Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 25: Trùng sinh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25: Trùng sinh


“Vậy bây giờ ta là sứ giả mới của ngươi sao?”

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tiếng khóc bỗng dưng im bặt.

“Đây mới là lý do lũ cổ trùng không t·ấn c·ông căn nhà này đúng không? Ngươi đừng nói mình không liên quan gì đến chuyện này.” Công Lực mỉm cười hỏi.

“Hí hí hí… bởi vì ta cần một sứ giả a.”

Hắn liên tục dịch chuyển, mà lũ ong lúc này cũng không còn ngăn cản hắn, tán đi để lại một lỗ hổng.

“Thật là sinh xắn hài tử! Đáng tiếc lại sinh ra giữa cái năm đói kém này, biết gọi ngươi là gì bây giờ.”

“Đi đâu?”

“Vì ta là sứ giả của ngươi, còn cái nhân cách kia bởi vì được sinh ra trong cơ thể của ta, nên có lẽ hắn cũng được xem là nửa cái sứ giả, phải không?”

“Vậy bây giờ ngươi định làm gì ta?”

Phốc…!

“Vậy ngươi định làm gì ta?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Công Lực cũng không trả lời ngay, thảnh thơi chắp tay sau lưng đi quanh bàn gỗ, cuối cùng dừng lại bên cạnh cái đèn dầu kia, khóe miệng mỉm cười thần bí sau lớp tóc trắng, toàn thân toát lên phong thái tiên nhân thực thụ, hỏi một câu vu vơ:

“Cái gì?” Công Lực bất ngờ, không phải vì lời nói của đối phương, mà là vì những lời này xuất hiện ngay trong trí óc của hắn. “Đây chẳng phải là phương thức liên lạc của riêng sứ giả và Thập Nhị Thú sao, tại sao ngươi lại làm được với ta.”

“Thế nhưng ta rất thích có một sứ giả a.”

Tang…!

“A…!”

“…” Sửu không có lập tức trả lời, mấy giây sau mới cất tiếng. “Làm sao ngươi đoán được?”

“Ta thất hứa a.” Sửu cười đầy dối trá.

Hắn lập tức biến mất, sợi lông vũ để lại cũng bị rơi vào miệng sư tử cháy thành tro.

Công Lực còn chưa kịp dứt lời thì cả cơ thể bừng cháy như một ngọn lửa.

Bộ dạng kệch cỡm này không phải cửu chuyển cổ trùng Sự Sống Cổ thì còn là cái gì.

Một sợi lông vũ xuất hiện ngay trước cửa nhà gỗ.

“Không tệ, tốc độ suy luận và khả năng ghi nhớ hoàn toàn khác biệt.” Công Lực không chút ngần ngại tán thưởng, nghịch nghịch lọn tóc trắng trong tay. “Suy đoán của ta không sai chứ?”

“Hí hí hí… vậy ngươi giải thích sao về việc ta để ngươi và cả cái nhân cách kia tồn tại tới bây giờ?”

“Nếu có liên quan thì sao?” Sửu lạnh nhạt vẻ không quan tâm.

“Chơi đùa? Ngươi không định hoàn thành nhiệm vụ sao?”

Nhìn kĩ sẽ thấy thái dương này lại được tạo thành từ vô số con ong phát sáng, trên bề mặt hình cầu thỉnh thoảng phát ra vài v·ụ n·ổ, mấy con Động Vật Cổ rơi xuống lả tả như mưa, nhưng lập tức có vô số ong mới từ phía rừng hoa bạt ngàn bên dưới bay lên thế chỗ.

Con vật nhỏ lập tức nhe răng giận dữ như một chú c·h·ó con đang ngủ thì b·ị đ·ánh thức, sau đó bay về phía Sửu đang nằm phè phỡn trên bàn, đậu lên cái sừng trâu, vẫy vẫy đôi cánh nhìn về phía kẻ vừa phá vỡ giấc mộng đẹp của nó.

“Tại sao?”

“Ngươi đã hứa sẽ để ta trở thành sứ giả của ngươi.” Gã cổ sư bất giác lùi lại một bước.

Gã cổ sư còn chưa kịp dứt lời, lập tức có một con ong đầu chuột lao thẳng vào khóe miệng của hắn.

Chương 25: Trùng sinh

“Vì sao cổ trùng lại không t·ấn c·ông ngôi nhà này? Tại sao ngay khi Thiên Y Thượng Nhân bỏ đi thì con cửu chuyển cổ trùng lại ngay lập tức ló đầu ra, nó làm sao biết được chuyện này nhanh như vậy? Trước đó ta chỉ tặc lưỡi cho qua rằng đây là tiên giới, cái gì mà không thể.”

“Ngươi không thể trả lời toàn bộ câu hỏi của mọi sinh vật, vậy nên ngươi tìm cách khiến cho toàn bộ sinh vật đều mất đi khả năng hỏi, xem ra nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành.” Công Lực nói, ánh mắt đầy thâm ý nhìn về phía con trâu nhỏ.

“Nhàn cư vi bất thiện a.”

Trong một căn miếu hoang đổ nát, tiếng khóc ai oán của trẻ con cứ thế vang lên, vừa bi ai vừa trong trẻo.

“Ngươi không thích nói chuyện, cổ trùng lại đúng lúc cũng không biết nói chuyện, đây thực sự chỉ là trùng hợp sao?” Công Lực vừa nói vừa chỉ tay ra ngoài cánh đồng hoa đang tỏa sáng.

Tất tạo thành một lồng giam hình cầu khổng lồ không lối thoát, mặc cho bên trong lồng gian từng sợi lông vũ tùy ý bay loạn.

“Cái đèn này thật sự là kì diệu, chẳng bao giờ cần thay dầu nhưng vẫn có thể cháy liên tục suốt bao nhiêu năm, đây là vì sao?”

Căn phòng bỗng nhiên chỉ còn lại Sửu và gã cổ sư trong cơ thể của chàng nông dân Công Lực, cả hai nhìn nhau mỉm cười, ánh mắt không hề xa lạ mà như thể đã biết trước những gì sẽ sảy ra.

“Chẳng phải chúng ta cần bảo vệ lẫn nhau sao?”

“Ngươi thật sự không biết sao?” Công Lực nhíu mày, đưa ngón tay lên gõ nhẹ vào lớp thủy tinh bọc bên ngoài đốm lửa.

“Hí hí hí..! Đi trùng sinh a.” Sửu cười khoái chí.

“Ngươi dám cho ta biết sao?” Sửu cũng mỉm cười thần bí.

“Ta không điên, ta chỉ nhàm chán a.”

“Tặng ngươi món quà a, thích cổ trùng sao?”

“Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành?” Sửu hứng thú nhìn về phía con người duy nhất còn lại trong căn phòng.

Vũ Hóa Di Hình…!

“Chơi cái gì?”

“Không có nghĩa là chúng ta không được g·iết nhau a.”

Phốc…!

“Cho ngươi đoán mười lần.” Sửu bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.

Cả thân hình trắng toát biến mất chỉ để lại một sợi lông vũ, Sinh Vật Cổ ngơ ngác một lúc sau đó lập tức bay ra ngoài.

Người đàn ông đeo trên lưng một cái gù lớn đựng đầy cỏ lá, khuôn mặt thân thiện nhìn lấy đứa trẻ bụ bẫm nằm trong chiếc giỏ trúc đơn sơ, cặp mắt to tròn đáp lại đầy trong sáng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sửu vừa dứt lời lập tức con ong trên đầu nhào về phía Công Lực.

Thân ong, đầu sư tử, khắp người sáng ngời như lửa, hai đôi cánh một của đại bàng một của ve, trên lưng mọc ra vi cá mập, bốn con mắt nhắm nghiền như đang ngủ say.

“Hả? Vậy ta phải làm gì?”

Rạt… rạt…!

Oa… oa… oa…!

Vết nứt lan rộng kéo vỡ toàn bộ lớp thủy tinh, để lộ ra bên trong một “đốm lửa” hình côn trùng.

“Hắn đi đâu rồi?” Gã cổ sư kinh ngạc nhìn cái xác b·ốc c·háy rồi lập tức tan thành tro bụi.

“Hả…!”

“Gặp người lạ mà không khóc a, vậy hi vọng ngươi được vĩnh viễn yên tĩnh bình an đi.”

Cong…!

“Ngươi… aaaa!”

“Ngươi cứ nhìn là biết a.”

“Đương nhiên không, ta còn đặc biệt chú ý tới căn phòng này, ban đầu ta cũng cho rằng bản thân căn phòng có gì đó đặc biệt nên không thể phá bỏ, cho là một loại bảo hiểm mà Thập Nhị Thú Luân trao cho ta mỗi khi đến một thế giới mới. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chàng nông dân vươn tay chạm chạm vào “đốm lửa” còn đang lơ lửng giữa không trung, Sinh Vật Cổ bừng tỉnh mở mắt.

“Hí hí hí…! Bởi vì ngươi đã là sứ giả mới của ta a.” Tiếng Sửu nhí nhảnh.

“Aaaaaaaa….!” Cơ thể tiên nhân hò hét.

“Về Vô Tận Hải a.”

Nhưng khi ta nhớ lại ở giờ Dần, lần đó ta sống lại trong một căn phòng cực kì mục nát, chạm tay cũng đủ làm thủng vách, ta bắt đâu nghi ngờ suy luận này.”

……

“Não bộ của tiên nhân dùng cũng không tệ chứ hả?” Sửu đánh trống lảng nhìn về phía sứ giả của mình, lại dùng ghét bỏ đuổi đuổi con vật dị hợm ra xa.

Công Lực trong bộ dáng tiên nhân lúc này chính là kẻ bị giam giữ trong đó, chán ghét nhìn về xung quanh, sau lưng hắn con cửu chuyển cổ trùng như một ngọn lửa lao vụt tới.

“Đây là cửu chuyển cổ trùng a, ngươi không muốn luyện hóa nó sao?” Tiếng Sửu vọng tới.

“Hí hí hí… Ngươi thậm chí còn chưa hiểu gì về cái gọi là nhiệm vụ, càng không rõ nhiệm vụ của mình là gì, ta cũng muốn xem ngươi có thể đoán ra cái gì?” Con trâu nhỏ nằm vắt chân chữ ngũ trên bàn nói móc.

“Hí hí hí…! Ta đã nói, ta rất nhàm chán, ta muốn cùng ngươi chơi một trò chơi a.” Sửu tinh nghịch.

“Hí hí hí…! Rất thông minh a.”

“Vậy bây giờ câu trả lời của ngươi là…?” Sửu hứng thú hỏi lại.

Hắn cố gắng sử dụng bạch khí ngăn cản “ngọn lửa” trong người nhưng có vẻ không mấy khả quan, quang phổ trên người ngày càng dày đặc, cả cơ thể như muốn nổ tung.

Cuối cùng trở lại vào trong căn nhà gỗ, ánh mắt của hắn dưng lại ở cây đèn dầu nằm giữa phong một chút, môi khẽ mỉm cười rồi nói:

“Ta cũng không dám chắc phán đoán của mình là đúng nhưng nhất định sẽ không hoàn toàn sai!” Công Lực trong cơ thể tiên nhân hết sức bình tĩnh.

“Ta biết! Ta chỉ đưa về cơ thể Thiên Y, mà không đưa về linh hồn, vậy nên ta đã không còn là sứ giả của ngươi.” Công Lực vẻ mặt lạnh nhạt nhưng cơ thể thì điên cuồng đưa ra cảnh báo nguy hiểm.

“Từ lúc trở về nơi này đầu ta liên tục phân vân về hai câu hỏi, hai câu hỏi mà trước đó ta tưởng rằng mình đã có câu trả lời rồi.”

Ngón tay trắng muốt búng nhẹ lên mặt thủy tinh, lập tức khiến bề mặt trơn nhẵn xuất hiện một vết nứt.

Toàn thân Công Lực như bị thắp sáng từ bên trong, quần áo trên người cháy rụi không còn một mảnh, cả cơ thể trắng bạch như sơn bỗng đỏ lên như có ngọn lửa muốn chui ra ngoài.

“Để làm gì a?”

“Chán thì g·iết ta làm gì?”

“Ngươi…!”

“Không.”

“Ngươi muốn gì ở ta?” Công Lực cắn răng.

“Viễn Ninh…! Từ giờ tên của con sẽ là Viễn Ninh.”

Công Lực tuyệt vọng nhìn xung quanh, vô số Động Vật Cổ tạo thành bức tường phát sáng khiến ánh mắt của hắn cũng có chút đau nhói.

Vũ Hóa Di Hình…!

Vũ Hóa Phần Không…!

“Chỉ bằng cái này mà ngươi dám khẳng định rồi?”

“Ui cha…! Con cái nhà ai mà kháu khỉnh thế này?”

“Ngươi cũng nên đi a.”

“Hí hí hí… đoán rất hay a, đáng tiếc ngươi đã không còn là sứ giả của ta nữa rồi.” Sửu híp mắt nói đầy thâm ý.

“Hí hí hí…! Ngươi có biết ta nhàm chán thế nào không, suốt ngày phải chạy khắp nơi để hoàn thành mấy cái nhiệm vụ dở hơi, mãi mới tìm được một cái thế giới thú vị như này, việc gì phải hoàn thành sớm a.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vậy thì nếu ta đoán không sai, nhiệm vụ của ngươi chính là trả lời mọi câu hỏi của mọi sinh vật ở tiên giới này.”

Hắn c·hết rồi, tiên nhân cũng c·hết rồi.

“Không cần nhiều như vậy.” Công Lực chỉ hơi vận chuyển đầu óc một chút, liếc mắt một vòng xung quanh.

Công Lực trong lúc nói chuyện vừa có chút phân tâm, ngay lập tức bị Sự Sống Cổ lao tọt vào cổ họng.

Gã cổ sư khó hiểu nhìn con trâu nhỏ, mà Sửu cũng dùng ánh mắt mến thương đáp lại hắn.

“G·i·ế·t lẫn nhau a.”

“Vậy bây giờ chúng ta làm gì?”

“Sửu, ngươi muốn gì?” Tiếng nói khủng bố vang vọng khắp không gian. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chơi a.”

“Hí hí hí… ta muốn cùng ngươi chơi một trò chơi.” Tiếng Sửu vang lên

Công Lực vừa nói vừa từ tốn đi về phía chính giữa căn phòng, nhẹ nhàng đưa tay về phía căn đèn dầu vẫn đang le lắt ánh sáng.

Bùm…!

“Để cùng ta chơi đùa a.”

“Gần như, thế nhưng ta vẫn còn nghi hoặc, nếu ngươi muốn tất cả mọi người trên thế gian đều phải im lặng, vậy ngươi còn giữ ta lại làm gì?” Gã cổ sư nhíu mày.

Công Lực trong cơ thể tiên nhân lập tức xuất hiện, chỉ là trong bộ dáng t·rần c·huồng.

“Vì sao a?” Trâu nhỏ lúc này cũng nhìn chằm chằm lấy đốm lửa bên trong bấc đèn.

Thế là gã cổ sư nhìn ra ngoài, chỉ thấy trên bầu trời lại có một vầng thái dương xuất hiện.

“Câu hỏi gì?” Sửu hiếu kì.

“Ngươi bị điên sao?”

“Ngươi cũng không nhất định cần một sứ giả a.”

Hàng loạt lông vũ bị ném về phía xung quanh, bạch vũ như bị nuốt vào không gian, lập tức một đám ong bị oanh tạc rơi rụng, nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì lỗ hổng đã bị lấp đầy một lần nữa.

“Ta không dám chắc có thể đoán ra nhiệm vụ sau cùng của ngươi, nhưng ta dám khẳng định mục tiêu của ngươi hiện tại là khiến toàn bộ tiên giới này trở nên câm lặng, đúng không?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25: Trùng sinh