Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong
Chước Bắc Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Không sợ
Vưu Tốc không biết cảm giác bây giờ của mình như thế nào, có lẽ là quẫn bách tới nỗi mất trí, bao nhiêu phân tích ưu nhược điểm trước đó đều bị vứt ra sau đầu.
Thuận theo bản năng, Vưu Tốc ấn vào trang cá nhân của Tưởng Trì Kỳ rồi mặt dày gửi kết bạn.
“Tại sao chứ?” Triệu Tự Dã không nhịn được hỏi thêm một câu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tám giờ tối.
Dù cho cô có tìm ai để nói chuyện đi nữa thì cũng chỉ được một thời gian ngắn, sau đó lại quay về điểm xuất phát.
Lethe: [Cậu vẫn còn bận hả?]
“…”
Vưu Tốc hít sâu một hơi, nhớ tới mục đích muốn lợi dụng cậu ta nên đành nhẫn nhịn gửi lại một sticker.
“Ấy… hình như bị thằng tró Thắng Thiên Dương cầm mất rồi.”
“Má ơi thiên thần.”
Lethe: [Thôi c·h·ế·t rồi, tôi ra ngoài mua nước xong mới biết trong wechat không còn tiền lẻ.]
“Tao cần cậu ta chơi với ông tao à…” Tần Lâm ra vẻ ghét bỏ, cô nàng xua tay không muốn nói thêm nữa: “Nhưng mà tao mới hóng được một tin từ Thắng Thiên Dương đấy, không biết có ích với mày không?”
“Tao xem nào… Thắng Thiên Dương?” Tần Lâm không hiểu tại sao: “Cậu ta gọi cho tao làm gì nhỉ?”
Lethe: [Mà cậu làm thêm việc gì thế? Tiết lộ cho tui biết được hông?]
Vưu Tốc tháo tai nghe xuống, chậm chạp vươn eo, tiện tay đưa điện thoại của Tần Lâm đang rung ở trên bàn lên cho cô nàng: “Ai gọi cho mày nè.”
Lý do Vưu Tốc xin xóa bài rất đơn giản.
Lời mời kết bạn wechat: [Nói thật với cậu nhé, tôi chưa thấy ai tự cho mình cái quyền kiêu căng như cậu đâu, nói chuyện với cậu cứ như xin xỏ cái gì ý, nửa ngày không nhắn được nửa chữ.]
Thời gian bên dưới góc phải máy tính đã là 22:09, còn khoảng 50 phút nữa là đến giờ tắt đèn rồi, hiệu suất nhanh một chút chắc có thể làm xong kịp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Click gửi đi.
Vưu Tốc tắm xong, lấy máy tính ra bắt đầu làm ppt. Thật ra phải đến tuần sau cô mới học môn này, nhưng cuối tuần cô muốn thử đi dạy thêm, cho nên nhân lúc rảnh rỗi thì chuẩn bị bài luôn.
Hai ông cháu đang cười đùa chơi điện tử với nhau, Tần Lâm cạn lời, lắc đầu nhìn Thắng Thiên Dương.
Còn về việc có phải cô cố ý không muốn dây dưa với Tưởng Trì Kỳ hay không…
Lethe: [Thôi được rồi, cậu không muốn nói cũng được. Nhưng mà cậu đi làm thêm vậy là quá giỏi đấy, ngành tôi học nhiều lắm nên không đi làm thêm được.]
Vưu Tốc làm bộ không nhìn thấy, một hồi lại có mấy tin nhắn mới b*n r*.
Cho dù bây giờ chỉ có anh mới nói chuyện bình thường được với cô, thì cô cũng không muốn nhờ anh giúp mình khắc phục chướng ngại tâm lý.
Ngón tay của Vưu Tốc dừng lại trên bàn phím.
“Nếu là con gái thì mày không phải sợ.”
Lethe: [Hôm nay tôi đến căng tin ấy, thấy đồ ăn càng ngày càng đắt, tôi xin ba tiền tiêu vặt mà ông ấy không cho tôi…]
Lethe: Gọi âm thanh nhưng không kết nối được.
Lethe: *sticker: vừa cười vừa khóc* [Một tháng có kiếm được 5000 tệ không?]
Nói xong anh dập điếu thuốc rồi vứt vào thùng rác.
Vưu Tốc cười tỏ vẻ không biết.
Lethe: [Làm ở chỗ chuyển phát nhanh là phải bưng bê rồi dọn đồ đúng không?]
Lá bài liên quan đến c·ờ· ·b·ạ·c, ý nói không được may mắn.
Nhưng lại chưa dám xác định.
Nói thật là có một chút.
Lethe: [Việc phụ múc cơm ở căng tin được trả lương thấp quá à, thời gian đấy tôi ngồi làm bài còn hơn.]
Vưu Tốc bỏ tin nhắn của cậu ta vào mục spam, sau đó đeo tai nghe rồi tiếp tục làm bài tập.
“Tao đánh răng rồi nên không ăn đâu, mệt c·h·ế·t mất.”
Bức ảnh kia được chụp ở nơi thiếu sáng, màu ảnh nhìn như những bức ảnh Hongkong mà mấy cô gái bây giờ thi nhau sửa lại bằng photoshop.
[Chắc cậu cũng nghèo rớt nhỉ? Mua một chai nước thì hết của cậu bao nhiêu tiền? Cười c·h·ế·t tôi rồi, con gái mà tùy tiện kết bạn với con trai thì cũng chẳng mấy rụt rè, đừng nghĩ bản thân mình có giá lắm.]
sticker: òa khóc
Cậu ta không biết đánh bi-a nhưng Tưởng Trì Kỳ thỉnh thoảng cũng hay rủ mọi người chơi.
“Chắc là không muốn nổi trội quá, sợ gặp phiền phức ấy mà.”
Trên trán đổ một lớp mồ hôi mỏng, Tưởng Trì Kỳ uể oải dựa vào giá bóng rổ, ngửa đầu từ chối lời mời đến phòng thể d·ụ·c của các thành viên trong câu lạc bộ để luyện tập tiếp.
Vưu Tốc: [Chuyện này khó nói lắm haha.]
Màn hình đã tắt đột nhiên bật lên, trong căn phòng vừa mới tắt đèn cùng bao tiếng cười đùa của mấy cô bạn cùng phòng, ánh sáng mờ ảo từ điện thoại hắt ra.
Thỉnh thoảng có mấy cô gái ôm sách đi ngang qua rồi vội vã nhìn anh, Tưởng Trì Kỳ đợi nhịp tim bình tĩnh lại sau khi vận động rồi mới chậm rãi lấy điện thoại ra.
Giờ này ở tiệm bi-a rất ít người, thỉnh thoảng có mấy em gái đến thể hiện bản thân hay mấy tên chơi chẳng ra gì nhưng được cái hay khích bác cũng cách bàn của bọn họ rất xa.
(Làm vịt ở đây ý là chỉ đi làm trai bao)
Vưu Tốc: [Không có tiền thì đi làm vịt đi.] *mỉm cười*
“Trên bàn có để mấy lá bài.”
Chương 13: Không sợ
Lúc quay lại phòng, mọi người lại bắt đầu ồn ào hỏi cung, nhưng sau mấy lần cô mạnh miệng cãi chem chẻm, dần dà không ai hỏi đến chuyện này nữa.
Bước chân của cậu ta hơi chậm, vòng qua cây cột ở giữa, vừa đưa mắt nhìn đã thấy một cô em có vẻ nhìn trúng người anh em của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nè tao mang về toàn đồ ngon thôi á, nhanh tay thì còn mà chậm tay thì mất, sao không ai quan tâm tao thế, ê Tốc Tốc.” Tần Lâm mở cửa, kéo theo vali vào, hai tay chống eo.
Mà tên L đang nhắn tin qua lại với cô cũng không tệ lắm. Cứ từ từ mà tới, mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi.
Tưởng Trì Kỳ lười nghe cậu ta giải thích, anh lấy hộp thuốc từ trong túi áo bên cạnh ra, ngậm điếu thuốc đến bên miệng nhưng lại không tìm thấy bật lửa.
Tưởng người khác không hiểu ý cậu ta muốn nói sao?
Ánh mắt Tưởng Trì Kỳ khinh thường liếc qua mặt cô ta, không biết anh nói câu gì mà lại khiến cô em kia ngoan ngoãn dâng bật lửa lên.
Vưu Tốc vừa mới tiến vào trạng thái, giơ tay về phía sau ra hiệu, Tần Lâm lập tức giảm nhỏ âm lượng, tự giác về phòng chia đồ ăn vặt.
Lethe: [Huhu sao cậu lạnh lùng quá vậy?]
[Nói đi.]
Chẳng qua cũng chỉ là bức ảnh chụp lén, cho dù có gây ra tranh luận nhưng cũng chỉ là cắt câu lấy nghĩa chứ không có chút giá trị tình cảm nào.
“Tao về rồi đây Tốc Tốc yêu dấu!”
Cô sợ hai người quen nhau lâu rồi, lỡ đâu Tưởng Trì Kỳ phát hiện ra cô chính là cô nàng to gan lớn mật, dám đùa giỡn anh ở trên mạng thì sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa nhìn đã biết lúc cô chụp rất vội cho nên mới mờ như vậy.
Mới nói chuyện được bao lâu mà đã hỏi đến chuyện tiền lương của người ta rồi???
Vưu Tốc nhíu mày.
Vưu Tốc: [Thêm cậu vào rồi đó, cậu cứ từ từ tìm xem có việc nào phù hợp không, tôi đi làm bài tập đây!]
“Thế thôi không còn gì nữa đâu, chắc phải mười rưỡi tao mới về phòng, nhớ để cửa cho tao đấy.”
Làm xong bước cuối cùng, Vưu Tốc xem lại một lượt, xác nhận không sai chỗ nào thì mới lưu lại, thuận tay gửi vào group chat cho cả nhóm xem.
Dưới ánh đèn mờ ảo, nhìn gương mặt kia càng gợi cảm hơn, trong lạnh lùng còn lộ ra vài phần thờ ơ chán nản.
“Gửi tấm ảnh tự chụp của cô ấy cho tôi.”
Triệu Tự Dã vẫn còn đang ám ảnh về việc tiền mẹ đẻ tiền con từ việc buôn bán, vội vàng vớt vát mặt mũi cho anh: “Chẳng qua tôi thấy đây có lẽ là do tính cách đấy, không phải lúc trước Thắng Thiên Dương bảo cô gái này hướng nội à?”
Nửa giờ sau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chuyện dở người gì không biết? Vốn dĩ muốn tìm bạn để giải tỏa căng thẳng, giờ lại còn stress hơn.
–
“Phong thủy ở đây không tốt lắm.”
Lethe: [Cậu làm công việc gì thế? Có thường xuyên đi làm thêm không vậy?]
Cô ôm đầu gối ngồi trên ghế, tầm mắt dừng ở điện thoại di động.
Vưu Tốc lười dây dưa với cậu ta, lập tức hủy kết bạn.
Bàn tay đang di chuột của Vưu Tốc dừng lại, cô lướt lên trên mới nhận ra đúng là bản thân hơi lạnh nhạt thật, vì thế rút lại câu nói kia, gửi qua một tin khác: [Tại đang làm bài tập mà!]
Có từ ngữ bộc lộ cảm xúc còn thêm cả dấu chấm than, chắc là sẽ không khiến người ta cảm thấy lạnh nhạt nữa.
–
Vưu Tốc đang bận làm ppt nên chỉ trả lời qua loa: [Làm bài tập.]
Cả người Triệu Tự Dã cứng đờ, hình như cậu ta còn chưa nhờ anh xem phong thủy quán bi-a này mà…?
Đang yên đang lành lại xin ảnh tự chụp của con gái nhà người ta làm gì???
Của Lethe.
Sau khi Triệu Tự Dã được làm quản trị viên của diễn đàn trường rồi tiếp xúc với đủ loại quan hệ, hôm nay đến đây để xem mình có nên đầu tư vào tiệm bi-a này rồi ngồi chờ hưởng lợi hay không.
Rẽ trái rẽ phải, đi khắp mọi đường, cuối cùng vẫn phải tìm anh.
…Có sao?
Lethe: …..?
Lethe: [Được chứ được chứ!]
Vẫn còn nick khác cơ à?
Lethe: [Có đang onl không vậy?]
“Không chơi nữa.” Anh rút lại suy nghĩ, gõ nhẹ cho tàn thuốc rơi xuống, vẻ mặt hờ hững.
Một tay anh châm thuốc, hơi cúi đầu, trong nháy mắt ngọn lửa đã nhảy lên thân điếu thuốc.
Tưởng Trì Kỳ không nhìn kỹ, thuận tay rời khỏi wechat.
Tần Lâm nói xong thì loẹt quẹt dép lê đi hỏi, chưa được nửa phút đã quay lại: “Haiz, tốn thời gian, cậu ta bảo là con trai.”
Đ·m, sao đột nhiên anh lại nghĩ đến cái này chứ?
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, sân bóng rổ ngoài trời gần sân thể d·ụ·c như bị bóng tối bao trùm không còn dấu vết.
Chất dopamine được sản sinh sau vận động khiến tâm trạng nóng nảy của anh cũng được giảm bớt.
Đến giờ cũng chỉ có bạn cùng phòng với vài người trong câu lạc bộ biết cô sợ nói chuyện với người khác phái mà thôi.
Sợi tóc ướt nhẹp rũ ở sau người, Vưu Tốc nâng cổ tay lên mới click chuột được hai lần, wechat đã nhảy ra tin nhắn mới.
Vưu Tốc: “….”
Vưu Tốc:….
Lethe: [Làm ở siêu thị cũng không ổn lắm, sợ gặp phải mấy người thích gây khó dễ.]
Đối phương đã đồng ý kết bạn, bây giờ cả hai có thể bắt đầu nói chuyện.
Triệu Tự Dã chỉnh lại mắt kính rồi vội chạy theo.
“…”
“Cậu ta nói có quen một đứa học cấp ba đang cần học bổ túc, ra giá cao lắm, không phải hôm trước mày đang tìm học sinh để dạy một với một sao? Để tao hỏi giúp mày xem đứa này là nam hay nữ nhé?”
Dựa theo tình hình lúc trước anh hẹn cô ra “một đấu một”, cô sợ có một ngày mình sẽ bị anh hành cho không còn miếng xương nào mất.
Lời mời kết bạn wechat: [Cậu có ý gì? Sao lại hủy kết bạn với tôi?]
–
Cô tự nhận tính tình bản thân khá tốt, ít nhất là kiên nhẫn hơn so với Tần Lâm và Mạn Mạn. Nhưng vào giây phút này cô thật sự rất muốn trợn trắng mắt.
Năm phút sau ảnh chụp đã được gửi qua.
Có đôi khi cô thật sự nghĩ rằng bao năm làm trò trên mạng, chỉ có trêu đùa Tưởng Trì Kỳ là ít gặp trắc trở nhất.
Vừa nghe là biết tên của con trai, hơn nữa còn đến nhà Tần Lâm cả buổi hôm nay, Mạn Mạn thăm dò, sắc mặt hài hước: “Chuyện là sao thế?”
Triệu Tự Dã vẫn còn đang đắm chìm vào mấy lá bài, nghe thấy câu này của anh thì lập tức tỉnh táo.
Tần Lâm và Vưu Tốc gọi video với nhau, nhân cơ hội này muốn đóng gói lại mấy món đồ ngọt rồi đồ uống chưa có ai động qua trong tiệc sinh nhật, mang về chia cho mấy cô bạn cùng phòng ăn chung.
Lethe: Gọi âm thanh nhưng không kết nối được.
Lethe: [Giờ một tháng cậu kiếm được khoảng nhiêu tiền ?]
Cô cầm chiếc điện thoại đã bị mình ngó lơ hồi lâu, bỗng phát hiện có hai tin nhắn giọng nói chưa nghe.
Mới vừa nãy còn được chứng kiến trò hề của Tưởng Trì Kỳ, xét theo tính tính cách của anh, chưa chắc anh đã chịu giúp cậu ta.
Gió lạnh ban đêm theo khe cửa sổ lùa vào phòng ngủ, hơi nóng ban ngày cũng dần bị cuốn đi.
Vưu Tốc không nhịn được bật cười, nhỏ giọng nói: “Thôi mày chịu khó nhịn cậu ta đi, người ta đang dỗ cho ông mày vui mà.”
Tuy rằng cô thích tám chuyện, nhưng khi người ta bận thì cô sẽ không bao giờ làm phiền.
Lethe: [Đang làm gì thế?]
Nhịn một hồi lâu, cuối cùng Tần Lâm cũng được đến gần cô, trên tay còn cầm Tiramisu do dì giúp việc làm, nhưng lại đột nhiên nhớ ra: “Trong này có thêm cả rượu Rum, mày không ăn được thì phải.”
[Anh đẹp trai ơi, hôm nay tôi đau lòng quá.]
Lethe: [Hế lô, còn onl không?]
Triệu Tự Dã thấy sắc mặt của Tưởng Trì Kỳ còn xấu hơn ban nãy, vội vàng để bật lửa lại chỗ cũ, trong đầu vẫn nhớ rõ mình đang nhờ người ta, nên lại nịnh nọt hỏi: “Anh chơi ván nữa nhé?”
Ting.
Ở đầu bên kia, có vẻ Thắng Thiên Dương sắp hòa tan với ông nội của Tần Lâm rồi. Bình thường Tần Lâm không thích dạy ông cụ mấy thứ mới mẻ, nhưng Thắng Thiên Dương lại cực kỳ kiên nhẫn.
Tìm người nói chuyện chứ không phải làm máy ATM, bản thân cô còn đang chật vật mưu sinh mà tên này dám mơ tưởng đến từng đồng tiền mồ hôi nước mắt của cô, đúng là khốn nạn!
Ánh mắt Tưởng Trì Kỳ càng u ám hơn, đứng lên đi nhanh về phía bên kia, đằng đó đang có một tên dáng vẻ nhìn rất lưu manh.
Còn dịu giọng năn nỉ ỉ ôi muốn được châm thuốc cho người ta.
Lời hứa hẹn không tiết lộ thông tin cá nhân của Triệu Tự Dã cũng chỉ có hiệu lực trong vòng năm phút mà thôi.
???
Huống chi chẳng ai thích bản thân bị mọi người đánh giá. Vả lại bản thân cô là người không thích thu hút sự chú ý của người khác.
Nicotin đau buồn?
“Tao làm xong rồi nè.”
À thật ra d*c v*ng muốn được biểu đạt của cô cũng không quá mạnh mẽ.
Vưu Tốc xắn tay áo.
Đang trong lúc nóng giận nên khó tránh hỏi sẽ có xung đột với người khác, dù anh có đi mượn bật lửa thì nhìn bước đi cũng cực kỳ hung hãn như sắp đánh nhau tới nơi.
Vưu Tốc cười nói ok rồi tắt máy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.