Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong
Chước Bắc Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20: Dỗ dành
Có lẽ vì để đưa cô một đoạn đường…
“Đúng là cực kỳ khắt khe.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn lâu cô mới rơi vào bẫy của con nhỏ này.
Tưởng Trì Kỳ cười nhạt, sau đó ôm bóng bước đến gần Vưu Tốc.
“Tốc Tốc, đừng đắc ý quá…” Tần Lâm ngồi ở vị trí có thể nhìn thấy hai người đàn ông phía sau cô, cô nàng im lặng ôm trán, kín đáo nháy mắt ra hiệu phía sau có người.
“Còn nữa, sáng nay huấn luyện viên thông báo trưa sẽ họp, anh Tưởng đi đưa sách hướng dẫn cho em họ, ban đầu có thể về đúng giờ nhưng chẳng hiểu sao lại đến chiều mới về.”
“Thôi, tôi tôn trọng khẩu vị độc đáo của cậu.”
Cô cúi đầu rất thấp.
Người càng lúc càng đông, Vưu Tốc nắm chặt vạt áo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vưu Tốc khó tin, cô quay đầu theo âm thanh bóng rổ đập xuống đất, người đàn ông mặc áo số ba màu vàng vừa rồi đang đập bóng mạnh như thể đang trút giận.
“Vậy tôi phải làm sao cậu mới không giận?”
Cô không tin!
Tưởng Trì Kỳ cười nhạt, nhếch môi, đưa khăn lại cho cô, vẻ mặt hả hê.
“Thắng Thiên Dương thì làm gì chứ? Cậu ta có đủ tư cách cạnh tranh vị trí người đàn ông cuối cùng sao?”
Tần Lâm bất lực vò đầu Vưu Tốc: “Tao đoán là cậu ta thuộc lòng câu của mày luôn rồi.”
Thắng Thiên Dương ngồi gần đó ngẩng đầu lên: “Cậu nói tuyệt tình thế, cứ như tôi chưa từng làm cậu vui vẻ vậy…”
Cosplay con cua hả?
Trọng tài cầm còi chậm rãi đi về phía trung tâm, nhìn quanh một vòng rồi nhìn đồng hồ, ra hiệu cho các bên, các cầu thủ bắt đầu tụ tập lại.
Vưu Tốc có chút hoảng loạn, cố gắng chặn anh lại.
Thế giới này có nhiều kiểu thẩm mỹ khác nhau, có người còn thích thằn lằn châu Phi, sao lại không cho phép cô ngưỡng mộ Thắng Thiên Dương?
Không thèm ngoảnh đầu lại.
Dù biết khả năng không nghe thấy là rất thấp, Vưu Tốc vẫn hy vọng Tưởng Trì Kỳ chỉ vì mệt mỏi sau trận đấu mà lạnh lùng với mình.
Ngay cả khi trên thế giới chỉ còn lại một người đàn ông thì Thắng Thiên Dương cũng có quyền tồn tại.
Vừa rồi còn bị trọng tài thổi còi cảnh cáo, bây giờ lại bị huấn luyện viên gọi đến mắng.
Tần Lâm kéo Triệu Tự Dã đang ngồi xem trò vui ra làm đồng minh.
Cô bị nói đến mức xấu hổ, nhìn về phía Tưởng Trì Kỳ đang bị mắng không xa, cuối cùng trong lòng cũng dâng lên chút chua xót.
“Đáng đời, bị mắng rồi chứ gì.”
Tần Lâm trừng mắt nhìn cậu ta, hoàn toàn không thèm để ý.
Cô ngập ngừng nhìn Tần Lâm, muốn nghe câu trả lời chắc chắn từ cô nàng.
Vưu Tốc tìm được cơ hội thể hiện, vội vàng nói nhỏ: “Tôi lau phụ cậu, yên tâm.”
Vưu Tốc hít sâu một hơi.
“Cậu yên tâm, từ nay về sau mọi việc của cậu do tôi lo liệu, không nói nhiều nữa, từ nay về sau cậu là anh em của tôi.”
Dưới ánh mắt giám sát của Tần Lâm, Triệu Tự Dã nhớ ra một chuyện có thể công kích trái tim sắt đá của Vưu Tốc.
“Hai cô cậu làm cái gì đấy?”
“!”
Giọng huấn luyện viên càng lúc càng lớn.
“Triệu Tự Dã, cậu nói xem, có phải huấn luyện viên của các cậu rất nghiêm khắc không? Có phải Tưởng Trì Kỳ rất tội nghiệp không?”
Chương 20: Dỗ dành
Anh vẫn còn một ngọn lửa trong lòng chưa phát tiết.
Tưởng Trì Kỳ cảm nhận được cô vẫn đang dịch về phía mình.
Anh nâng tay, hơi ngẩng đầu, khí phách ngời ngời: “Được rồi, đàn ông không khó dỗ như thế đâu.”
Hai cái đứa này…
Ở đâu ra vậy?
Chọn Thắng Thiên Dương là tốt nhất.
Anh mất kiên nhẫn, dùng một ngón tay đẩy vai cô, chẳng có chút tình cảm nào.
“Mày nói xem có phải cậu ấy nghe thấy rồi không?”
–
Tưởng Trì Kỳ liếc nhìn chiếc khăn lông sạch sẽ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên gương mặt của Vưu Tốc.
Ông há miệng th* d*c, giận sôi máu.
Bóng rổ từ ngoài sân ném vào một đường cong nhanh, Tưởng Trì Kỳ nhìn nơi phát bóng, lùi lại hai bước, đón bóng một cách chính xác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một luồng hơi lạnh buốt chạy dọc sống lưng Vưu Tốc, nụ cười của cô lập tức đông cứng.
Anh lạnh giọng: “Để trên tay vịn.”
Cô gái nhỏ có đôi mắt ướt át, cúi đầu không nói, nhìn qua có vẻ hơi áy náy.
Tưởng Trì Kỳ uống một ngụm nước, anh có thể cảm nhận được Vưu Tốc đang lén nhìn mình, nhưng anh không để ý, vặn nắp chai, bước đến chỗ huấn luyện viên để nhận phạt.
Triệu Tự Dã dừng một chút rồi bổ sung: “Là sân bóng rổ ngoài trời ý chứ không phải sân trong nhà thể d·ụ·c đâu, hôm nay trời nắng như thế, mới nghĩ thôi cũng thấy nóng c·h·ế·t đi được.”
Anh lùi về phía sau để kéo ra khoảng cách với cô, vẫn không thèm để ý.
Thời gian nghỉ giữa hiệp đã hết.
Trận đấu vẫn đang tiếp tục mà.
Nhất định phải đi ngang mới được sao?
Không khí yên lặng một lúc.
Còn không dỗ được sao?
Cô đã làm anh tổn thương rồi.
“Chuyện gì cũng đồng ý?”
Các cầu thủ khoa Tài chính đều đang hớn hở, tụ tập ở hàng ghế trước uống nước, lấy lại sức.
“Còn không đi ra chỗ khác là tôi ném bóng vào cậu đấy.”
Trung tâm sân.
Ông ấy bị cô nhìn tới nỗi cứng họng, quả nhiên không mắng Tưởng Trì Kỳ nữa.
“Sắp vào trận rồi, cậu vào sân bảo vệ tỷ số, nếu bị lật ngược, phạt cậu ở lại lau sân!”
“…?”
“Không lau mồ hôi sao…”
Huấn luyện viên chống tay lên đầu gối, thở dài.
“Nếu mày chưa nghe rõ thì để tao nói lại lần nữa nhé?”
Vưu Tốc gật đầu: “Chỉ cần không quá đáng…”
“Mày nghĩ sao?”
“Sau đó huấn luyện viên phạt cậu ấy chạy ba vòng sân bóng rổ.”
“Thì thầm thì thầm, cô cậu đang bày mưu gì thế hả?”
Tiếng bóng rổ đập xuống đất vẫn vang lên từng hồi, rõ ràng là trận đấu vẫn đang diễn ra.
Nhìn thấy Tưởng Trì Kỳ đi xa, Thắng Thiên Dương cuối cùng cũng có cơ hội lại gần, đứng trước mặt Vưu Tốc rồi vỗ ngực, hứa hẹn một cách chính nghĩa: “Bạn học Vưu, tôi không ngờ cậu lại đánh giá cao tôi như vậy đấy.”
Không thèm nhìn cô lấy một lần.
Lần đầu bị thầy mắng, Vưu Tốc rất xấu hổ, nhưng cô tự tiện xen vào đúng là đáng bị mắng, chỉ có thể cúi đầu chấp nhận.
Người đàn ông đứng cách đó không xa, lưng thẳng, vai và cổ hơi cong, tay nắm chặt chiếc khăn, các đốt ngón tay dài nổi rõ mạch máu, ngón tay đỏ lên là dấu vết của việc đập bóng mạnh.
Rõ ràng hiệp một đã kết thúc.
Vưu Tốc bối rối nhưng vẫn nghe lời đặt chiếc khăn gọn gàng lên tay vịn.
Cảm thấy câu trả lời của Triệu Tự Dã có thể khiến mình không hài lòng, Tần Lâm thì thầm vào tai cậu ta: “Trả lời hẳn hoi.”
Mắt Vưu Tốc sáng lên, gương mặt bớt u ám đi hẳn, cười hối lỗi nhìn anh: “Tôi sẽ ở cạnh cậu, như thế ông ấy sẽ không mắng được nữa.”
Cô bước nhỏ theo sát anh.
“Thôi đi, cũng khá quá đáng.”
Vưu Tốc có chút tủi thân, cô cấu tay mình, nghĩ đến những lời của Tần Lâm và Triệu Tự Dã, quyết định vứt hết mặt mũi.
Câu cuối cô cố ý nói nhỏ, nhưng…
“Không biết sao lại về muộn, ui cha…” Tần Lâm ôm tay Vưu Tốc: “Tôi thật sự không biết sao cậu ấy lại về muộn đấy. Em gái ngoan, em có biết tại sao không?”
Vưu Tốc cầm khăn theo sau anh, từng bước từng bước, lần này thật lòng suy nghĩ về lỗi của mình: “Tưởng Trì Kỳ, tôi biết vừa rồi mình nói chuyện thiếu suy nghĩ…”
Từ ánh mắt của cậu ta cũng biết cậu ta đang rất hài lòng với vẻ ngoài của mình.
Nghe thấy… thì kệ đi.
Huấn luyện viên: “…”
Tưởng Trì Kỳ nhếch môi cười nhạt: “Hiệp hai còn hăng hơn.”
Cô đứng chắn trước mặt anh, cẩn thận đưa khăn lông mà anh bảo cô giữ.
Huấn luyện viên xắn tay áo chuẩn bị dạy dỗ thì một cô gái nhỏ nhắn đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tưởng Trì Kỳ.
“…”
Chuyện rõ ràng như vậy còn không thấy sao?
Tưởng Trì Kỳ biết Vưu Tốc đến, liếc mắt nhìn cô một cái.
Anh nói xong, tùy ý vẫy tay với hàng ghế phía trước, các cầu thủ đứng lên, lười biếng đi vào trung tâm.
“Hiệp hai thì sao? Làm gì còn ai đủ sức nữa?”
Không nhận khăn lông cô đưa, nhất định phải để lên tay vịn mới lấy…
“À, thật ra huấn luyện viên của bọn tôi…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tưởng Trì Kỳ dừng bước, quay lại.
Xin lỗi nhé Thắng Thiên Dương.
“Tưởng Trì Kỳ!”
“Quan hệ của chúng ta tốt hơn, nếu để tôi chọn lại một lần nữa…”
Trước khi Vưu Tốc lấy hết can đảm quay đầu lại, một bóng dáng cao lớn đã xuất hiện trước mắt cô.
Cô nàng quay sang vỗ vào vai Vưu Tốc, thở dài khuyên nhủ: “Tốc Tốc, mày suy nghĩ kỹ đi.”
Chắc không phải như cô nghĩ chứ?
Có đôi khi cũng khá tốt.
Vưu Tốc có thể yên tâm gọi thẳng tên cậu ta mà không phải lo lắng về những rắc rối sau này.
Đồng đội cười gượng: “Cậu cao quá che mất rồi, nếu thấy có em gái ở đó thì tôi không ném đâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vưu Tốc không dám nói lời nào, ánh mắt chứa đầy hối lỗi, nhìn chăm chú vào huấn luyện viên, nhìn đến mức ông ấy không thể mắng thêm được câu nào nữa.
“Cậu tự ý thay đổi chiến thuật như thế, dù kết quả có tốt nhưng cậu có nghĩ đến làm vậy là không an toàn không? Trạng thái cả đội hôm nay tốt lắm mới đánh được với cậu đấy.”
“Em này… lại muốn thể hiện hả?”
“Tưởng Trì Kỳ tốt với mày hơn hay là Thắng Thiên Dương tốt với mày hơn?”
Huấn luyện viên là một người đàn ông trung niên, cô hoàn toàn có thể mặt không đổi sắc, giả vờ ngoan ngoãn đáng thương trước mặt ông.
Nói xong, Thắng Thiên Dương còn mở camera trước của điện thoại, quan sát 360 độ tỉ mỉ gương mặt của mình.
Thấy vậy, huấn luyện viên đành trừng mắt nhìn Tưởng Trì Kỳ.
Vưu Tốc lấy hết can đảm, bước thẳng tới.
Vậy là anh đã nghe thấy.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, trọng tài bị lãnh đạo trường gọi lại, đang nói gì đó, một lúc nữa mới bắt đầu.
Vưu Tốc: “…”
“Cản tôi bị mắng rồi, lùi ra.”
“Chưa kể hôm nay cậu ấy còn lái xe đưa mày về nữa. Lúc mày bị mấy thằng kia trêu, là cậu ấy đã thay mày dạy cho tụi đó một bài học, thậm chí còn thay đổi chiến thuật chỉ để xả giận cho mày đó.”
“Hôm trước mày ngất xỉu vì hiến máu, là Tưởng Trì Kỳ đưa mày về ký túc xá, còn Thắng Thiên Dương đang mải chơi điện tử với ông nội tao.”
Cô ngơ ngác gãi đầu, giây tiếp theo liền nhìn thấy Tưởng Trì Kỳ lùi lại một bước, tùy ý cầm lấy chiếc khăn trên tay vịn rồi bước đi.
Vưu Tốc đắc ý cười.
“Không ném nhẹ chút được à? Không thấy người không biết chơi bóng ở đây sao?”
Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với cô rồi!
“Chỉ vì giúp mày mà bây giờ còn đang bị huấn luyện viên mắng kia kìa.”
Tần Lâm nhìn vẻ mặt giả tạo của Thắng Thiên Dương mà trợn trắng mắt.
Vưu Tốc cúi đầu không nói gì.
Cô không chút do dự, thậm chí còn muốn nói lại lần thứ hai cho Tần Lâm nghe.
Vưu Tốc cố gắng giữ vững tâm lý.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.