Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 103: Sự bá đạo của Thánh Đồng

Chương 103: Sự bá đạo của Thánh Đồng


Chương 103: Sự bá đạo của Thánh Đồng

Lại nói, Minh Thiên triệu hoán ra bách quỷ hướng về phía Khương Thần nhe nanh múa vuốt. Đối mặt với điều này, Khương Thần chỉ lạnh nhạt nói một câu:

“Vẫn còn thiếu chút hỏa hầu.”

Lúc này, hắn nhớ lại ngày xưa bản thân có đối chiến với một vị quỷ tu nguyên giả rất lợi hại. Vị quỷ tu kia gọi là Thông U, tộc nhân của một chủng tộc gọi là U tộc.

U tộc nhất mạch nói một cách nôm na thì chính là bà con xa của một trong bát đại cổ tộc – Quỷ tộc. U tộc kia có lối tu luyện giống Quỷ tộc, đều là ngự quỷ chi thuật, hết sức quỷ dị, mạnh mẽ không theo lẽ thường.

Khương Thần nhớ, Thông U kia cũng có một chiêu gọi là Bách Quỷ Dạ Hành. Lúc đó cũng là một trăm con quỷ, nhưng quỷ của Thông U kia thì mạnh hơn Minh Thiên này không biết bao nhiêu lần. Khoảng cách này chỉ có thể dùng trời và đất để hình dung.

Một câu thiếu một chút hỏa hầu kia thậm chí còn là Khương Thần hắn đang tán thưởng đối thủ đấy.

Minh Thiên lúc này cũng nghe được lời bình của Khương Thần, hắn cười lạnh nói:

“Mạnh miệng! Để chút nữa xem ngươi còn có thể cười được hay không.”

Dứt lời, hắn vung tay:

“Bách Quỷ Dạ Hành. Đi!!!”

Trên không trung, bách quỷ ồ ạt bay về phía Khương Thần, nhe nanh múa vuốt, một bộ hung thần ác sát bất cứ lúc nào cũng có thể xé xác hắn ra.

“Nếu như ta mới chỉ là Nguyên Thể Cảnh, đối phó đám lệ quỷ này quả thật tốn sức.” Khương Thần lắc đầu khẽ nói: “Thế nhưng…”

Dứt lời, ánh mắt Khương Thần khõe lóe lên. Trên người bộc phát một đạo lam quang hết sức đẹp mắt. Lam quang bộc phát khiến cho cả thế giới màu đỏ của huyết quang trở nên héo rút. Sau đó đầy trời huyết quang biến thành lam sắc êm dịu.

Giữa thế giới màu xanh lam, mây trời sau lưng Khương Thần hóa thành một con mắt màu xanh lam hết sức quỷ dị. Con mắt này phảng phất tỏa ra một loại khí tức thần thánh khiến cho người nhìn tới không khỏi cảm thấy sợ hãi, muốn quỳ xuống mà khấu đầu.

Lam sắc chi nhãn hiện ra liền chớp động nhãn đồng. Rồi sau đó nó nhìn thẳng về phía bách quỷ đang phóng tới Khương Thần.

Phanh!!!

Một đạo thanh âm trầm muộn vang lên. Bách quỷ vốn đang ào ào hướng về phía Khương Thần thì lập tức dừng khựng giữa không trung, không dám tiến lên nửa bước.

Khuôn mặt của bách quỷ mặc dù vẫn còn giữ lại vẻ hung tợn thế nhưng từ hành động hiện tại của bọn chúng, có thể thấy bọn chúng đang e ngại lam sắc chi nhãn đang trôi nổi trên không trung kia.

“Thứ gì?”

Minh Thiên nhìn lên không trung nơi xuất hiện đạo lam nhãn kia, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt. Sắc mặt hắn lúc này hiện lên chút khó coi. Từ đạo lam nhãn kia, hắn cảm nhận được một loại thánh khiết khí tức. Loại khí tức thần thánh này đương nhiên là khắc chế tà vật, khiến cho bách quỷ của hắn co rúm không dám xuất kích.

“Giả thần giả quỷ.” Tự an ủi bản thân mình, sau đó Minh Thiên hừ lạnh.

Nói đoạn, hắn lại niệm một tràng chú ngữ. Bách quỷ đang chần chừ trên không trung lúc này đột nhiên trở nên vô cùng cuồng bạo. Tất cả đông loạt hú lên một tiếng quái dị sau đó một bên tay tiêu biến thành một loại v·ũ k·hí ồ ạt xông tới Khương Thần.

“Để ta nói cho ngươi nghe…Thế nào là một trận đấu đã kết thúc, từ khi nó chưa bắt đầu.” Khương Thần lạnh giọng nói.

“Thanh Tẩy.” Khương Thần thần thái lạnh lùng, khóe miệng khẽ nhếch.

Thanh âm của hắn giống như một cỗ ma lực rót vào tai toàn bộ đám người có mặt trong sơn cốc. Để rồi hình ảnh tiếp theo khiến cho không chỉ đám người trong sơn cốc ngày hôm nay không bao giờ quên.

Sau hai chữ thanh tẩy được phát ra kia. Bầu trời màu xanh lam đột nhiên xoay vần. Sau đó lam sắc chi nhãn bừng sáng. Đồng tử xanh lam phóng lớn rồi cuối cùng bạo phóng một cái cột sáng hàng trăm trượng quét qua bách quỷ cùng Minh Thiên.

Roẹt!!!

Cột sáng rộng lớn hàng trăm trượng như một lưỡi dao lớn rạch phá trời không, giống như đem thế giới chia làm hai nửa. Sau khi nó chiếu qua, bách quỷ cũng tốt, Minh Thiên cũng được, toàn bộ biến mất không chút tăm tích. Biến mất như chưa bao giờ xuất hiện.

Sau khi cột sáng rạch phá trời không, đánh bay bách quỷ cùng Minh Thiên thì nó cũng biến mất. Bầu trời rực sáng lại trở về lam sắc chan hòa. Cuối cùng khi lam sắc chi nhãn biến mất, cả trời đất liền một màu tối đen như ban đầu.

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối những gì vừa mới diễn ra, thần sắc ai nấy đều biến thành ngốc nghếch, đứng cũng không vững.

“Gia gia…” Từ Trạch Đông lúc này đứng cạnh Từ Chính Thuần run rẩy nói.

Từ Chính Thuần nhìn về phía thanh niên áo đen đứng giữa sơn cốc kia với ánh mắt sùng kính.

Khương Thần trong mắt Từ Chính Thuần lúc này chính là thần nhân!

Không!

Không phải thần nhân mà là chân chính thần!

“Từ gia ta ngày hôm nay lấy Khương tiên sinh làm đầu, nhắc nhở người trong gia tộc bất cứ ai đắc tội hắn liền trục xuất khỏi gia tộc, không còn mang họ Từ.” Từ Chính Thuần nuốt một ngụm nước bọt khẽ nói.

Từ Trạch Đông trong lòng cũng đánh bộp một tiếng, nhưng nghĩ lại tính cấp thiết của vấn đề, hắn gật đầu thật mạnh. Khuôn mặt cũng hiện lên vẻ nghiêm túc. Không thể không nói, Khương Thần loại thủ đoạn hiện tại đã không nằm trong phạm trù của nhân loại nữa rồi.

Lại nói, cùng thời điểm lam sắc quang trụ từ Thánh Đồng bắn phá mà ra kia thì tại một vị trí không xác định trên Lam Hải tinh vang lên một tràng tiếng cười. Có thể nghe ra chủ nhân của đạo tiếng cười này tâm trạng hiện tại vô cùng hưng phấn.

“Rốt cục…rốt cục chờ đến ngày này…ha ha ha…”

“Đến đây…đến đây…người tiếp theo đã xuất hiện.”

...

Một tháng rất nhanh trôi qua.

Trên tay Khương Thần đang cầm một đan lô ước chừng đầu người. Đan lô này nhìn qua giống như một ấm nước. Đây là Khương Thần đã dùng toàn bộ tinh hoa kim loại lấy từ mỏ quặng của Từ gia kết hợp với Tinh Vẫn Thiết chế tác thành.

Để có thể chế tạp thành công đan lô này, hắn cơ hồ đã tiêu tốn một tháng thời gian, hiện tại đan lô hoàn thành, hắn có thể luyện chế đan dược rồi.

Cầm đan lô trên tay, Khương Thần có cảm giác yêu thích không rời. Không thể không nói, không ngờ thiên tài Thánh tộc cũng có lúc sa chân vào cơ cực như thế này. Lúc trước để có thể lọt vào mắt hắn, đâu đâu không phải cực phẩm đan lô. Hiện tại chỉ là một cái phàm lô cũng khiến cho hắn không nỡ rời tay. Đây chính là ứng với câu nói hổ lạc đồng bằng, thua cả c·h·ó.

Lúc này, điện thoại reo vang, chính là Lâm Thải Hân gọi tới.

“Khương Thần?”

“Không phải ta thì còn ai?” Khương Thần nhẹ giọng nói.

“Hiện tại ngươi có thời gian hay không?” Trong điện thoại vang lên một đạo thanh âm yêu kiều, nghe vào khiến cho tâm thần người ta thoải mái.

“Có chuyện gì vậy?”

“Chẳng là sắp tới đám tỷ muội chúng ta tổ chức một đợt đi chơi riêng, nghe nói Vẫn Triết có nhiều cảnh đẹp, mọi người dự định sẽ tới đó.” Lâm Thải Hân bên đầu dây kia khẽ nói.

“Tốt a, ngươi nếu như tới liền gọi cho ta, ta sẽ tới tiếp đón.” Khương Thần cười nhẹ nói.

“Chuyện là…chỗ ngươi còn phòng trống hay không?” Bên kia, Lâm Thải Hân nhẹ giọng hỏi.

“Mười người đều thoải mái.” Khương Thần sáng khoái đáp.

“Tốt a, vậy lúc nào đến ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi.” Bên kia Lâm Thải Hân giống như rất vui vẻ nói.

“Tốt.”

**

Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.

Chương 103: Sự bá đạo của Thánh Đồng