giận của cô.

Những âm thanh ám muội như chất lỏng bám dính vang lên.

Tim Vưu Tốc đập thình thịch, quay ngoắt lại phía sau.

Yết hầu Tưởng Trì Kỳ khẽ trượt lên xuống, anh cúi mắt tránh đi ánh nhìn của cô, rồi bất ngờ nắm lấy tay cô, kéo cô về phía mình.

“Ừm.”

Bóng hàng dừa in rõ trên cửa kính lớn, Tưởng Trì Kỳ để trần, trên eo và bụng lấm tấm vài vết cào.

Bắt cô nói những lời phù hợp với ý thích của anh, hông anh ép chặt lên đùi cô, cọ xát đến mức ngứa ngáy.

Cô đã lặp lại năm, sáu lần, đến mức gương mặt trong gương cuối cùng cũng nhăn nhúm như một trái khổ qua.

Còn có thể nghĩ gì được nữa,

Vưu Tốc nghẹn lời, khó chịu liếc anh một cái. Cô còn chưa kịp giải thích rằng mình không nói đến ngoại hình thì Tưởng Trì Kỳ đã cong môi, nhìn thẳng vào mắt cô, nói với giọng đơn giản và thoải mái:

Ánh mắt anh dịu dàng quấn lấy cô, chậm rãi bổ sung nốt câu nói:

Cô nghĩ đến tương lai.


Mặt biển về đêm thực ra không hề yên ả, so với sự dịu dàng ban ngày, lúc này nó có phần dữ dội. Nhưng dù sao cũng là dịp nghỉ lễ, dù hiệu quả chữa lành đã giảm đi nhiều, nhưng đến tận 10 giờ tối, bờ biển vẫn đông đúc.

Anh cúi xuống hôn nhẹ lên chóp mũi ửng đỏ của cô gái, giọng khàn trong màn đêm tĩnh lặng: “… Muốn hút thuốc, bé cưng.”

Vưu Tốc bĩu môi, quyết định lát nữa sẽ xóa ngay ứng dụng nghe nhạc Netease Cloud trên điện thoại.

Nhưng con người già rồi sẽ ra đi, một đời ngắn ngủi. Dù cố gắng đến mấy, chúng ta cũng không thể tránh khỏi sự chia ly.

“Ngồi lên chân anh.”

Cảm giác này giống như có một lưỡi dao lơ lửng trên đầu, không biết khi nào nó sẽ rơi xuống… tất nhiên không đau đớn đến thế, nhưng lại khiến người ta đặc biệt căng thẳng.

Tưởng Trì Kỳ không nỡ làm cô mất hứng, hứa với cô rằng kỳ nghỉ dài tiếp theo sẽ cùng nhau bơi qua sông Dương Tử.

Phía chân trời đã bắt đầu le lói ánh sáng. Tưởng Trì Kỳ cầm lấy cốc nước trong tay cô, góc nghiêng khuôn mặt anh nổi bật dưới ánh sáng lờ mờ. Như chợt nhớ ra điều gì, anh nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Vừa nãy lúc anh lấy khăn thấy em nhìn xa xăm ra ngoài, em nghĩ gì thế?”

Và cũng không để cô rời đi.

Bàn tay cô nhỏ nhắn và mềm mại, đặt trong lòng bàn tay anh lại càng khớp đến kỳ lạ.

Vưu Tốc kiệt sức, chỉ thò một ngón tay ra khỏi chăn, ý bảo anh chỉ được hút một điếu.

Tất cả các bước chuẩn bị đều được anh làm rất cẩn thận, khiến cơ thể cô không chịu nổi mà cảm thấy trống rỗng. Ánh mắt cô thẫn thờ, khóe mắt long lanh nước, rồi cuối cùng cô chủ động hôn anh.


Có lẽ là do ban đêm thường khiến người ta cảm thấy buồn, cô luôn cảm thấy hiện tại chính là cuộc sống mà cô mong muốn. Nhưng tiếc nuối duy nhất chính là ông nội đã qua đời.

Gió đêm, biển cả, những phút giây sau đó, bầu trời sao.

Tối qua Tưởng Trì Kỳ dùng ngón tay ấn vào một điểm gần xương bả vai cô, nói rằng ở đó có một nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt, hỏi cô có cảm thấy không.

“Nhớ điều ước đầu năm của anh không?”

Phải đến chiều hôm đó, Tưởng Trì Kỳ mới biết lý do khiến cô bận tâm. Anh không nhịn được cười, lại đưa cô bộ đồ bơi, ẩn ý cam kết rằng tiền học phí sẽ không tính theo ngày nữa. Đôi mắt Vưu Tốc lập tức sáng lên, sự ganh đua lại bùng cháy, cô thay đồ và xuống nước.

Giọng anh lẫn chút mơ hồ, ghé sát tai cô và nói với hàm ý không rõ ràng: “Em hiểu sai rồi. Là vì có nốt ruồi nên anh muốn cắn, chứ không phải do bị cắn mới biết có nốt ruồi.”

Chiếc khăn nóng ban đầu chỉ đặt lên mắt, sau đó chuyển sang đắp lên cả khuôn mặt cô.

“Ngồi với anh một lát nhé?”

“Mỗi ngày cứ sống thật trọn vẹn, tương lai sẽ không phụ lòng chúng ta.”

“Cũng phải.” Vưu Tốc khẽ thở dài, có lẽ đó là bản năng lo xa của con người. Cô luôn sợ rằng niềm vui này chỉ là nhất thời.

Vưu Tốc lắc đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

【Lời tác giả】

Cô nhìn chằm chằm một lúc, dụi mắt đỏ hồng, rồi rời khỏi chăn, bước qua đó.

Trong khoảnh khắc cùng tiếng hét nhỏ đầy bất ngờ của cô, anh bất ngờ… luồn vào trong.

Ngón tay anh chạm vào lớp áo, vén lên, gió đêm lùa qua khiến vạt áo phồng lên.

Bầu trời xanh trên biển trong vắt, tựa như vừa được gột rửa. Vưu Tốc ngồi xếp bằng trên ghế dài ngoài biệt thự, nhìn chăm chăm vào bể bơi. Lúc này, cô đã không còn muốn học bơi nữa.

Ánh mắt của Vưu Tốc phản chiếu nét mặt ung dung của anh, cô ngẩn ngơ, chớp mắt đầy chậm rãi.

“Mèo hay c·h·ó, sinh hay không sinh, học tiếp hay đi làm, sống ở thành phố nào…”

Vưu Tốc dần hiểu ra rằng, chỉ có những người dư dả thời gian hoặc tiền bạc mới nghĩ đến tương lai và lo lắng. Còn những người thật sự túng thiếu, họ chỉ nghĩ đến hiện tại, hoặc cùng lắm là một tuần sắp tới, cân nhắc xem làm thế nào để có cái ăn trong bảy ngày.

“Mặc đồ rồi bơi vài vòng chứ?” Tưởng Trì Kỳ đứng bên cạnh, thuận miệng đề nghị.

Hình ảnh một người đàn ông c ởi trần hút thuốc quá đỗi phóng túng. Đôi chân dài của anh thoải mái duỗi thẳng, không chút để tâm, như hòa vào bóng tối.

Cô thấy họ khoa trương khen ngợi, chạy tới cười nói rộn ràng, vừa trêu đùa vừa dang tay hét lớn về phía bờ biển.

Có những chuyện nếu đã không thể tránh được, Vưu Tốc chỉ mong chúng đừng báo trước.

Ba tháng. Mẹ cô thực sự đã đứng lên được rồi…

Tưởng Trì Kỳ cố ý chọc ghẹo.

“Anh nghĩ chúng ta sau này sẽ thế nào?” Cuối cùng cô không nhịn được, bật thốt ra.

Nhưng anh lại kìm nén, ghé sát vào tai cô, vừa li3m nhẹ vừa nói mập mờ: “Không nói thì không cho.”

Như không ngờ rằng cô thực sự thích bơi đến vậy, sáng sớm đã ngồi nhìn bể bơi chăm chú.

“Thở dài gì thế?”

… Cô bắt đầu tập luyện cách nói câu “Chồng ơi, anh giỏi quá” với vẻ mặt vô cảm.

Cảm giác nóng bức chưa tan hết, đôi má cô vẫn đỏ ửng vì hơi nước, hiện rõ dấu vết sau một trận “vận động.”

Sau khoảng ba, bốn phút, chiếc khăn trên mặt cô đã nguội, Vưu Tốc đưa tay kéo nó xuống, đặt lên tay vịn ghế. Khuôn mặt thanh tú của cô dưới ánh trăng đêm lại càng thêm mềm mại.

Thật sự là cô không nói nổi!

Chỉ sau một khoảnh khắc, pháo hoa rực rỡ đồng loạt bùng nổ trên bầu trời. Mỗi bông hoa đều cháy sáng rực rỡ, như nối tiếp nhau trong không trung, ánh sáng chói lòa như ban ngày, phủ kín cả bầu trời.

Ba giờ sáng.

… Những cảm xúc văn nghệ thoáng qua ban ngày khi ngắm biển lại trỗi dậy.


Cát mềm dưới chân phát ra âm thanh êm dịu, khiến người ta thư giãn. Vưu Tốc bị anh vòng tay qua cổ kéo đi, tay cô bận cầm điện thoại, đang hỏi han về cuộc thi dẫn chương trình.

Tần Lâm và Thắng Thiên Dương đã nhịn cười rất lâu, giờ đây tha hồ reo hò ầm ĩ. Những cô bạn cùng phòng của cô cũng bất ngờ xuất hiện, tất cả đều cười tươi, nháy mắt trêu chọc cô.

Người đàn ông khẽ cười, xỏ đôi dép lê vào, cúi người nhặt thứ gì đó ném vào thùng rác, sau đó bước ra ban công, cửa kính khẽ đóng lại phát ra âm thanh nhỏ.

Từ chiều hôm qua, khi thấy nốt ruồi đó, anh đã muốn cắn rồi.

“…?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Vưu Tốc mạnh miệng đồng ý.

Có người ngồi bệt trên cát, bên cạnh đặt vài chai bia. Có người đeo tai nghe nghe nhạc. Nhìn khắp nơi, trông họ lại là hai người rảnh rỗi nhất.


Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 114: Ngoại truyện 26: Nốt ruồi nhỏ