Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong
Chước Bắc Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 62: Hôn
Tưởng Trì Kỳ không động đậy, nhưng anh cũng nhìn cô, đôi mắt anh chăm chú.
Chương 62: Hôn
Bên trong cô chỉ mặc một chiếc áo mỏng màu trắng, chất liệu vải mềm mại mờ ảo ôm lấy bờ vai gầy gò, xương quai xanh mảnh khảnh lộ ra, khơi lên một chút cảm giác muốn bảo vệ.
Mấy từ trong câu nói chẳng hề có chút lên xuống, nhưng giọng anh trầm ấm, mang chút cát sạn, rót vào tai Vưu Tốc với ý định mờ ám, như một quả bom khiến đôi môi cô khẽ run lên.
Vưu Tốc lấy lại chút can đảm từ đêm qua, mạnh dạn hắng giọng, ngồi xuống sofa trước, giả vờ vui vẻ vẫy tay gọi anh vẫn đang đứng ngại ngùng.
Giọng nói đứt quãng giữa nụ hôn.
Giọng điệu đầy vẻ dọa dẫm.
“Cậu ấy đang mong đợi đó.”
Sự chủ động quá rõ ràng.
Âm thanh mở đầu phim vang lên, kèm theo một tiếng “tách”.
“Đúng là ngốc quá.”
… Đúng là đồ hư hỏng!
Cô thấy anh giơ tay, nhưng thay vì đẩy ra như dự đoán, bàn tay thô ráp của anh bất ngờ vòng ra sau đầu cô rồi ấn mạnh xuống.
“Hay là cậu định ngồi không hai tiếng đồng hồ?”
Vưu Tốc nuốt nước bọt, nhìn thoáng qua chiếc áo khoác rộng rãi của anh, rồi cẩn thận đo khoảng cách giữa hai người.
Chiếc sofa đôi màu be mềm mại và sạch sẽ, bên cạnh là một tấm chăn mỏng cùng tông màu, phần tua thả tự nhiên xuống mặt sàn, ánh đèn ấm áp chỉ chiếu sáng một góc nhỏ, phần lớn không gian bị bao trùm trong bầu không khí mờ ảo, mông lung.
Gần quá rồi.
Cô lắp bắp vài chữ, cảm thấy ngượng ngùng, bèn quay mặt đi, khẽ dặn, “Tôi muốn xem phim tình cảm.”
Da thịt ấm áp của anh, mềm mại xen lẫn những vết chai nhẹ, ngón tay đan xen nhau.
Cô sẽ chọc ghẹo một chút, đợi khi anh muốn đẩy cô ra thì rút lại, vừa tạo được chút bầu không khí, mà lại không phải chịu trách nhiệm gì.
“Khóc ra thì tôi sẽ nắm tay cậu.”
Bầu không khí lặng đi vài giây, Tưởng Trì Kỳ quay sang, ánh mắt lướt qua vòng eo nhỏ nhắn và gương mặt trắng mịn của cô, rồi dừng lại ở đôi mắt long lanh của cô gái.
Anh co chân dài lại, mỉm cười nhượng bộ, đáp “Được.”
“Chậc.”
Anh ngoảnh lại, nhìn cô đầy vẻ thờ ơ.
Bước tiến nhỏ nhoi nhưng có phần miễn cưỡng này cũng đủ làm Vưu Tốc thêm chút tự tin. Cô lại nhích gần hơn, nhìn gương mặt nghiêng rõ nét của anh.
Một tiếng khẽ hừ từ mũi anh, tỏ vẻ khó chịu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuộc đối thoại lại ngắt quãng.
“Không ngờ gu cũng độc đáo ghê.”
Ngón tay cô chạm vào tay anh, nhẹ nhàng xoa xoa, vuốt dọc xuống chân anh, làm anh khẽ nuốt khan.
“Hiểu không?”
Ngón tay cô đan vào tay anh, nóng ran, dần dần thấm mồ hôi, nhưng anh dường như chẳng để tâm, vẫn nắm lấy tay cô.
“Cậu ấy thích cảm giác k*ch th*ch như vậy.”
Ngón tay vô thức chạm vào cạnh điện thoại, khẽ cạ nhẹ theo nhịp tim đầy lo lắng.
“Cẩn thận kẻo bị đánh.”
Bức tường phòng thủ của anh chợt có chút lung lay. Một lúc sau, anh mới hờ hững đáp lại.
Càng nhìn càng thấy mặt nóng lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
“…”
“Đúng là nhẫn tâm…”
“Nói thật đi, lần này cậu đến là có ý đồ phải không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trên màn hình, cặp đôi trong phim dần thân mật hơn, nhưng cô chẳng bận tâm đến nội dung. Vưu Tốc nhớ lại những lời chỉ dẫn của Tần Lâm, suy nghĩ lung tung rồi ngẩng đầu, lén nhìn tay anh.
“Tưởng Trì Kỳ, mình thử so tay đi, tay cậu nhìn lớn thật…”
Cô cứng đờ.
Vưu Tốc lưu luyến nhìn anh từ từ gỡ từng ngón tay mình ra, rồi rút tay về.
Ngón tay Vưu Tốc bấu chặt vào mặt ghế sofa, hàng lông mi khẽ run, cô lấy hết can đảm tiến thêm chút nữa.
Hẹn đi đến những nơi như thế mà anh trả lời nhanh thế kia.
Tôi cũng không ưa cái kiểu lạnh lùng của cậu chút nào đâu!
“Khóc một tiếng đi.”
Trò cuối cùng Tần Lâm bày cho cô hơi táo bạo, khiến cô có chút ngại ngùng, nhưng nhìn vẻ điềm tĩnh này của anh, Vưu Tốc dần thấy rằng có lẽ… cũng đáng để thử.
Vưu Tốc ngây người một lúc, rồi vội bước theo.
Khi hơi thở hai người hòa quyện, dường như lúc đó Tưởng Trì Kỳ mới nhận ra cô đã đến rất gần.
“…”
“Sao còn chưa ngồi?”
Chỉ vỏn vẹn hai chữ hiển hiện trên khung trò chuyện, nhưng đủ để khiến tim cô đập rộn ràng.
Với ý định giúp Tưởng Trì Kỳ trải nghiệm trọn vẹn cảm xúc, Vưu Tốc đã chuẩn bị sẵn tâm lý để chờ đợi.
“Đang nghĩ gì thế?”
Nhờ ánh sáng mờ nhạt, đôi tai đỏ bừng cùng gò má hồng của cô bị che giấu đi, chỉ còn hơi thở căng thẳng của cô là rõ ràng, nóng hổi, quấn quýt bên chóp mũi anh.
Đúng lúc đó, Tưởng Trì Kỳ chợt nhấc tay lên.
Vưu Tốc lòng ngứa ngáy không yên, huých nhẹ vào khuỷu tay anh, miệng mím chặt, “Cho tôi nắm tay chút đi.”
Vưu Tốc cắn môi, rồi lấy hết can đảm ngồi xuống cạnh anh. Người đàn ông ngồi tựa vào lưng ghế, mắt dán vào màn hình. Lưng cô tê rần, cô cố ý dựa vào gần anh hơn, cánh tay chạm nhẹ vào anh từng chút một.
Nhưng anh chẳng buồn nhìn.
“Không phải chứ, sao cậu có thể tự tin như vậy nhỉ?”
Cô bị chọc cho tủi thân, ngẩn ra một lúc, rồi hít mũi một cái, dần dần trỗi dậy một ý chí kiên cường. Trong không gian nhỏ hẹp làm người ta thấy bức bối, đầu cô lại đang bị những lời thoại phim cũ mèm làm cho choáng váng, thế là cô dứt khoát cởi áo khoác ra.
Tưởng Trì Kỳ ngồi xuống, thân thể ép vào lớp da mềm phát ra tiếng kêu khẽ.
Giọng điệu như thể bị cô quấy rầy đến hết cách, bất đắc dĩ phải chiều ý.
Nhưng lần này, Vưu Tốc đã rút kinh nghiệm, chưa đợi anh đáp lời đã chủ động áp bàn tay mình vào, mạnh dạn nắm lấy tay anh.
Sự thay đổi sáng tối đột ngột k*ch th*ch đồng tử. Thần kinh Vưu Tốc dường như bị căng lên, vừa định lên tiếng thì đột nhiên nín thở.
“Em phải học thêm đi, phải đến mức này thì người ta mới mắc câu.”
Nhịp tim bỗng tăng tốc, cảm giác căng thẳng quen thuộc từ chỗ tiếp xúc lan khắp cơ thể, khiến cô ngồi cứng đờ, nhưng vẫn không chịu buông tay, thầm vui vì hành động nhanh nhẹn của mình.
“Được.”
“Không, không có gì.”
Vưu Tốc càng thêm tủi thân, trái tim chùng xuống, cô bặm môi cũng “chậc” một tiếng.
Cô khẽ động lòng, vừa định nhích người lại gần, thì lớp da của ghế bỗng phát ra tiếng nhỏ, như để báo hiệu cho Tưởng Trì Kỳ.
Cô không dám tưởng tượng phản ứng của Tưởng Trì Kỳ khi nhìn thấy ảnh chụp màn hình này, khẽ vỗ lên má mình cho bớt nóng, rồi vứt điện thoại qua một bên, đứng dậy rửa mặt với nước lạnh, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Sao, sao lại thế được…”
…
Mạch đập trong cổ tay rộn ràng khiến cô phân tâm, dõi mắt về phía màn hình được hai giây, lại không tự chủ mà liếc nhìn anh.
[Gói tương tác đôi ngọt ngào trong 2 giờ.]
Anh cúi đầu, khóe môi hơi cong lên, giọng điệu pha chút đùa cợt.
Những nơi như thế ánh sáng thường mờ ảo, không khí lãng mạn, rất dễ làm nảy sinh những rung động tưởng chừng thoáng qua, mà cũng không lộ liễu như khi đi khách sạn.
Căn phòng nhỏ hẹp, từ xa đã có thể thấy chỉ có chiếc sofa chật hẹp là chỗ ngồi duy nhất.
Dù không để lộ chút manh mối, nhưng Vưu Tốc lập tức thu lại ánh nhìn tò mò, như bị bắt quả tang, vành tai thoáng đỏ.
Đôi mắt đen hơi cong, trong bóng tối lướt nhìn cô đầy vẻ trêu đùa.
Ánh đèn duy nhất tắt ngấm, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Tưởng Trì Kỳ cúi đầu nhìn Vưu Tốc đang cố giữ vẻ bình tĩnh, khẽ cười rồi chậm rãi nói, “Không phải mở phim trước sao?”
Bị đoán trúng tim đen, Vưu Tốc hơi ngứa cổ, ngồi thẳng lưng, “Lâu rồi tôi chưa xem phim, chẳng lẽ không được sao?” Giọng cô ngọt ngào như đang làm nũng.
Cô nghẹn thở, cố gắng bình tĩnh nhìn anh, “… Sao vậy?”
Điểm đánh giá 4.2.
Bàn tay còn lại của cô chống nhẹ lên mặt ghế sofa, Vưu Tốc ngồi thẳng người, ngập ngừng tiến sát về phía anh.
Theo miêu tả của Vưu Tốc về thái độ hiện tại của Tưởng Trì Kỳ với cô, chuyến đi đó không hề nguy hiểm, hơn nữa mọi quyền chọn phim và phòng đều nằm trong tay cô, tiến hay lùi đều chủ động, thật là lựa chọn tuyệt vời.
Môi bị cắn nhẹ, cảm giác hơi đau lan ra, thứ mềm mại nào đó tiến vào miệng cô, quấn lấy cô, cùng cô xoay vần.
Những câu nói đầy chắc chắn lần lượt vang lên, nhưng Vưu Tốc càng nghe càng mơ hồ.
Chẳng lẽ chỉ mình anh mới được khó chịu sao!
Cô ôm chặt chiếc gối, giọng nói như bị nén lại trong lòng.
Hơi thở cô rối loạn, xương ngón tay chạm vào mái tóc anh nóng hổi, rồi đôi môi cô bị chạm vào, Vưu Tốc sững sờ mở to mắt.
Trái tim hỗn loạn như bị xáo trộn không tài nào nắm bắt được, Vưu Tốc hít thở sâu một lúc, rồi lên ứng dụng đặt một rạp phim riêng, chụp màn hình gửi cho anh.
Vưu Tốc cau mày, cất giọng nhẹ bẫng cầu cứu, “Cậu ấy hỏi địa chỉ ngay mà chẳng có chút do dự hay từ chối gì… là sao vậy nhỉ?”
Những rạp kiểu này gần khu đại học rất đắt khách. Vừa bước vào, Vưu Tốc đã thấy ở khu chờ có hai cặp đôi cùng độ tuổi đang đan tay đùa vui.
Nhưng trái tim hồi hộp chưa đến một phút, cô đã nhận được tin nhắn phản hồi.
Ý tưởng đi xem phim riêng tư là do Tần Lâm đề xuất, cả phòng 305 đồng lòng ủng hộ.
Tưởng Trì Kỳ bật cười, không nhịn được trước cái trò dụ dỗ vụng về của cô.
Anh đứng đó, bóng lưng cao ráo chiếm gần nửa màn hình trắng. Anh chọn phim một lúc, cuối cùng dưới sự chỉ dẫn của Vưu Tốc, anh chọn một bộ phim tình cảm quốc nội với bìa là một cặp đôi đang hôn nhau.
Cô âm thầm quan sát họ, định học tạm cách tiếp xúc thân mật, nhưng một giọng nói lười biếng vang bên tai.
Một cánh tay.
“Đừng nhìn chằm chằm người ta thế.” Anh nhận lấy hai chai nước từ nhân viên, bước đi trước.
…Nếu lần này thành công, cô nhất định có thể khiến trái tim anh rung động một chút.
Rạp chiếu phim riêng tư – chỉ bốn chữ ấy nối lại đã đủ khiến người ta không khỏi suy nghĩ lung tung.
“…Dĩ nhiên là không rồi.”
Rạp phim riêng nằm gần khu thương mại, Tưởng Trì Kỳ ngại quay về căn hộ lấy xe, nên gọi taxi đi cùng Vưu Tốc.
Đầu óc Vưu Tốc choáng váng, như thể cả người trống rỗng, mọi giác quan đều dồn vào điểm nóng nơi đầu lưỡi bị kéo theo, không thể nghe rõ lời mơ hồ của anh.
[Địa chỉ.]
Cô cũng không biết liệu cái cảm giác bối rối của mình đã bị phát hiện chưa, chỉ là ôm chút may mắn mà tự nhủ anh không nhận ra đâu.
Anh nghiêng vai xuống nhìn cô, ánh mắt không rõ ý.
Ngay lập tức, anh nhìn sang, ánh sáng nhạt từ màn hình rọi lên gương mặt mờ ảo, Vưu Tốc thấy anh nở nụ cười, giọng nói thong thả.
Có vẻ như đã chạm đúng điểm gì đó, cô nghe thấy anh khẽ cười. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Phải ngồi lên đùi tôi mới xem được à?”
Tưởng Trì Kỳ dường như không dùng chút sức lực nào, chỉ để yên cho cô nắm, nhưng chẳng bao lâu sau Vưu Tốc cảm thấy anh khẽ cựa quậy.
Chỉ còn một bước nữa thôi.
“Cậu ấy thích mày.”
Tưởng Trì Kỳ cười nhẹ, đáp lời qua loa.
Xem như một mũi tên trúng hai đích.
“Cậu sao thế?” Anh nhướng mày, chậm rãi đáp, “Định lợi dụng tôi hả?”
Một lúc lâu sau, khi anh buông ra, Vưu Tốc mới hổn hển thở, đối diện với ánh mắt sâu lắng của anh cùng giọng nói lười biếng, như còn chút ý trêu đùa.
Chiếc sofa hơi lún xuống.
Do đã đặt trước nên không cần phải chờ đợi, nhân viên dẫn họ vào phòng rồi lặng lẽ rời đi.
Vưu Tốc lập tức ngồi lại góc của mình, cắn môi, cố gắng chôn đầu vào gối.
So tay – cách thức giản dị nhưng không bao giờ lỗi thời.
Nỗi thất vọng và bồn chồn từ tối qua dần được xoa dịu. Cô co mình trên chiếc giường đơn chật chội, lấy điện thoại ra nhìn lại hai chữ ngắn ngủi ấy.
“…Tôi xin cậu mà.”
“Cậu làm gì vậy?”
Trên đầu bức ảnh là dòng mô tả dài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.