Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong
Chước Bắc Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 41: Cuộc thi
Tới lúc trò chuyện xong, Vưu Tốc mới thổi xong quả bóng đầu tiên.
“Thời gian thi đấu là 15 phút, đội nào có số bóng nhiều nhất trong top 10 sẽ vào vòng tiếp theo.”
Lúc này, ánh mắt của Tưởng Trì Kỳ mới rơi xuống, bình thản nhìn cậu ta.
Chương 41: Cuộc thi
Dương Duệ cười gượng: “Vậy à? Tốt quá.”
“Cả Tốc Tốc cũng liều mình quá chứ.”
“Làm ơn đấy.”
Nếu nói về ăn ý, sao có thể thắng nổi họ chứ…
Cậu có gì mà so với tôi?
Tưởng Trì Kỳ khẽ sững lại, hai ngón tay khép lại, chạm vào trán cô kiểm tra nhiệt độ.
Không ổn rồi.
“Tôi còn tưởng hai người chuẩn bị tung chiêu gì ghê gớm chứ, hóa ra chỉ đang đi dạo à.”
Đó rõ ràng là phạm quy.
“Tưởng Trì Kỳ,”
Vì thế, mức độ nguy hiểm của hành động lần này trong lòng Vưu Tốc lại tăng thêm hai bậc.
Ngữ điệu kiêu ngạo, đầy tự mãn.
Không biết Tưởng Trì Kỳ có nhận ra không, nhưng Vưu Tốc thì rõ ràng thấy được ánh mắt đầy đắc ý và khinh thường của Dương Duệ khi giẫm nổ bóng. Trong phút đếm ngược, cậu ta chỉ lấy hai quả từ giỏ ra và giẫm nổ, nhưng đến ba giây cuối cùng, cậu ta lại thò tay vào giỏ và bóp nổ thêm một quả nữa.
Vưu Tốc thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Tần Lâm và các bạn, nhưng vô tình phát hiện cặp đôi đứng trước họ đã thay bằng hai người khác.
Tim Vưu Tốc đập thình thịch, căng thẳng như sắp nhảy khỏi lồng ngực, bả vai cứng đờ thì bất ngờ có một cánh tay tùy tiện đặt lên.
Nhưng trọng tài không ở gần, và Tưởng Trì Kỳ cũng chẳng nói gì. Anh biết Vưu Tốc không muốn chiến thắng bằng mọi giá, và cũng biết cô không muốn làm căng với người này.
Sau khi nghe Tưởng Trì Kỳ nói xong câu “Dựa vào cái gì chứ?”, cô phải thừa nhận rằng mình thật sự hoảng loạn.
“Điều, kiện, thứ, nhất.”
Anh chẳng buồn để tâm, trả lời vài câu bâng quơ.
“Haha, đúng vậy, bọn tôi rất thân, là bạn tốt mà.” Cô vội vàng xoa dịu tình hình.
“Không ngờ anh Tưởng lại đồng ý tham gia hoạt động này.”
Tưởng Trì Kỳ không nói gì khi quay lại, mái tóc đen trước trán anh bị ướt đẫm mồ hôi. Anh lặng lẽ cầm quả bóng tiếp theo, định đưa vào giỏ, như thể không hề bị ảnh hưởng bởi sự cố vừa rồi.
Vưu Tốc mở miệng nhưng rồi lại ngậm lại. Cậu ta không nói thích cô, cũng không giống mấy cậu trai trực tiếp xin số điện thoại, mà chỉ đơn thuần mời cô tham gia hoạt động với tư cách bạn bè. Từ chối thẳng thừng mà không có lý do rõ ràng thì chẳng khác gì tự làm khó mình, giống như cô đang quá cẩn trọng vậy.
Tưởng Trì Kỳ không hiểu vì sao Vưu Tốc cứ phải dính vào những việc cô không muốn làm mà lại không thể tránh.
Nguồn cơn khiến tôi lo lắng chính là cậu đấy.
Vưu Tốc hơi đờ người. Đập bóng rổ, với Tưởng Trì Kỳ chẳng phải là quá dễ sao? Còn thổi bóng bay… Cô chỉ từng thổi vài lần cho mấy đứa cháu vào dịp Tết, lúc đó cũng phải tốn rất nhiều công sức mới thổi được, phổi cô không tốt lắm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sao mình lại nghĩ tới điều này chứ…
Thực tế, số người tụ tập không hề ít. Giữa mùa hè oi ả, trên sân vận động không hề có bóng che mà tụ tập được đông người thế này cũng đã là một kỳ tích.
Giờ thì Vưu Tốc cũng hiểu lý do vì sao Dương Duệ lại đặc biệt đổi cặp, để tiện ghép thành đối thủ với họ.
Sau khi Dương Duệ dẫn bóng thành công năm quả, cậu ta vội vàng bước đến, trong khi Tưởng Trì Kỳ mới chỉ đưa vào giỏ được ba quả, Dương Duệ đã nhanh chóng cướp lấy hai quả vừa mới vào giỏ của Tưởng Trì Kỳ.
Luật chơi này có vẻ thiên vị những người chơi bóng rổ, nhưng bóng bay quá nhẹ, còn Tưởng Trì Kỳ chân dài, khi di chuyển chắc chắn sẽ gặp khó khăn hơn người có thân hình trung bình. Dù vậy, với khả năng vận động tốt, anh cũng không gặp quá nhiều trở ngại.
“Thổi tròn đấy chứ.”
“Xin lỗi gì chứ.” Tưởng Trì Kỳ cười nhẹ, đưa tay xoa xoa đầu cô, “Giúp cậu, đương nhiên phải nghe theo cậu rồi.”
“Tôi biết tôi kéo cậu vào chuyện này là đã không đúng rồi, nhưng tình huống của tôi thật sự khó xử…”
Vưu Tốc lo lắng quay đầu lại, nhíu mày, ra hiệu cho người bên cạnh ngừng nói linh tinh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa nghe cậu ta nói, Tần Lâm và mấy cô bạn cùng phòng liền quay lưng đi, giả vờ như không quen biết cậu ta.
Một lát sau, anh dường như cũng cảm thấy đồng cảm, thở dài một tiếng, “Nếu chơi thì phải chơi hết mình chứ.”
Tưởng Trì Kỳ im lặng.
“Bạn Vưu, thật là trùng hợp.”
“…”
Trên sân khấu tạm thời dựng lên, ban lãnh đạo trường đang giải thích về ý nghĩa và nội dung của hoạt động này. Giọng nói dày đặc trong micro lại một lần nữa khiến Vưu Tốc sợ hãi, trông cô như một con cá mắc cạn chờ bị làm thịt.
Cô lập tức rút điện thoại ra cầu cứu Lâm Ngẫu Nhược, người đang giúp đỡ ở bộ phận tổ chức.
Đây là lần đầu tiên trong loạt trận có người giẫm nổ bóng của đối thủ, khiến đám đông cổ vũ càng trở nên náo nhiệt.
Quy tắc từ micro vẫn chưa xong, “Nếu vận chuyển thành công 5 quả bóng, các bạn có thể lấy bóng từ giỏ của đối thủ và giẫm nổ nó, thời gian giẫm bóng là 1 phút.”
Thái độ của Vưu Tốc thay đổi hẳn.
Không còn bị các cặp đôi phía trước che chắn, Vưu Tốc ngay lập tức bị phơi bày giữa đám đông. Các đội khác đều hăng hái cổ vũ cho các nữ đồng đội của mình, còn Dương Duệ thì như muốn lao tới tự mình thổi bóng cho bạn đồng hành.
Với gia cảnh và điều kiện của Tưởng Trì Kỳ, đúng là chẳng có nơi nào mà anh không thể coi như sân chơi của mình. Anh dường như chẳng bao giờ phải lo lắng về những điều nhỏ nhặt, dù nhắm mắt đi lung tung thì đường đi của anh vẫn cứ xán lạn. Hiếm khi nào anh chơi mà không hết mình. Ngay cả trong lần thi đấu bóng rổ của trường, thành tích của anh cũng không tệ, chỉ vì lười ra ngoài đấu với trường khác nên mới cố tình thua vài trận cho có lệ. Anh là kiểu người vô cùng rực rỡ, tự do và đầy sức sống, cái gì cũng xuất sắc.
Lâm Ngẫu Nhược biết rõ tình trạng đặc biệt của cô, cuối cùng chỉ gửi về bốn chữ kèm theo dấu chấm lửng.
“Cộng điểm có tác dụng gì?”
Chưa kịp đoán xem luật chơi thế nào, thì tiếng micro đã vang lên, công bố rõ ràng luật chơi.
Dự định nằm yên xem cuộc thi dần biến thành sự lo lắng không kiểm soát được sau khi chứng kiến màn căng thẳng của các cặp đôi thi trước.
“Thật ra tôi đang rất sợ.”
“Hoạt động gì mà gọi là ‘Quan hệ bình thường giữa nam và nữ’, nghe tên đã thấy chẳng có gì hấp dẫn. Nếu trước chữ ‘bình thường’ thêm một chữ ‘không’ thì chắc chắn người tới phải gấp đôi hiện tại.”
Tưởng Trì Kỳ thản nhiên như không thấy gì.
Cảm ơn, chính vì nghe nói cậu định mời tôi nên tôi mới vội vàng tìm người khác trước đấy.
Cho đến khi cô thực sự đứng lên vạch vàng, tiếng còi vang lên, sự căng thẳng của cô mới đạt tới đỉnh điểm.
Cậu ta ném chúng xuống đất.
Mạn Mạn vừa xoa lưng vừa châm chọc.
“Không đến mức sốt đâu.”
Dưới ánh nhìn của Tưởng Trì Kỳ, Dương Duệ không hề lùi bước, vẫn giữ vẻ thân thiện, cười đáp, “Tôi vốn định mời cậu làm bạn đồng hành, nhưng nghe nói cậu đã có người rồi nên không làm phiền nữa.”
Nụ cười trên mặt Dương Duệ lập tức cứng đờ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tưởng Trì Kỳ vẫn bình tĩnh như thường.
“Đừng lo.”
“…”
Về những tin đồn xung quanh Dương Duệ, Vưu Tốc chỉ nghe được qua lời Chương Tử. Cô cũng không biết phải nói gì thêm.
Đương nhiên là cậu không lo lắng rồi.
Khi bầu không khí sắp rơi vào ngượng ngập, Tưởng Trì Kỳ liền lên tiếng.
“Giẫm nổ một quả bóng của đối thủ sẽ được tính thêm một quả cho đội mình.”
Tưởng Trì Kỳ có nhiều bạn bè, không ít người quen đã nhận ra anh trong đám đông.
“Cậu không căng thẳng nữa à?” Tưởng Trì Kỳ cười.
Những mảnh vụn đầy màu sắc rơi xuống bên chân.
Tưởng Trì Kỳ vẫn giữ đúng lời hứa, nhàn nhã dựa vào bàn đặt bóng bay, lười biếng nhìn Vưu Tốc thổi bóng mà không thúc giục, giọng đầy thảnh thơi: “Không cần gấp.”
Vưu Tốc bĩu môi lẩm bẩm.
“Cậu ta nghiêm túc thật đấy, ha ha!”
Ngay lúc đó, bàn tay anh bỗng bị một người giữ lại.
Trong lòng Vưu Tốc như có thứ gì đó mắc kẹt, một cảm giác khó chịu dâng lên mà cô cố gắng phớt lờ. Cô khẽ nhếch môi, giọng nói chắc nịch:
Cô như luôn gánh trên vai một sức nặng nào đó, không cho phép bản thân sống thoải mái.
Cô chẳng quan tâm đến thân phận gì nữa.
Vưu Tốc đột nhiên mím môi, trong đầu bỗng vang lên một câu nói vô duyên.
Bóng bay?
“Anh Tưởng, anh đang làm gì thế?”
“Hội sinh viên không từ chối được à?”
“Ôi trời ơi, anh Tưởng, làm thế mà anh chịu được à?”
Nói xong, cô nhận sợi dây chun mà Tần Lâm ném từ xa, rồi buộc gọn mái tóc dài vướng víu của mình.
“Được, nhưng tham gia thì được cộng điểm.”
Thắng Thiên Dương thậm chí còn mang theo cả ghế gấp để câu cá, ngồi bên cạnh họ, bắt chéo chân thoải mái.
Lời phát biểu cuối cùng cũng kết thúc.
“Đúng vậy.” Anh khẽ nhếch môi, chẳng quan tâm đến mấy chi tiết lòng vòng, chỉ nói điều mình muốn, “Vừa có hoạt động là cô ấy đã tìm tôi rồi.”
Còn hơn cả lúc nhận lời tham gia hoạt động này.
Nhìn người đàn ông vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, đôi mắt đen của anh chứa đựng sự bất cần như thường lệ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vưu Tốc dần dần tìm được cách thổi bóng nhanh hơn, nhờ sự cổ vũ nhiệt tình của nhóm bạn cùng phòng 305 mà tiến độ của họ ngày càng nhanh.
Từ phía khán giả vang lên những tiếng đùa vui.
“Chắc nó cũng hơi căng thẳng khi đứng giữa đám đông thế này…”
Quả bóng bay nhỏ xíu, mỗi lần đập phải co người lại, mà trời thì đang nắng gắt, khiến lưng ai cũng cong xuống vì mệt.
Trước đây, Tưởng Trì Kỳ trong lời kể đầy ngưỡng mộ của Triệu Tự Dã về những năm trung học, cũng như chàng trai trên sân bóng mà Vưu Tốc từng gặp, vốn là người luôn chiếm ưu thế, luôn ngẩng cao đầu hơn người khác, và chưa từng chịu đứng sau bất kỳ ai.
“Phải vui thì mới đáng.”
Tuy nhiên, đây là cuộc thi đấu đối kháng.
“Ồ…” Anh chán nản rút tay lại, “Không nhịn được.”
“Sự thật mà.” Tưởng Trì Kỳ nhún vai, chẳng để ý đến tình huống xấu hổ trước mắt.
Anh theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn cô.
Đừng có mơ tưởng viển vông, cô đã quan sát xung quanh rồi, có khoảng năm sáu cặp đôi trông như tình nhân thực sự.
Các chàng trai giúp vận chuyển đạo cụ đã bắt đầu hợp tác chuyển đồ ra sân trống. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh Tưởng! Không lấy hạng nhất là tôi coi thường cậu đấy!” Khán giả nhiệt tình là Thắng Thiên Dương không biết từ đâu lôi ra được một món đồ chơi vỗ tay, ngồi trên ghế câu cá cỗ vũ nhiệt tình, làm trò hề không ngừng.
“Hay là… tụi mình chơi nghiêm túc đi?”
Tất cả mọi người trong nhóm của Tần Lâm đều cầm một chiếc quạt mini, tóc mái lòa xòa trên trán bị gió thổi tung bay, họ đứng hàng đầu trong đám đông, cổ vũ nhiệt tình cho Vưu Tốc và Tưởng Trì Kỳ.
“Học bổng.”
Tưởng Trì Kỳ có chiều cao vượt trội nên nhìn thấy trước, “Bóng bay.”
“Cố lên nào, anh Tưởng, đừng để thua!” Giọng Thắng Thiên Dương rất dễ nhận ra giữa đám đông, cũng góp vui.
Bất ngờ cô cúi xuống, khẽ nói: “Xin lỗi cậu nhé.”
Lâm Ngẫu Nhược: [……Chúc may mắn.]
Vưu Tốc nghiêng đầu nhìn anh.
Vưu Tốc mím chặt môi, nhích vai đẩy tay anh ra, gương mặt nhỏ nghiêm nghị nói, “Tôi muốn lập ra ba điều kiện với cậu.”
“Phụt!” “Phụt!” Hai tiếng, bóng bay nổ tung.
“Các thí sinh sẽ tạo thành cặp đôi, nữ sinh thổi bóng bay, nam sinh phải dùng cách đập bóng rổ để vận chuyển bóng bay đến chiếc giỏ ngoài vạch đỏ, lưu ý không được bước đi.”
Vưu Tốc nhìn đám người đông nghịt, cảm giác da đầu tê dại. Cô thấy hơi run, tay nắm chặt điện thoại, xem tin nhắn mới nhất mà Lâm Ngẫu Nhược gửi cho cô.
“…Cũng là do hội sinh viên ép thôi.” Vưu Tốc bực bội, bị hỏi đến mức môi mím chặt.
“Cậu có mệt lắm không?”
Trong hoàn cảnh này, nhìn Tưởng Trì Kỳ như vậy, cô cảm thấy… thật khó chịu.
“…Thế là được rồi, kéo dài thêm nữa thì lộ quá!” Vưu Tốc giục anh mau chóng ra sân thi đấu.
“Nếu đã vậy, sao cậu vẫn muốn tham gia?”
Có thể anh sẽ chơi nghiêm túc thật.
Giọng nói của Vưu Tốc vô tình mang theo sự bài xích rõ ràng, cô lại lúng túng nói thêm một câu xã giao, “Lớp trưởng… Cậu cũng tham gia hoạt động này à?”
“Dương Duệ??”
Tưởng Trì Kỳ cúi xuống nhìn cô, như muốn xác nhận cô đã hiểu rõ luật chơi. Vưu Tốc cũng gật đầu đáp lại. Dù sao thì đây cũng chỉ là một hoạt động giải trí, chỉ cần Tưởng Trì Kỳ không làm quá, cô cũng chẳng có gì phải lo lắng.
“Thứ nhất, không được chạm vào tôi nếu chưa được phép.” Cô liếc về phía cánh tay của Tưởng Trì Kỳ lúc nãy, ẩn ý rất rõ ràng. “Thứ hai, lát nữa phải làm theo chỉ đạo của tôi. Thứ ba, chúng ta không thể giành giải nhất đâu.”
Chiếc túi laptop màu xám nhạt quen thuộc này… Chưa kịp phản ứng, chiếc “túi laptop” trước mặt đã xoay lại. Người này đầu tiên nhìn lướt qua chàng trai cao lớn bên cạnh cô, rồi giả vờ như tình cờ gặp, cười chào Vưu Tốc.
Cuộc trò chuyện nhạt nhẽo cuối cùng cũng chấm dứt. Dương Duệ quay đi với vẻ mặt không chút cảm xúc, còn Vưu Tốc thì lén liếc Tưởng Trì Kỳ với chút khó chịu.
“À.”
Tưởng Trì Kỳ làm bộ như nghiêm túc cầm lấy quả bóng rồi khen.
Vưu Tốc dần mất khí thế, thở dài ngao ngán, cô thay đổi chiến thuật, nắm lấy cổ tay anh, ngước đầu lên, đôi mắt lấp lánh cầu xin.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.