Vô Tận Trùng Sinh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 111: Ngoài ý muốn gặp Băng Nguyên Thảo
Nghe được câu này, Khương Thần trong lòng cười thầm. Đạo sĩ rách rưới này xem như có chút bản sự. Lại có thể nhìn ra dưới hồ có một gốc cây, đồng thời nhìn ra tiểu tác dụng của gốc cây đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mà lại từ Vẫn Triết mới tới.”
“Yên tâm, ta mới xuất đạo, tính rẻ cho ngươi năm ngàn Thiên tệ.”
“Tiểu hỏa tử, có muốn tính một quẻ hay không?”
“Tiểu hỏa tử, hiện tại tin ta đi? Hắc hắc…thế giới này không đơn giản như ngươi tưởng, vẫn còn bầu trời rộng lớn hơn a.”
Băng Nguyên Thảo là một phần nhỏ để luyện chế một loại đan dược có khả năng bồi bổ thân thể, xua đuổi tạp chất kéo dài tuổi thọ, nghiễm nhiên Băng Nguyên Thảo kia cũng có một chút tiểu công dụng của nó
“Đáy hồ lại có một gốc Băng Nguyên Thảo? Mặc dù chưa tính là linh dược, thế nhưng miễn cưỡng có thể dùng để luyện đan a.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hừ, lão phu vọng khí chi thuật không gì có thể che mắt.” Đạo sĩ rách rưới tự mình lẩm bẩm sau đó tĩnh khí ngưng thần, xem xét tỉ mỉ.
“Thải Hân tỷ, ngươi đừng buồn nữa, ngươi buồn chúng ta sẽ không vui.” Tiểu Ái mở một khuôn mặt ngây thơ thuần khiết, nãi thanh nãi khí nói.
…
Chương 111: Ngoài ý muốn gặp Băng Nguyên Thảo
“Ài…tại sao chuyện không may lại liên tục xảy đến với Lâm gia chúng ta chứ.” Lâm Thải Hân lúc này hai tay chống đầu gối bưng lấy hai má khẽ thở dài nói.
“Chuyện này mà cũng phải bói sao? Nói ra ngươi chắc chắn không tin…Dưới hồ này không phải là phàm vật a.”
“Thôi được, vậy ngươi trước tính cho ta một quẻ đi.” Khương Thần vén tay áo lên, đưa tay về phía đạo sĩ rách rưới nói.
“Đạo sĩ, thấy rõ đi?”
“Ngươi nói xem trong tương lai liệu còn những chuyện gì có thể xảy đến với Lâm gia chúng ta nữa.” Lâm Thải Hân khẽ nỉ non.
Đạo sĩ rách rưới nhìn thấy Khương Thần hứng thú, lúc này ngửa mặt đắc ý nói:
Tại đây, hắn đột nhiên phát hiện Hỗn Nguyên Chi Khí của Vấn Đạo học viện này nồng đậm hơn lần trước một chút. Điều này không khỏi khiến cho hắn cảm thấy vui mừng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương Thần nghe vậy nội tâm khinh thường hừ lạnh. Gốc Băng Nguyên Thảo kia hiện tại mới đang trong giai đoạn trưởng thành. Đợi nói thành thục thuế biến thành linh dược trong điều kiện hiện tại? Ngươi muốn đợi hàng chục năm nữa sao?
Khương Thần trong lòng thầm nhủ. Chỉ là khuôn mặt không hiện ra chút cảm xúc nhìn lấy đạo sĩ.
“Ha ha ha…tinh tường hơn ta? Tiểu hỏa tử ngươi bị hắn lừa còn không biết.” Đạo sĩ cười phá lên, không tin tưởng nói.
Đạo sĩ rách rưới ngửa cổ đắc ý nói:
Băng Nguyên Thảo tại Đại Thiên Nguyên Giới là loại dược tài cấp thấp. Nếu như thành thục, loại này cũng chỉ được xếp vào nhất phẩm linh dược. Như gốc Băng Nguyên Thảo dưới đáy hồ kia chưa hoàn toàn thành thục, cũng chỉ là một gốc bán linh dược.
Khương Thần thời điểm tới đây cũng không thả ra thần thức, vì thế cũng không biết tồn tại của người này. Bấy giờ trông thấy hắn, bản thân cũng có chút ngoài ý muốn.
Bởi vì sao?
Thời điểm đó Lâm Thải Hân đang tại Lâm gia, hai nàng tất nhiên cũng tại đây rồi.
Đạo sĩ rách rưới này đi tới gần Khương Thần cười hề hề nói:
“Làm sao tiểu hỏa tử? Hiện tại có muốn để cho ta xem bói?”
Hai tiểu nha đầu Tiểu Lam cùng Tiểu Ái lúc này từ đâu chạy tới, phân biệt đứng bên trái cùng bên phải hai người.
“Không đúng…”
Khương Thần đoán biết được điều này cho nên mới vui mừng đến thế. Hắn lúc này đứng sau kí túc xá nam sinh. Nơi này có một hồ nước rộng lớn. Người ngoài nhìn vào liền không thể phát hiện ra bất thường. Thế nhưng ở trong mắt Khương Thần, hồ nước này lại lộ ra bất thường của nó.
Lâm Thiên Bá từ lúc nghe được kết quả điều tra người mà Lâm Chấn Thiên muốn á·m s·át, lúc này vẫn luôn một bộ mặt trầm tư.
“Tiểu hỏa tử, ngươi đây là không tin ta đi?” Thấy Khương Thần vẫn một bộ không quan tâm, đạo sĩ rách rưới hắng giọng nói.
Khương Thần bị lời nói này của hắn chọc cười. Người này nhiều nhất liền bốn mấy năm mươi tuổi. Tuổi này nói tới cũng chưa tính già, thế nhưng đạo sĩ rách rưới này lại tự mình xưng lão phu. Đây chính là một ông cụ trẻ.
Người hắn vừa nhắc đến kia không phải tộc nhân cuối cùng Chiêm Tinh tộc – Cơ Không thì còn ai.
Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.
**
“Không tính.” Khương Thần khuôn mặt vẫn không hề xuất hiện cảm xúc, lạnh nhạt nói.
Khương Thần không đáp.
Vốn dĩ định ngăn cản mọi sự xảy ra, thế nhưng phút chót lại nhìn thấy ấn ký trên trán vị sát thủ kia. Hai nàng từ ấn ký đó có thể cảm nhận thấy khí tức quen thuộc của Khương Thần. Đoán biết chuyện này do Khương Thần làm ra, vì thế mới thôi không ngăn cản nữa.
“Hừ…chỉ là số mệnh, hại lão phu một phen tưởng ngươi là người hữu duyên đây.” Đạo sĩ hừ lạnh khinh thường nói.
Đạo sĩ rách rưới im lặng.
Lại nói, Khương Thần lúc này đột nhiên cảm thấy bản thân bị một loại lực lượng thần bí nhòm ngó, trong lòng không khỏi có điểm kỳ dị, đạo sĩ này xem ra có bản sự không hề tồi chút nào. Đám thần côn này quả nhiên dù là ở Lam Hải Tinh hay Đại Thiên Nguyên Giới thì đều có những thủ đoạn không ai có thể ngờ tới.
Đang lúc Khương Thần muốn nhảy xuống hồ lấy gốc linh dược kia lên thì từ trên tán cây gần đó nhảy xuống một tên ăn mày.
Khương Thần lúc này ý cười càng đậm, sâu trong mắt khẽ lóe lên vệt sáng. Hắn nói:
Hiện tại không mau mau an ủi Lâm Thải Hân đi còn đứng đây tâm tư đùa giỡn sao?
Hiện tại gã đạo sĩ rách rưới này ở đây, hắn cũng không thể đột nhiên nhảy xuống hồ nước lấy đi gốc linh dược kia được.
“Tiểu hỏa tử, ngươi vừa mới tới Đế đô đúng không?”
“Thiên Bá ca, rốt cục có điều tra ra được kẻ nào gây ra chuyện này hay không?” Một vị trung niên nhân thanh âm nghe vào có chút phẫn nộ, nói.
Khương Thần lúc này khẽ nhếch miệng, thanh âm không mang theo cảm xúc của hắn vang lên:
“Hừ…ta biết ngoại thành có một tên thầy bói, hắn so ngươi còn tinh tường, thế nhưng hắn chỉ lấy ta năm trăm Thiên tệ đây.” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói.
Khương Thần lạnh nhạt nhìn lấy đạo sĩ nói:
“Ồ…nói như thế nào đây?” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nhìn lấy đạo sĩ, nói.
Khương Thần nhìn bộ dáng của người này, nội tâm một dấu hỏi lớn. Hiện tại trong trường học cũng xuất hiện mấy tên thần côn như thế này sao?
Chương 111: Ngoài ý muốn gặp Băng Nguyên Thảo
Dù cho ở Đại Thiên Nguyên Giới hay Lam Hải tinh, chỉ cần nơi nào có Hỗn Nguyên Chi Khí nồng đậm một cách bất thường, nơi đó không phải có trận pháp vậy liền là tồn tại thiên tài địa bảo. Mà nơi này, hiển nhiên là lí do phía sau.
Khương Thần thấy Tiểu Lam hai mắt nháy nháy lúc này nội tâm muốn gõ cho nàng một trận.
“Như vậy ngươi ngồi trên cây cũng là để chờ đợi gốc cây kia a?”
Thế nhưng câu nói vừa ra khỏi miệng, sắc mặt hắn đột nhiên kinh biến, mồ hôi chảy ròng.
Đạo sĩ rách rưới nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Khương Thần lại nói:
Dứt lời, hắn khẽ phất tay một cái giả bộ cao nhân phong phạm tiếp: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vậy ngươi thử bói một quẻ, dưới hồ này có gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Người này sau khi lăn lộn hai vòng trên mặt đất liền mở to hai mắt nhìn về phía Khương Thần.
Sau khi sự tình Lâm Chấn Thiên bị á·m s·át trượt tạm thời êm dịu xuống. Khương Thần đưa Lâm Thải Hân trở lại trường học.
Tại chân cầu thang, Khương Thần đang ngồi cạnh Lâm Thải Hân an ủi nàng.
Lúc đó hắn vốn nghi ngờ Khương Thần có liên quan tới chuyện này. Không nghĩ tới kết quả điều tra lại cho một cái tên khác, một cái tên hắn không hề quen biết, thậm chí chưa nghe Lâm Chấn Thiên nhắc tới bao giờ.
Lúc này, một nhà Lâm gia đang tụ tập trong phòng khách, ai nấy khuôn mặt đều hiện lên vẻ không vui.
Đoạn, hắn cầm lấy hai đồng xu bỏ vào trong mai rùa, theo nhịp điệu lắc lên vài nhịp, sau đó lại bấm ngón tay tính toán một chút.
Tiểu Lam ngược lại đưa mắt cho Khương Thần khẽ nháy nháy. Hai nàng đối với chuyện Lâm Chấn Thiên bị á·m s·át chính là nhất thanh nhị sở.
“Không tính.” Khương Thần không chút do dự, cự tuyệt.
“Dưới hồ này có một gốc thảo dược, gốc thảo dược này nếu như đem sắc lên cho ngươi uống có khả năng kéo dài tuổi thọ.”
Đúng.
Đạo sĩ rách rưới đem mai rùa cùng với hai đồng xu cất vào trong ngực sau đó dùng bàn tay vô cùng bẩn của hắn nắm lấy tay Khương Thần. Tay còn lại chấm nước bọt vẽ vào lòng bàn tay Khương Thần đồ án gì đó.
Khương Thần cưng chiều nhìn nàng khẽ xoa đầu không nói gì.
“Nha, tiểu hỏa tử, đừng vội đừng vội. Ta đây cũng chỉ bói cho người hữu duyên a.” Đạo sĩ rách rưới không từ bỏ ý định, kêu lên.
Người này sau khi đi tới gần, Khương Thần mới nhìn rõ, trang phục rách rưới trên người hắn là một bộ đạo bào. Chẳng trách trên tay còn cầm theo mai rùa cùng đồng xu. Đây rõ ràng là một gã đạo sĩ có được không?
Người kia sau khi nhìn chằm chằm Khương Thần một hồi, đột nhiên giống như phát bệnh. Chỉ thấy hắn co giật một hồi, sau đó trên tay nhiều ra một cái mai rùa cùng hai đồng xu.
“Ha ha, khá khen cho tiểu hỏa tử thông minh, ta chính là đợi gốc dược thảo kia thành thục sẽ thuận tiện hái đi.”
Nói kẻ này là ăn mày kỳ thực cũng không hoàn toàn đúng, y phục của hắn chỉ có chút rách rưới mà thôi. Ngược lại đầu tóc được chải chuốt kĩ lưỡng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.