Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17: Đưa nước

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Đưa nước


Nếu Vưu Tốc không có trí thông minh vượt trội thì ngày hôm nay sẽ diễn ra theo kịch bản màu hồng của Tần Lâm.

“Không phải đều như nhau à?” Anh đóng sầm cửa xe bằng một tay: “Tiện thể mang cho tôi chai nước.”

Cho đến khi, số chai nước trong túi dần cạn kiệt.

“Đừng nói nữa, vừa chen lên xe thì Thắng Thiên Dương đã bị đội bóng gọi về.”

Chương 17: Đưa nước

Tưởng Trì Kỳ: [Nhìn thấy cậu rồi.]

Còn có mấy nam sinh nhiệt tình đề nghị bê nước giúp nhưng Tần Lâm đều từ chối.

Cho thêm một chai liệu anh có bớt giận không?

Cuối cùng tìm được một góc ít người ở sân bóng rổ, Vưu Tốc mở điện thoại định hỏi Tưởng Trì Kỳ ở đâu thì thấy tin nhắn trên Alipay đã gửi cách đây nửa giờ.

Khi làn gió mát buổi sáng qua đi, hơi nóng gay gắt ngay lập tức khiến các cô gái không xem dự báo thời tiết mà chỉ hành động theo tâm trạng này mất hết phong thái.

“Lâm Lâm, mày ổn không vậy?” Nhìn Tần Lâm trông khó nhọc vô cùng.

“Tưởng Trì Kỳ, nước của cậu.”

“Lòng tao đau khổ.” Tần Lâm cười còn khó coi hơn khóc, nhìn cô chằm chằm: “Đau không muốn sống nữa.”

“Cậu.”

Vưu Tốc đeo balo máy ảnh màu đen, cũng cố gắng ôm một túi nước khoáng lớn, nhưng tâm trạng cô khác hoàn toàn với Tần Lâm, tuy mệt nhưng vui.

Như vậy sẽ không còn đoạn chat nào tồn tại nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giữa dáng vẻ trẻ trung có pha chút sắc sảo của đàn ông trưởng thành, lạnh lùng nhưng mang theo sự lười biếng thường ngày.

Dường như Tưởng Trì Kỳ đã nhìn ra cô đang nghĩ gì.

Nhưng dù sao cũng đã ngồi nhờ xe của anh, Vưu Tốc không thể từ chối. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh ngồi xuống, nhìn Vưu Tốc đi một vòng quanh sân bóng rổ, nhận được ánh mắt cảm động ngưỡng mộ của một vòng cầu thủ, cuối cùng đi đến trước mặt anh, đưa cho anh chai nước khoáng nhăn nhúm.

“Tao với đám Mạn Mạn leo nửa giờ dưới cái nắng 38 độ, cuối cùng đứa nào đứa nấy thở không ra hơi nên tuyên bố hủy bỏ hoạt động leo núi rồi.”

Cô không nói thì Tần Lâm cũng hiểu, cô nàng cất ống nhòm vào túi, nghiêm túc nói: “Mày không biết đâu, trước đây Tưởng Trì Kỳ đã rất hot trên diễn đàn rồi, hôm nay lại là thứ 7, mấy con nhỏ rảnh rỗi nhất định sẽ đến xem, nói không chừng giờ sân thể d·ụ·c đã chật kín rồi.”

“Aaaa! Bát tự châm ngôn*!!!!”

Thắng Thiên Dương, Triệu Tự Dã và những nam sinh khác trong đội bóng rổ khoa Tài chính. Có một người Vưu Tốc quen, trước đây từng gặp trong hoạt động của hội sinh viên.

“Tôi sẽ mang nước cho cậu mà.”

….

“Cho cậu hai chai nhé?”

“…”

Tần Lâm chống cằm, vừa cười vừa nói từng chữ một.

Anh không nhận, rũ mắt xuống rồi đột nhiên cười khẩy.

Vưu Tốc căng thẳng, lùi về phía sau, cảm thấy lời mình nói hơi mơ hồ, cô lại nhẹ nhàng bổ sung một câu: “Không thù dai đâu.”

“Tốc Tốc về rồi hả, tao chuẩn bị xong hết rồi.”

Vưu Tốc cúi đầu nhìn balo to đùng dưới chân, bước chân chậm lại, chọn con đường xa nhất đến chỗ anh.

Thắng Thiên Dương ở bên cạnh vẫn làm trò, đụng vào khuỷu tay anh, cười cợt: “Ngay cả tôi còn được đưa trước đấy.”

Anh nghiêng người, mặt mày trong bóng người dần trở nên rõ ràng.

“Siêu thị.” Vưu Tốc mím môi, che tai rồi nhanh chóng nói: “Tưởng Trì Kỳ bảo tao mua giùm chai nước.”

Cách đó không xa, Thắng Thiên Dương ngồi tại chỗ, chống tay lên má nhìn hai bóng dáng bận rộn ở phía đối diện rồi lắc đầu.

Tưởng Trì Kỳ ngước mắt nhìn cô, trong ánh mắt thoáng qua nét bực bội.

Một nửa số cô gái trong sân đều lén nhìn anh.

Biết có nhiều cô gái biết lịch thi đấu của anh, chắc chắn không thiếu người mang theo nước để đưa cho anh.

Còn hàng ghế đầu phía Bắc, cơ bản đều là những gương mặt quen thuộc bên cạnh Tưởng Trì Kỳ. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tưởng Trì Kỳ.” Tần Lâm cười tươi như hoa, Vưu Tốc nhăn mày, dường như đã biết cô nàng sắp nói gì, quả nhiên…

Vốn dĩ cô không cảm thấy mình bị ức h**p gì cả, nói dối là lỗi của cô, nhưng giọng điệu nghiêm túc của Tưởng Trì Kỳ khiến cô có ảo giác nếu không trả lời sẽ rất kỳ lạ.

Nhưng Vưu Tốc thông minh đến nỗi đầu cũng mọc cỏ trí tuệ.

Cấu trúc hàng ghế đầu không phức tạp, ngoài huấn luyện viên bóng rổ, cơ bản đều là thành viên đội bóng ngồi, thi thoảng có một vài cô gái ngồi ở hàng ghế đầu, bên cạnh đều có nam sinh mặc đồng phục bóng, nam nữ đùa giỡn vui vẻ, chắc là các cặp đôi.

Tần Lâm không mặc bộ đồ leo núi hồi sáng nữa, thay vào đó là quần short và áo thun trắng bó eo, trông rất mát mẻ.

Mở cửa phòng 305, Tần Lâm đang đội mũ chống nắng, vành mũ rộng che khuất khuôn mặt, cô nàng phải hơi ngẩng đầu lên mới thấy ai vào phòng.

Một buổi xem miễn phí, không xem sẽ tiếc c·h·ế·t mất.

Anh đang đứng.

Tưởng Trì Kỳ nhìn cô như vậy thì lười biếng rút tay lại.

Chưa kịp nghĩ ra cách nào hợp lý, Tưởng Trì Kỳ cũng không giận, giọng điệu chậm rãi dường như chẳng trông mong gì: “Chưa nghĩ ra cách từ chối à?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hả?”

Điện thoại rung một cái.

“Tôi đi chụp ảnh.” Vưu Tốc nhấn mạnh từng từ.

Tưởng Trì Kỳ chậm rãi nhướng mày: “Ok.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Phát hết rồi, không ai nhận chai này nên cho tôi?”

Lòng bàn tay Vưu Tốc bị hơi nước làm ẩm, ướt đẫm.

Vưu Tốc bật cười: “Thế tụi kia đâu rồi?”

Hàng ghế đầu… Vưu Tốc nhón chân nhìn ra phía trước.

“Hút điếu thuốc.”

Nếu cô nhớ không lầm, lúc nãy trong xe hình như có chai nước, còn là nước lạnh nữa.

Ký túc xá nam và nữ không cùng hướng, đội bóng giục gấp, hai người chỉ đi cùng nhau mười phút rồi đường ai nấy đi.

“Bát tự châm ngôn gì cơ?”

Không cần thiết phải vậy đâu…

Vừa phải mang nước vừa không muốn bị mọi người dòm ngó…

Ban đầu cô nàng còn không hiểu, nhưng nước quá nặng, thêm vào đó các nam sinh sau khi nhận nước lại đặc biệt nhiệt tình, cô nàng càng ngày càng có động lực hơn.

“Mày biết tại sao không?”

Mọi người đều đang mải xem trò cười của Thắng Thiên Dương, Vưu Tốc cúi đầu, lặng lẽ lấy từ balo ra một chai nữa, vốn là để lại cho cô.

Tần Lâm lắc lắc chiếc ống nhòm màu xám đen trong tay.

Tưởng Trì Kỳ cầm điện thoại, câu được câu không nói chuyện với Thắng Thiên Dương.

Bước chân của Vưu Tốc khựng lại, lặng lẽ quay đầu nhìn chiếc Mercedes phía sau.

Tưởng Trì Kỳ vươn tay móc vào quai balo máy ảnh của cô: “Đi theo tôi.”

Áo bóng màu xanh đậm mới thay làm cho dáng người của anh nổi bật, dưới ánh sáng trắng chói lóa của sân thể d·ụ·c tạo ra bóng dáng như lưỡi dao, tóc đen trước trán hơi ẩm, buông lơi trên đôi mắt lạnh lùng.

Anh lơ đãng, bước chân đi thẳng qua cô.

“Không ổn chút nào cả.” Tần Lâm như mất hết hy vọng.

Áo bóng bị nước lạnh làm ướt một nửa, Thắng Thiên Dương tiếc nuối nhìn nửa chai nước lãng phí: “C·h·ế·t tiệt…”

“Cuối cùng cũng đến lượt khoa Tài chính.”

Tần Lâm: “Đáng đời.”

Tưởng Trì Kỳ: “[Tìm được chỗ rồi, hàng ghế đầu phía Bắc.]

“Tao không muốn mày đưa nước cho cậu ta kiểu này đâu…”

“Chai đó là chai cuối cùng.”

“Mua nước được lắm. Tao vô cùng sẵn lòng đến siêu thị với mày để mua nước cho cậu ta!”

Vưu Tốc đồng ý một cách bất ngờ.

(“Bát tự châm ngôn” (八字箴言) là một cụm từ trong tiếng Trung Quốc, dịch ra tiếng Việt có nghĩa là “châm ngôn tám chữ”. Đây là những câu châm ngôn, câu nói khôn ngoan, hoặc lời khuyên ngắn gọn, thường được viết trong tám chữ Hán. Những câu châm ngôn này thường có ý nghĩa sâu sắc và có tính triết lý, được sử dụng để truyền đạt những bài học quý giá về cuộc sống, đạo đức, hoặc cách ứng xử.)

Ký túc xá 305 chỉ có Vưu tốc và Cố Phàm là có chút tinh thần học tập, biết học hành chăm chỉ, những người khác không có tiết thì chỉ thích ở lì trong phòng.

Tần Lâm mới chậm rãi cảm nhận được nỗi đau đớn năm phút trước.

“Chỗ nào?”

“Anh Tưởng, nói thật đi, hôm nay anh không về tập là để làm tài xế cho người ta phải không?”

Tưởng Trì Kỳ khẽ liếc cậu ta một cái, đưa tay bóp thân chai nước, nửa chai nước lập tức bắn hết vào người Thắng Thiên Dương.

“Đi taxi đến trung tâm mua sắm rồi, tao thấy tin nhắn của mày nên mới về đấy.” Tần Lâm sợ Vưu Tốc nghĩ nhiều, lập tức thể hiện sự nhiệt tình của mình với việc xem bóng.

Ngón tay trắng mảnh khi rời khỏi mái tóc vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại. Anh bước qua một bước, nhường chỗ cho cô xuống xe rồi tùy tiện hỏi: “Khi nào cậu đi xem bóng?”


“Cô bạn Vưu Tốc này tốt bụng thật đấy, anh làm tài xế cho cô ấy một lần là cô ấy lập tức ph*t t*nh yêu cho cả sân bóng rồi.”

….

“Không đâu.”

“Xong chưa? Nhanh đến siêu thị mua nước đã!”

Nghe nói có hoạt động tập thể của ký túc xá, ai cũng hưởng ứng nhiệt tình.

Bàn tay đang cầm nước của cô hạ xuống, lần đầu tiên có cảm giác hối hận.

“… Được rồi, nhưng trước khi đến sân thể d·ụ·c thì phải đi chỗ khác trước.”

“Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu ta tham gia hoạt động công khai mà, mọi người đều muốn đến xem.”

“…” Sao lại trùng hợp như vậy?

Vưu Tốc có chút lo lắng, tưởng cô nàng bị cảm nắng: “Vậy mày đặt xuống trước đã, lát tao quay lại bê cho.”

“Không ai nhận chai này à?”

“Để chào đón trải nghiệm xem bóng lần này, tao còn đặc biệt tìm lại chiếc ống nhòm từng mang đi xem concert đấy.”

Thùng nước khoáng của Tần Lâm đã phát hết, bây giờ cô nàng đang thay lời Vưu Tốc, liên tục mời gọi mọi người đến lấy nước miễn phí.

Hai người tìm được cổng phụ ít người hơn nên vào không khó lắm. Dáng vẻ mang đủ túi lớn túi nhỏ thực sự rất bắt mắt, hầu hết mọi người khi thấy họ đều tự giác nhường đường.

“Tao tưởng mày còn chưa về đến trường… Leo núi thế nào? Mọi người đâu rồi?”

Vưu Tốc đến chỗ bồn rửa mặt, gật đầu: “Đợi tao một lát, tao viết mở bài cho bài đăng rồi…”

Không ngoài dự đoán của Tần Lâm, chưa đến sân thể d·ụ·c thì từ xa đã thấy cổng chính đông nghịt người.

Cảm giác trên tóc không ngừng k*ch th*ch vỏ não, Vưu Tốc thở không đều, lùi lại, lưng tựa vào ghế.

“Lần thứ sáu rồi.” Vưu Tốc cúi đầu, nhấc balo nhẹ hơn nhiều rồi bước về phía Bắc.

Tưởng Trì Kỳ liếc cậu ta một cái, không nói gì.

Trên tay vịn ghế sau lỏng lẻo vắt áo phông đen đã thay ra.

Cảm giác mâu thuẫn trong khung xương, đẹp trai mà không theo quy tắc.

Lúc Tần Lâm đang cong lưng, hì hục bê một thùng nước khoáng, cô nàng đột nhiên hối hận vì sao lại đồng ý đến sân thể d·ụ·c với Vưu Tốc cơ chứ?

Trên đường về ký túc xá, Vưu Tốc vẫn chưa nghĩ ra cách nào hợp lý để loại bỏ nguy cơ từ phía Phong Sở Du, quyết định lần sau đi dạy sẽ kiếm cớ lấy điện thoại của cậu ấy để xóa số của mình.

Vưu Tốc vừa nói vừa đặt túi lên bàn.

Người sống dưới ánh đèn sân khấu, chỉ cần được anh nhìn một cái, trong lòng sẽ không tự chủ mà nảy sinh suy nghĩ khác. Mọi người đều muốn sở hữu người quá chói sáng.

“?”

Vưu Tốc có hơi chột dạ.

Vưu Tốc hé miệng nhưng vẫn nuốt lời định nói vào trong.

Bóng đổ xuống, Tưởng Trì Kỳ lấy một bật lửa từ chỗ của Triệu Tự Dã.

“Bạn học thi đấu vất vả, tặng bạn chai nước nhé.”

Bóng người lướt qua lướt lại. Vưu Tốc vừa định thu lại tầm nhìn, thì người đàn ông ở phía xa dường như có linh cảm, con ngươi đen ngòm nhìn về phía này.

Lại rung.

Nhưng ngay sau đó, người đàn ông vừa đi ngang qua đột nhiên lùi lại một bước.

Tưởng Trì Kỳ: [Lại đây.]

“Mày, đừng, quá, yêu!”

Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào cô, cuối cùng Tưởng Trì Kỳ vẫn không nhận, anh đứng dậy, bóng dáng cao lớn lập tức che phủ cô gái mỏng manh phía trước.

“Còn chờ gì nữa, bây giờ đi chưa chắc đã có chỗ ngồi đâu.” Tần Lâm đập bàn.

Vưu Tốc: “…”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Đưa nước