Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 10: Mỏ quạ đen

Chương 10: Mỏ quạ đen


Chương 10: Mỏ quạ đen

Sáng hôm sau...

Ba người dẫn nhau đi hội chợ. Nghe nói Lữ Hành Trấn đến mùa du lịch liền sẽ mở hội chợ rất to mỗi tuần một lần. Đồ đạc thập phương bát quái, thứ gì cũng đều có.

Khương Thần không thấy hứng thú lắm. Tuy nhiên, ở những kiểu hội chợ như thế này thì loại người nào cũng có, đặc biệt là c·ướp giật. Hắn đành phải theo Lâm Hinh Nhi cùng Vũ Linh để bảo vệ hai người.

Hội chợ quả nhiên rất đông đúc, hàng quán bày bán chật ních. Một con phố dài cả trăm mét la liệt hai bên đường là các quán đồ lưu niệm, quán bán đồ cổ, quán ăn, người người đi mua đồ đông như trảy hội.

“Khương đại ca, ngươi tính toán mua đồ tặng Thải Hân tỷ không?”

Lâm Hinh Nhi nhí nhảnh nói. Thanh âm trong veo, mềm mại đưa đến rất nhiều ánh mắt tham lam của đám nam thanh niên. Thế nhưng sau khi trông thấy bộ dáng lạnh lùng giống như hung thần ác sát của Khương Thần bên cạnh, đám thanh niên kia đành phải bỏ qua ý nghĩ bậy bạ.

Mặc dù bọn họ thấy tên nam thanh niên áo đen này bộ dáng gầy yếu, thấp bé, thế nhưng ánh mắt của hắn thực sự rất dọa người.

Tại phía xa, một đám người xăm mình, khuôn mặt hung ác, vừa đi vừa quát tháo người đi đường. Những người đi đường vì tránh phiền phức đều nép sang một bên nhường đường cho bọn chúng. Khương Thần ánh mắt nhìn lên, trông thấy đám người nọ, chỉ khẽ nhếch mép.

Lại gặp người quen!

“Đại ca, chính là tên áo đen kia hôm qua đã làm hỏng chuyện tốt của ta.” Một tên nam tử dáng người nhỏ con, nhìn có chút bỉ ổi, quần áo luộm thuộm, khuôn mặt sưng phù, hai mắt gấu mèo, bất chợt la lên.

Ngón tay người này hiện tại chỉ thẳng về phía Khương Thần. Hắn không phải ai khác chính là tên tiểu thâu hôm qua bị mọi người vây đánh.

Hai người Vũ Linh đang chọn lựa một chút đồ lưu niệm, nghe thấy ồn ào liền nhìn lên. Lâm Hinh Nhi sau khi nhìn thấy đám người hung ác, đặc biệt là tên tiểu thâu kia thân thể không tự chủ liền khẽ run lên. Khuôn mặt Vũ Linh cũng có chút hãi hùng.

Hiện tại đám người kia có phần hung thần ác sát, trên tay một số kẻ còn mang theo ống sắt. Nàng thân là một nữ nhân, làm sao không sợ đây.

“Khương đại ca, làm sao bây giờ.” Lâm Hinh Nhi có chút lo lắng.

“Khương Thần, nếu không chúng ta tạm lui đi báo cảnh sát.” Vũ Linh lo lắng nói.

Đoạn tay cầm điện thoại chuẩn bị bấm số cảnh sát.

Đám người kia cầm đầu là một tên mặt sẹo. Hắn nổi tiếng là đầu gấu khu chợ này, chuyên thu tiền phí bảo kê. Mọi người đều gọi hắn một tiếng Báo ca, nghe đâu còn có dây mơ rễ má với cảnh sát cho nên mới thỏa sức làm bậy không sợ ai.

“Tiểu tử, còn nhớ mặt đại gia, hôm qua làm hỏng chuyện tốt của đại gia. Không ngờ được đi, hôm nay bị đại gia bắt gặp.” Tên tiểu thâu vênh váo nói: “Đại gia thề hôm nay nhất định phải lột da tiểu tử ngươi.”

Hắn hiện tại có đại ca cùng các huynh đệ sau lưng, một bộ cáo mượn oai hùm, bộ dáng vênh váo tự đắc vô cùng. Nếu có thể ngửa được cổ hơn nữa, có lẽ hắn liền có thể ngửa ra đằng sau.

“Tiểu tử, nghe Nhị Cẩu nói hôm qua ngươi đánh hắn.” Báo ca trầm giọng nói, so với tên tiểu thâu gọi là Nhị Cẩu kia, tên này có vẻ trầm ổn hơn rất nhiều.

Khương Thần không trực tiếp đáp lời Báo ca, ngược lại hướng tới Vũ Linh cùng Lâm Hinh Nhi mà nói:

“Lui về sau một chút.”

“Khương Thần, ngươi muốn làm gì?” Vũ Linh hai mắt khẽ lóe lên.

Hành động này của Khương Thần hoàn toàn thắng được sự hảo cảm của nàng. Tuy nhiên thời điểm hiện tại không phải sính anh hùng. Đám người kia nhìn có vẻ rất hung ác, không cẩn thận có thể bị chúng đánh cho tàn phế.

“Chỉ là một đám cặn bã, chưa nghe câu cặn bã thề gặp sét đánh sao?” Khương Thần miệng khẽ nhếch lên, giống như cười mà không phải cười nói.

Giọng nói mang theo chút ma lực, nghe vào có cảm giác quỷ mị. Đám người xung quanh nghe vậy, một thoáng sững sờ, sau đó phá lên cười.

“Ngươi nói sao? Ngươi có phải hay không sợ quá hóa điên rồi. Thời điểm này mở miệng trù ẻo bọn ta?”

Đám đầu gấu cười nghiêng ngả, có những tên còn trực tiếp ngồi bệt ra đất ôm bụng cười, dường như đây là chuyện buồn cười nhất mà bọn chúng từng được nghe.

Lâm Hinh Nhi cùng Vũ Linh nhìn nhau, cảm thấy có chút buồn cười. Hiện tại tình cảnh này, Khương Thần còn có tâm trạng trù ẻo người ta sao?

“C·hết rồi, Khương đại ca bị dọa ngốc rồi.” Lâm Hinh Nhi cuống cuồng nói.

Đoạn nàng móc điện thoại ra, muốn gọi về nhà. Mặc dù nơi này cách xa Đế đô, nhưng với Lâm gia nhân mạch trải rộng khắp Thiên Độ quốc, một cú điện thoại cũng có thể dẫn người tới.

“Không tin sao?” Khương Thần lẩm bẩm, sau đó nhìn đám người xung quanh với ánh mắt thương hại.

Chỉ thấy hắn chậm rãi đưa tay ra sau lưng, bấm ngón tay, miệng khẽ niệm pháp quyết.

Bất chợt, bầu trời quang đãng nổi mây đen. Mây gió vần vũ, cuối cùng ngưng tụ thành một con mắt khổng lồ nhắm nghiền.

Phía dưới, Khương Thần khẽ nhếch mép, một đạo thanh âm vượt qua kẽ răng mà vang lên:

“Thanh Tẩy.”

Thanh âm của hắn vừa dứt, con mắt trên bầu trời kia liền mở ra, tại vị trí con ngươi kia đột nhiên sáng bừng màu xanh làm. Một tia thiểm điện trống rỗng xuất hiện sau đó đánh thẳng xuống đám d·u c·ôn kia.

Oành!!!

Một t·iếng n·ổ lớn vang lên khiến cho mọi người xung quanh kh·iếp đảm lui về sau. Khói bụi mù mịt khiến cho tất cả không ngừng ho khan.

Sau khi khói bụi tán đi, tại vị trí sét đánh vừa rồi xuất hiện một hố sâu, dưới hố xuất hiện chút than vụn đóng thành khối hình người, chính là xác của đám d·u c·ôn bị sét đ·ánh c·hết.

Người vây xung quanh ngây ngốc trước những gì mới diễn ra, mặt mũi bọn họ dần trở nên tái mét. Một số người đứng gần liền bị tia thiểm điện kia ảnh hưởng khiến cho trực tiếp ngất xỉu.

Tất cả nhìn về phía Khương Thần ánh mắt hiện lên sự sợ hãi, tên thanh niên này không ngờ lại là một cái mỏ quạ đen, vừa dứt lời trù ẻo liền có sét đánh xuống trừng phạt đám c·ướp cạn này.

Khương Thần khẽ nhếch mép:

“Ta đã nói là cặn bã lúc thề thốt sẽ bị sét đánh rồi mà.”

Nói đoạn, hắn quay người về phía Vũ Linh cùng Lâm Hinh Nhi, khuôn mặt vẫn mang theo vẻ đạm nhiên, hết sức bình tĩnh. Vẻ mặt này khiến cho người ta cảm giác mọi việc không liên quan đến hắn. Vũ Linh cùng Lâm Hinh Nhi giống như vừa tỉnh mộng, khẽ rùng mình một chút, bốn mắt nhìn Khương Thần giống như nhìn người ngoài hành tinh.

“Khương đại ca, ngươi quả thật là cái mỏ quạ đen.” Lâm Hinh Nhi hai mắt tròn xoe, một bộ ông cụ non tấm tắc nói: “À không đúng, là ta nói nhầm. Ngươi chỉ đâu trúng đó.”

Khương Thần chỉ khẽ lắc đầu, không đáp.

“Mau tránh, mau tránh.”

Lúc này, một đám người mặc áo bảo an cầm theo gậy dẹp đám người đang vây xung quanh hố sâu kia, theo sau bọn chúng là bốn tên mặc trang phục cảnh sát.

Đám người mặc áo bảo an kia chính là người duy trì trật tự khu chợ buôn bán này. Theo sau chúng là bốn tên cảnh sát, chính là tới tử sở cảnh sát của thị trấn.

Bốn tên cảnh sát nhìn thấy hố đen, một tên tra hỏi một người vây quanh gần đó. Sau khi được nghe kể lại câu chuyện, bọn họ không nói không rằng hướng về phía ba người Khương Thần, nhìn ba người bọn họ với ánh mắt bất thiện.

“Ta hoài nghi ba người các ngươi có liên quan đến c·ái c·hết của bọn họ, theo ta về đồn tiếp nhận tra khảo.” Một tên cảnh sát bước tới ba người Khương Thần, vẻ mặt vênh váo, hất hàm nói.

“Ngươi...ngậm máu phun người, con mắt nào của ngươi nhìn thấy bọn hắn c·hết là do chúng ta.” Lâm Hinh Nhi một mặt phẫn nộ, một mặt không cam lòng, kêu lên.

Lúc bọn hung đồ ác bá kia làm càn thì không thấy đám người này đâu. Hiện tại bọn chúng gặp chuyện liền chạy tới giả làm cảnh sát vì dân trừ hại. Quả nhiên là cùng một hội.

“Có người nói là do tên tóc dài này.” Một tên bảo an chỉ thẳng mặt Khương Thần lạnh giọng nói.

Có quỷ mới tin Khương Thần chỉ nói một câu trù ẻo liền có sấm sét đánh xuống đốt c·hết đám người Báo ca kia. Tên này đơn thuần chính là muốn nhắm tới ba người bọn hắn mà thôi.

Khương Thần hừ lạnh, bước lên một bước đưa tay kéo Lâm Hinh Nhi cùng Vũ Linh về phía sau, thanh âm không nghe ra chút cảm xúc nào chậm rãi vang lên:

“Vậy ngươi nói xem, vị nhân chứng nói cho ngươi biết c·ái c·hết của đám người đó liên quan đến chúng ta đâu, ta cùng hắn đối chất.”

Nói rồi, Khương Thần nghiêng mắt nhìn ra xung quanh. Ánh mắt hắn lia tới đâu, người người liền lùi lại tới đó, rõ ràng là không ai muốn bị hắn coi là người tố giác.

Tên này miệng rất thúi, ngộ nhỡ hắn nói gì đó trù ẻo bọn họ, bọn họ liền xong rồi.

Lại nói, lúc này, một viên cảnh sát dáng người cao lớn, thân hình như hộ pháp, khẽ ghé đầu vào tai Khương Thần gằn giọng:

“Ngươi chưa rõ tình cảnh của ngươi hiện tại sao?”

Khương Thần khẽ nhếch miệng không nói gì. Những trường hợp như thế này, hắn dĩ vãng cũng đã gặp nhiều. Thường thì đằng sau đám Báo ca kia sẽ có một tên thủ lĩnh. Tên thủ lĩnh kia sẽ cùng với đám cảnh sát có quan hệ thân thiết. Do đó khi một bên chịu thiệt, thường bên còn lại sẽ ra tay.

Giống như hiện tại đám Báo ca bị c·hết bất đắc kì tử, nhóm cảnh sát kia chắc chắn sẽ tìm cách bàn giao cho người đứng sau đám Báo ca một cái công đạo. Hiển nhiên loại kiếm cớ đổ oan lên người ba người Khương Thần là loại thủ pháp bọn người này hay sử dụng. Trong xã hội hiện tại, cảnh sát vì dân thì ít, nhũng nhiễu dân chúng thì nhiều. Loại hành động này cũng không phải chưa từng xuất hiện.

Bất quá, bọn chúng đụng nhầm người rồi.

**

Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.

Chương 10: Mỏ quạ đen