Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong
Chước Bắc Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 44: Đoán lòng nhau
Tưởng Trì Kỳ: Không gặp thì làm sao tôi đạp cậu được?
“Biết đâu cậu ta cũng có lý do—”
“… Mày sao vậy?” Tần Lâm thấy cô như kiệt sức tới nơi.
Vưu Tốc: “…”
Vưu Tốc: Chúng ta chỉ là bạn trên mạng thôi, cậu quản nhiều thế? /Chỉ trích/
Vưu Tốc: Soái ca, Quốc khánh có kế hoạch gì không?
Như bị kích hoạt bởi từ khóa, Vưu Tốc bỗng bật dậy khỏi vai Tần Lâm: “Tuyệt đối không có chuyện nghĩ đến đàn ông thối đâu nhé!”
Tưởng Trì Kỳ nheo mắt nhìn màn hình, vừa gõ được câu “Cậu bị đa nhân cách à?”, phía bên kia lại nhảy ra một câu chẳng liên quan.
Tưởng Trì Kỳ: Cậu muốn không?
Tưởng Trì Kỳ: Cậu có… Thôi quên đi.
Vưu Tốc nhận được một đơn chỉnh sửa video khẩn cấp, dự định sẽ ở lại ký túc suốt kỳ nghỉ.
Chương 44: Đoán lòng nhau
Cô chỉ tiện tay hỏi thôi, hỏi xong liền nhắm mắt ngủ trưa.
Thực tế là khi sống hết mình, tự do và buông bỏ mọi ràng buộc quả thật là một trải nghiệm tuyệt vời!
Cuối buổi, thầy còn vẫy tay yêu cầu cả lớp chia nhóm để thảo luận.
…
Vưu Tốc: Lần này không phải!
Hình như buổi chiều khoa Tài chính không có tiết, Vưu Tốc không chắc anh có đang trên máy bay hay không, nên cũng chẳng mong đợi một cuộc trò chuyện dài.
Dạo gần đây, sao cứ mỗi lần nói chuyện với anh, áp lực trong lòng lại càng nặng nề? Cái cảm giác trái tim chao đảo theo từng tin nhắn của anh, không phải là điều cô muốn.
“…Được rồi.”
“…”
Mỗi lần Tần Lâm thuật lại những bình luận trong bài đó, Vưu Tốc đều không khỏi tự hỏi từ tận sâu trong lòng:
Vưu Tốc: Muốn tôi cảm thấy an toàn hơn không?
Vưu Tốc nheo mắt: Cậu có thể đi giày cao gót rồi giẫm lên người tôi không? /
Tưởng Trì Kỳ: Cỡ chân 46 của tôi đạp cậu c·h·ế·t luôn.
Vưu Tốc chạm tay lên cằm, cúi xuống gõ:
!
Giờ cô đã vứt đi chủ đề không vượt giới hạn, tiếp đến mới là lúc trở lại với những câu vượt giới hạn, đúng với phong cách của cô.
Vưu Tốc sốt sắng: Sao câu nào cậu cũng lôi chuyện gặp mặt vào thế?
Cô đã bao lần một lòng một dạ, trung thành với cái mối liên lạc một chiều này… mà khoan đã, Tưởng Trì Kỳ có chat với bao nhiêu người thì liên quan gì đến cô chứ?
Ngón tay lướt nhanh, gõ từng chữ: “Cậu định gặp cô nào? Nói mau!”
“Đang nghĩ tới gã đàn ông thối tha nào à?” Tần Lâm gặng hỏi.
Vưu Tốc: Dù về nhà cũng nhớ đến tôi nhé, huhuhu.
Chỉ cần học nốt hai tiết chiều nay là chính thức bước vào kỳ nghỉ bảy ngày.
Mỗi câu cô nói ra đều giống như đang bảo vệ một kẻ không đáng.
Thêm nữa, lần trước cô tương tác với Tưởng Trì Kỳ khá gần gũi mà không gặp vấn đề gì quá nghiêm trọng, chỉ là tim đập nhanh và mặt đỏ bừng thôi, nhưng không đến mức hoảng loạn, tái nhợt mặt mày…
Cô không nghĩ Tưởng Trì Kỳ sẽ đáp lại bằng một câu dỗ ngọt, nên liền bổ sung thêm.
Ánh mắt lạnh lùng của Tần Lâm lóe lên.
“Đừng nói là mày lại chat chit với cái thằng không đứng đắn kia nhé?”
Vưu Tốc thấy hơi chột dạ, nhưng trên mạng cô luôn đóng vai tấn công chứ không phải phòng thủ.
Tôi muốn không á hả? Muốn đấm c·h·ế·t cậu thì có!
Lần này phải mất năm phút, bên kia mới nhắn lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
“?? Xin WeChat á?”
Tần Lâm: “…”
Tấm ga giường đã được giặt sạch, đang treo trên dây phơi trước ký túc xá, đung đưa nhè nhẹ theo làn gió.
Khi cả hai bước về phòng, ngọn gió bất ngờ lùa qua, làm họ khựng lại giữa trời.
Mãi đến khi chuông báo thức reo, cô mới nhìn thấy tin nhắn gửi đến từ một giờ trước.
Tưởng Trì Kỳ: Có phải cậu đang chat với nhiều người lắm không hả?
Vưu Tốc: Tại sao? Trước đây cậu đâu đối xử với tôi như với những kẻ theo đuôi vậy.
Vưu Tốc: “…”
Tưởng Trì Kỳ: Khai thật!
“Tao đi thử một vòng trước đã. Còn vụ xin WeChat thì tính sau.”
Vưu Tốc: Đạp ảo, kiểu tư duy trừu tượng ấy. /
Cuối cùng cũng xong xuôi.
Tưởng Trì Kỳ: Đừng có mơ tưởng.
Tưởng Trì Kỳ: ???
Cô cúi mặt chờ anh trả lời tin nhắn.
Ở thời điểm này, giống như là những phút cuối cùng của buổi học ngày thứ Sáu, chẳng ai có tâm trạng gì để thảo luận cả, hơn nữa thầy còn không hề thông báo sẽ gọi kiểm tra.
Từng từ vang lên, chậm rãi mà lạnh lẽo: “Đồ con gái tệ bạc.”
“Sao mày không suy nghĩ kỹ xem, hắn ta lên mạng tán tỉnh lung tung như thế thì làm sao là người tốt được?”
Vừa lúc đó, Thắng Thiên Dương cũng thấy hành động của Vưu Tốc khá kỳ quặc, nhưng lại cậu ta lại chú ý đến một chuyện khác. Cậu ta khều vai Triệu Tự Dã, giọng trêu ghẹo: “Này anh Triệu, mắt cậu tinh thì giúp tôi bạn học Vưu có đang đeo cái dây chuyền kia không?”
Thầy giáo dường như cũng đã sẵn sàng cho kỳ nghỉ Quốc khánh, giảng bài với sự nhiệt tình hăng hái hơn thường ngày, đến mức mạch logic của bài giảng dường như cũng lạc nhịp đôi chút.
Rõ ràng là buổi trưa nắng gắt, thế nhưng cái nóng đã dai dẳng suốt mấy tháng dường như đang dần dịu đi.
Tần Lâm phủi tay, không biết nghĩ ra gì mà đột nhiên buột miệng: “Yên tâm đi chị em, dù giờ hai đứa chưa yêu nhau, tao cũng sẽ cố gắng tạo tin đồn để hai chúng mày thành đôi!”
Vưu Tốc: Thôi khỏi, cậu chỉ cần gửi cho tôi tấm ảnh cậu mang giày cao gót là tôi tự tưởng tượng được rồi.
Không biết tin này có chính xác không.
Một tiếng trước:
Vưu Tốc nghe được một lúc, cảm thấy hơi buồn chán, liền mở điện thoại.
Họ có học cùng trường với mình không vậy?
Phê pha/
Tưởng Trì Kỳ: Tôi chưa tắm, video call cũng đừng mong.
“Cứ thử thôi, có tao ở đây bảo kê. Nếu xin được thì ký túc xá chúng ta còn đang ế cả lũ mà!”
Vưu Tốc định phản bác nhưng lại cảm thấy yếu thế. Cô âm thầm bảo vệ người bạn chat dễ thương nhất trên đời.
Vưu Tốc: Cậu khiến tôi thấy không an toàn.
Trên đường về ký túc xá, người càng lúc càng đông. Nhìn dòng người qua lại, đặc biệt là những chàng trai đi bộ trên đường, Vưu Tốc bất giác nhớ lại sự thay đổi của mình trong lần hoạt động gần đây.
Bản thân cậu cũng nhắn với nhiều người khác mà, sao tính chiếm hữu còn mạnh như vậy chứ?
Trên đường đi, có không ít sinh viên đang kéo vali chuẩn bị rời trường. Vưu Tốc ôm sách, nghe tiếng bánh xe kéo lê trên mặt đất, đột nhiên nhận ra lời của Tần Lâm… cũng không hẳn là sai.
Dạo này anh Tưởng cứ ra ngoài là phải đeo dây chuyền, quên điện thoại cũng không sao, nhưng quên cái đó thì không được.
Ai mà ngờ được cái hoạt động tẻ nhạt do Dương Duệ tổ chức cuối cùng lại tạo ra sóng gió lớn đến thế, thậm chí trên diễn đàn còn xuất hiện cả bài phân tích về mối quan hệ giữa cô và Tưởng Trì Kỳ.
Tưởng Trì Kỳ: Ví dụ?
Vưu Tốc nhìn Tần Lâm vừa thức dậy, đang ngồi lười biếng, dựa vào cửa chờ cô. Vừa quan sát, cô vừa chuẩn bị “bẫy” câu trả lời tiếp theo.
“Mày chỉ cần nói là xin hộ người khác, vậy là về sau cũng không lo bị bám theo.”
Mặt gian/
“Sao mày lại nói người ta không đứng đắn…”
Vưu Tốc: Đây là sở thích cá nhân của tôi, có thể đáp ứng một chút được không?
Vưu Tốc: Chúng ta còn có thể nói chuyện tử tế ngoài mấy chuyện vượt quá giới hạn mà.
Vưu Tốc cau mày, nhanh tay khóa màn hình, nhưng chưa đầy nửa phút sau, nội tâm lại không ngừng đấu tranh, và cuối cùng chẳng chống lại nổi, cô mở khóa trở lại.
Thậm chí để tiện cho việc khoe khoang, cô nàng đã cài hẳn bức ảnh đó làm màn hình khóa điện thoại.
“Không có gì đâu.” Vưu Tốc khẽ đáp, giọng uể oải.
…
Cậu nghĩ tôi là kiểu người gì vậy! (đọc tại Qidian-VP.com)
Dạo này, cuộc trò chuyện giữa Vưu Tốc và Tưởng Trì Kỳ cứ bị ngắt quãng, còn không bằng lúc anh phớt lờ cô trước kia.
Tưởng Trì Kỳ: Về nhà hoặc gặp ai đó.
Vưu Tốc: Là vì dạo gần đây trên diễn đàn có người ghép đôi cậu với một cô gái khác, nên cậu mới lạnh lùng với tôi sao?
Tưởng Trì Kỳ: Chúng ta còn có thể yêu qua mạng nữa.
Anh lấy điện thoại ra, ấn nút ghi âm, mắt vẫn dõi theo cô gái đang cố tình lướt qua trước mặt người khác.
Tưởng Trì Kỳ: Không gửi ảnh cơ bụng đâu.
Vưu Tốc tự nghĩ rồi tự vui. Tần Lâm thấy vậy nên cũng không nỡ làm cô tụt hứng, dù vẫn có chút lo lắng. Nhưng nhìn hai chàng trai có vẻ đứng đắn không xa, Tần Lâm quyết định ủng hộ cô bạn.
Đầu bên kia gõ phím liên tục suốt hai phút, rồi một tin nhắn mới nhảy ra.
Vưu Tốc dần tỉnh táo lại, cất điện thoại đi, nhắm mắt, đầu tựa lên vai Tần Lâm, trông mệt mỏi vô cùng.
Tưởng Trì Kỳ: .
Cô cứ tưởng Phong Sở Du sẽ cần cô học bù trong dịp lễ, nhưng nghe nói cậu chàng đã đặt vé máy bay từ trước để đi tham dự một trại hè quốc tế nhằm nâng cao nghệ thuật.
“Đương nhiên, sắp đến Quốc khánh rồi còn gì.”
Suy nghĩ một lúc, Vưu Tốc chẳng nghĩ ra câu gì hấp dẫn, rồi ánh mắt vô tình nhìn thấy đôi giày cao gót quai mảnh của Chương Tử để dưới sàn nhà.
??? (đọc tại Qidian-VP.com)
Tại sao mình bận rộn không ngơi tay, còn người ta lại có thể dành cả ngày lướt diễn đàn?
Tôi chỉ lên mạng ghẹo trai đẹp thôi, vậy mà cậu đã tiến hóa đến giai đoạn yêu online rồi sao???
Phòng 305 một nửa là người tỉnh này, nửa kia là dân tỉnh khác.
Tưởng Trì Kỳ: Chỉ có cậu thôi.
Tưởng Trì Kỳ: Tôi gửi cái quỷ gì?
Vưu Tốc: Thật sự không có mà!!!
Còn Tưởng Trì Kỳ…
Vưu Tốc muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại bị kéo đi một cách dứt khoát khỏi ký túc xá.
Có rồi.
Cô nuốt nước bọt, bỗng có một suy nghĩ táo bạo lóe lên. Cô khẽ chạm vào Tần Lâm, hơi ngập ngừng: “Lâm Lâm này, mày nói xem tao có nên thử tiếp xúc với mấy anh chàng kia không?”
Vưu Tốc vội vàng chụp màn hình danh sách nhắn tin của mình, nhưng mấy cái tên quen thuộc kia thì không che được, cô đành phải xóa đi.
“Mày cứ thử đi gần họ một vòng trước, nếu không thấy khó chịu gì thì hẵng xin WeChat.”
Phải nhịp lên rồi lại xuống, mới ra đúng “điệu”.
Vưu Tốc đáp ngay: Những người khác đều là chị?
Ngày nghỉ lễ hiếm hoi cuối cùng cũng tới. Mặc dù đại học L là ngôi trường có nề nếp kỷ luật nghiêm ngặt, nhưng chiều nay cũng có một số sinh viên bằng cách nào đó xin được phép nghỉ học sớm để chuẩn bị cho chuyến đi chơi.
Tưởng Trì Kỳ: Về nhà xóa cậu luôn.
Vưu Tốc lại gửi tiếp một cái meme [sốt ruột] sang.
Không thể ép người ta chỉ được phép nói chuyện với mình cô. Trên cái thế giới mạng bao la này, nếu tay nhanh, chat với cả đám cũng chẳng khó gì.
Vưu Tốc cố gắng điều chỉnh lại suy nghĩ, nhưng lòng lại thấy chút gì đó buồn nhẹ, bước chân cũng chậm dần.
“Nhưng tao cũng lên mạng tán tỉnh lung tung mà…”
Ngày nào Tần Lâm cũng đưa ảnh ra lắc lư trước mặt Vưu Tốc ba lần.
Nhớ lại sinh nhật năm 19 tuổi, cô còn từng ước được nói chuyện với 19 người một lúc cơ mà.
“Hắn ta có thể nói chuyện với mày, cũng có thể tán tỉnh người khác! Đừng nói với tao là nụ cười của mày là do đang giải toán cao cấp. Cái tên đó chắc chắn đang trêu ghẹo mày, đừng tưởng tao ngu!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chuyện này cô chưa đủ can đảm đâu nhỉ?
Thảo luận trở nên lỏng lẻo.
Trước đây cô luôn thu mình lại, quá nhút nhát. Mãi cho đến lần đi cùng Tưởng Trì Kỳ, cô mới nhận ra việc tự tin thể hiện bản thân thoải mái đến mức nào.
Còn chuyện “vì tình mà cúi đầu” của Tưởng Trì Kỳ lại bị mấy cô bạn cùng phòng khuếch đại, trở thành điểm nhấn khó quên.
Anh cau mày, giấu dây chuyền kim loại vào cổ áo T-shirt, rồi lùi lại một bước.
Tưởng Trì Kỳ: Cậu chọn đi.
Lời thoại quen thuộc của cô, nhưng bây giờ đảo ngược lại, cô mới thực sự cảm nhận được sự hời hợt từ phía anh. Lần này cô quyết định sẽ không trả lời nữa.
Nhưng dù không phải người địa phương, cả Chương Tử và Mạn Mạn đều đã có kế hoạch riêng: một đứa đi thăm bạn trai, một đứa thì du lịch bụi. Mấy ngày nay, không khí trong phòng căng thẳng vì tranh giành vé tàu.
“Nhưng mày có lý do chính đáng!” Tần Lâm bị nghẹn họng. “Còn hắn thì chắc chắn không có!”
Bức ảnh thần thánh được chụp vô tình này đã được cả phòng 305 gọi là “thần thái của bầu không khí”.
Bên này, môi của Tưởng Trì Kỳ khẽ trùng xuống, đôi mắt đen thẫm lặng lẽ quan sát.
Trống trơn, chẳng có lấy một món trang sức nào.
Tưởng Trì Kỳ: Hẹn ở đâu?
Tưởng Trì Kỳ nhìn lướt qua cổ trắng mịn của cô gái, đồng tử co lại đầy khó chịu.
Có lẽ cô đang dần bình thường trở lại?
Ba mươi phút trước:
Tưởng Trì Kỳ: …
Vưu Tốc: … Đủ rồi.
Mỗi lần nhìn giờ, cô nàng lại tranh thủ hồi tưởng thêm một lần, miệng phát ra tiếng tặc lưỡi đầy khó chịu.
Tần Lâm ngẩng lên nhìn trời.
Chương Tử đã lấy ra thử đồ buổi trưa nay.
Trong đầu Vưu Tốc bỗng hiện lên một hình ảnh mờ ảo. Cô còn chưa kịp cười đắc chí thì bỗng bị một luồng không khí lạnh bao trùm.
Biết đâu Tưởng Trì Kỳ thật sự đang nói chuyện với mấy cô gái khác.
Vưu Tốc: “Cậu đã nói câu này với bao nhiêu cô rồi hả?” /khóc/
… Thế thì về nhà đi.
Cách đó không xa, ba chàng trai khác cũng vô tình để ý đến họ. Ánh mắt không ngừng dõi theo từng lần Vưu Tốc cố tình lướt qua, như thể cô đang muốn thách thức điều gì đó, cùng với sự chú ý từ hai chàng trai kia.
Đầu bên kia im lặng, cạn lời gửi lại một chuỗi dấu ba chấm:
Tưởng Trì Kỳ: “Chỉ có mình cậu thôi.”
“Không thể nào! Mà đi thôi, sắp muộn rồi.”
Vừa về đến phòng, Vưu Tốc suy nghĩ một chút rồi ngả mình xuống giường, mở WeChat.
Cô gái lặng lẽ ôm chậu nước, quyết định không trả lời thêm nữa.
Tưởng Trì Kỳ: Cậu lại đang chat với thằng nào nữa đấy?
Tần Lâm là dân bản địa, đang hăng hái phổ biến cho hai cô bạn trong nhóm những địa điểm ăn uống và vui chơi thú vị trong thành phố.
Ánh mắt lập tức hướng lên cổ cô.
Tôi có phải là người chỉ biết nghĩ đến chuyện đó không?
Nghe Thắng Thiên Dương bảo, anh cũng mua vé máy bay về quê rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ cần cô vui khi trò chuyện với anh là được rồi.
Tần Lâm không muốn nghe thêm bất cứ lời nào từ Vưu Tốc bảo vệ cái tên chat vô danh đó.
Tưởng Trì Kỳ: Cậu c·h·ế·t đi.
“Thời tiết dạo này mát thật đấy.”
Vưu Tốc: Cậu ngầm thừa nhận rồi?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.