Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 113: Trở lại Mê Thất Đảo

Chương 113: Trở lại Mê Thất Đảo


Chương 113: Trở lại Mê Thất Đảo.

Khương Thần hiện tại đang lơ lửng trên không trung. Phía dưới chân hắn chính là một tầng sương mù dày đặc. Tầng sương mù này khiến cho mỗi người nhìn tới đều có cảm giác kinh kh·iếp không dám tới gần.

“Mê Thất đảo…” Khương Thần ánh mắt nhìn xuống tầng sương mù dày đặc kia, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Thời điểm này quay lại chốn cũ, hắn có cảm tưởng như đây không phải là nơi tám năm qua hắn đã từng sống vậy.

Một cảm giác vô cùng xa lạ!

“Lúc trước đã có chút nghi ngờ...” Khương Thần đứng trên không trung đưa ra nhận xét: “Không nghĩ tới nơi đây còn tồn tại hai tầng trận pháp…”

Quanh Mê Thất đảo thế mà lại tồn tại hai tầng trận pháp. Một cái phòng ngự một cái ảo trận. Ở đây có ảo trận, khó trách các loại máy móc ra đa không thể thăm dò được bên trong sương mù có gì. Thêm nữa có cả trận pháp phòng ngự, tàu thuyền đi tới không b·ị đ·ánh chìm mới là lạ. Việc đâm vào đá ngầm có lẽ cũng chỉ là một phần trong số đó mà thôi.

“Chiêm Tinh tộc lúc trước dường như cũng từng ở tại đây.” Khuôn mặt Khương Thần hiện lên vẻ trầm tư: “Có lẽ là do bọn họ xây dựng nên.”

Trong cuốn cổ thư mà Chiêm Tinh tộc tiên hiền lưu truyền cho đời sau đã từng miêu tả phương vị cất giấu bí mật của bọn họ. Chiếu theo tọa độ nơi đó nói liền chính là Mê Thất đảo này.

Vì vậy hiện tại phát hiện ra tòa đảo này bao phủ ảo trận, Khương Thần cũng không có bao nhiêu ngạc nhiên.

Chẳng qua, hắn vẫn cảm thấy có chút kì lạ một điều là thời điểm Chiêm Tinh tộc còn tồn tại cũng đã ngàn vạn năm trước. Ngàn vạn năm trước, trận pháp làm sao có thể tồn tại đến giờ?

Không! Điều này cũng không hẳn.

Chiêm Tinh tộc tồn tại ở Đại Thiên Nguyên Giới vào khoảng ngàn vạn năm trước, nhưng có thể di chuyển tộc đàn đến thế giới này, bọn họ vẫn tiếp tục sinh tồn. Trận pháp này cũng có thể là lập ra cách đây không lâu thì sao?

Thêm nữa quy tắc thời gian ở thế giới này không ổn định, thậm chí là hỗn loạn, vì thế không loại trừ khả năng trận pháp này cũng vì thế mà chịu ảnh hưởng

Còn một khả năng nữa cũng có khả năng xảy ra đó là từng có nguyên giả tới Lam Hải Tinh này sau đó xây dựng trận pháp này ở đây. Khả năng này không phải là không thể xảy ra. Chẳng phải chủ nhân của Trấn Hồn Quan kia cũng xây dựng trận pháp có thể ngăn cản quy tắc thời gian của thế giới này đó ư?

Đứng trên không trung, Khương Thần khẽ niệm pháp quyết. Trên không trung xuất hiện một đạo hoàng kim chi nhãn khổng lồ. Hoàng kim nhãn này sau khi xuất hiện liền tỏa ra quang mang sáng chói. Quang mang này chiếu tới đâu, sương mù liền tản đi tới đó.

Sau khi sương mù bao phủ quanh tòa đảo này tan biến hết, Khương Thần rốt cuộc có thể nhìn thấy trận pháp phòng hộ kia. Bao phủ quanh vùng biển hai tòa đảo này là một lớp bình chướng màu lam nhạt. Loại màu sắc này cộng thêm vị trí giữa đại dương, nếu như không phải tinh tường quan sát chắc chắn sẽ không thể nhận ra.

“Yên Vân Trấn Sát Trận?” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm.

Yên Vân Sát Trận là một loại thủ hộ trận pháp. Bên ngoài trận pháp này thường sẽ bao phủ một lớp sương mù dày đặc khiến cho người lạc vào mất đi phương hướng. Nếu như đi bậy, động tới trận pháp phía trong sẽ kích hoạt thủ hộ trận trấn sát.

Tất nhiên trận pháp này hiện giờ theo năm tháng đã suy yếu đến tận cùng, đã không thể tạo nên sự ngăn cản đối với Khương Thần được nữa. Một kích đánh ra, cả tòa trận pháp liền ầm ầm sụp đổ.

“Trước đây thường xuyên đi bậy đi bạ may mắn k·hông k·ích hoạt lên sát trận, nếu không mạng nhỏ liền chơi xong.” Khương Thần bay vào trong đảo, miệng khẽ cảm thán

Lại nói bên trong trận pháp, hai tòa đảo không có bao nhiêu thay đổi. Chẳng qua Hỗn Nguyên Chi Khí ở đây so với trước kia nồng đậm hơn rất nhiều.

Khương Thần ban đầu cảm nhận được Hỗn Nguyên Chi Khí nơi đây nồng đậm, nội tâm không khỏi có chút vui mừng.

Theo như cổ thư Chiêm Tinh tộc để lại, hai tòa đảo này bọn họ còn cất giấu chút bí mật. Chẳng qua trong đó không nói, bí mật của bọn họ là gì mà thôi.

Khương Thần vốn có một cái tật đó là chuyện hắn muốn biết, hắn sẽ tìm mọi cách đào tận gốc rễ chuyện đó. Chiêm Tinh tộc tiên hiền nói đã để lại bí mật tại hai tòa đảo này, hắn cũng muốn xem xem bọn họ để lại thứ đồ gì.

Có lẽ sự biến đổi Hỗn Nguyên Chi Khí ở đây rất có thể liên quan tới điều đó.


Hai ngày sau…

Khương Thần đã ở trên đảo hai ngày nay thế nhưng lại chưa từng thấy qua Tiểu Ngạc một lần. Cũng không biết cá sấu nhỏ này sau khi hắn rời đi vẫn ở lại trên đảo hay đã đi đâu.

Hai ngày này, hắn ở trên hai hòn đảo này cũng đã mò ra chút sơ hở. Hắn phát hiện ra hai hòn đảo này thế mà lại có cơ quan. Thậm chí không phải một phần cơ quan mà là cả thai tòa đảo toàn bộ đều là cơ quan. Nếu như xới tung phần đất đảo lên thì sẽ nhìn thấy.

Đây có thể coi là một phát hiện lớn nhất của Khương Thần từ trước tơi nay khi hắn sống trên Lam Hải Tinh.

Nếu như hắn đoán không sai thì đây là một cỗ cơ quan khổng lồ được chôn sâu dưới biển, phần nhô lên hình thành hai hòn đảo này chỉ là một góc nhỏ mà thôi.

“Khó trách Chiêm Tinh tộc lại nói toàn bộ bí mật của bọn họ đều nằm ở đây.”

“Phải chi năm đó chịu khó theo chân tên tiểu tử Vũ Vô Địch kia học hỏi một chút cơ quan thuật thì có phải tốt rồi không.”

Khương Thần chỉ hiểu sơ sơ về một chút cơ quan mà thôi, đối với loại cơ quan khổng lồ như thế này, hắn giống như thằng ngốc vậy. Dù sao loại nghề nghiệp này cũng rất nhàm chán.

Nguyên giả thường nói luyện đan sư là đám người nhàm chán nhất Đại Thiên Nguyên Giới thế nhưng không phải. Đám người nhàm chán nhất phải là cơ quan sư.

Hàng ngày nếu như không phải kẻ vẽ thiết kế cơ quan thì chính là ngồi ngây ngốc một chỗ tưởng tượng cơ chế hoạt động của nó. Quả thật so với ngốc còn ngốc hơn.

“Ài…”

Cáp…cáp…

Đang miên man bất định, phía xa liền vang lên một đạo thanh âm cáp cáp. Đạo thanh âm này khiến cho Khương Thần đang rầu rĩ trở nên tươi tỉnh. Bởi vì nó rõ ràng là thanh âm quen thuộc trong suốt mấy năm hắn đã nghe.

Chỉ thấy bãi biển nhô lên một cái đầu nhỏ tiểu thú trắng muốn. Tiểu thú này nhô đầu lên trông thấy Khương Thần liền hấp tấp bò nhanh lên bờ, đó không phải là cá sấu nhỏ thì còn ai.

“Tưởng rằng ngươi rời đi rồi, hóa ra chỉ quanh quẩn đâu đây.”

Khương Thần nhìn thấy cá sấu nhỏ, nội tâm có chút thả lỏng. Hắn mỉm cười tiến lại gần cá sấu nhỏ vỗ vỗ lên đầu nó, ánh mắt hiện lên vẻ cưng chiều vô cùng.

Cá sấu nhỏ lúc này cũng thập phần hưởng thụ, thỉnh thoảng còn há miệng ra khẽ ngoạm lấy tay Khương Thần, răng sắc hơi miết miết khiến cho bàn tay Khương Thần xuất hiện vết tụ máu.

“Cáp…cáp…”

Cá sấu nhỏ nghiêng đầu, đôi mắt tròn to nhìn lấy Khương Thần.

“Làm sao? Bằng hữu lâu ngày mới gặp đã đòi hỏi gì?” Khương Thần có chút buồn cười nói.

Lúc này Khương Thần mới chợt phát hiện ra sâu trong mắt cá sấu nhỏ tồn tại một đạo tinh thần lực ấn ký. Ngay lập tức trong lòng hắn hiện lên kinh đào hải lãng.

Tại sao trên cá sấu nhỏ lại được lưu lại một đạo tinh thần ấn ký đây? Đạo tinh thần lực ấn ký này mặc dù vô cùng yếu nhược thế nhưng lại rõ ràng là có tồn tại. Tinh thần lực ấn ký còn tồn tại thì chủ nhân của nó nhất định còn tồn tại. Chỉ là còn sống hay tồn tại dưới dạng hồn thể thì cũng không xác định được.

Lúc trước hắn không hề để ý, hiện tại quay trở lại đây mới phát hiện ra tinh thần lực ấn ký này. Nhưng tuổi tác của cá sấu chắc chắn không lớn, vậy thì có thể đạo tinh thần lực ấn ký này mới được gieo xuống thôi.

“Rốt cuộc là ai…”

“Chẳng lẽ ngoại trừ ta ra, trên Lam Hải Tinh này còn có nguyên giả khác?

Hắn vừa dứt lời thì kinh biến xảy ra.

**

Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.

Chương 113: Trở lại Mê Thất Đảo