Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 115: Cổ Trường Sinh

Chương 115: Cổ Trường Sinh


Chương 115: Cổ Trường Sinh

Khương Thần lúc này đang đứng trong một căn phòng cũ kĩ. Đây là căn phòng cuối dãy hành lang tối om vừa rồi. Lúc này, tàn hồn nam tử bạch bào đang lặng lẽ đứng phía sau hắn.

“Ngươi là kẻ đã lưu lại tinh thần ấn kí trên người cá sấu nhỏ?” Khương Thần vừa quan sát căn phòng cũ kĩ này vừa nói.

“Không. Ta chỉ mới tỉnh lại cách đây không lâu…” Nam tử bạch bào lạnh nhạt nói: “Chính là thời điểm cơ quan này mở ra.”

Khương Thần nghe vậy thì khẽ gật đầu không nói gì.

Lại nói, gian phòng cũ kĩ này giống như một phòng thờ nhỏ. Xung quanh căn phòng được xây những bệ đá nhỏ, trên mỗi chiếc bệ đều đặt một lọ hoặc hộp nhỏ cộng thêm bài vị.

Khương Thần dừng trước bài vị đầu tiên, nhìn lên bài vị khuôn mặt hắn hiện lên vẻ sững sờ.

“Mộ Thanh? Kèm theo loại ấn ký này…”

Hắn ngạc nhiên không phải vì tên người trên bài vị mà là đạo ấn ký nhỏ phía dưới tên người kia. Đây là tiêu chí của Sinh Mệnh Thần Tộc, một trong bát đại cổ tộc Đại Thiên Nguyên Giới. Thậm chí người này họ Mộ, cũng là tộc họ của Sinh Mệnh Thần Tộc. Chẳng có lẽ lại là bài vị của tộc nhân Sinh Mệnh Thần Tộc?

Trong lúc Khương Thần còn đang nghi hoặc, thanh âm đạm mạc của bạch bào nam tử vang lên:

“Suy nghĩ hiện tại của ngươi ta thay ngươi khẳng định. Mộ Thanh tiền bối chính là tộc nhân Sinh Mệnh Thần Tộc.”

Khương Thần nghe vậy, mặc dù đã có đoán trước thế nhưng khuôn mặt vẫn hiện lên vẻ kinh ngạc. Nhưng hắn còn chưa hết kinh ngạc thì nam tử bạch bào đã ném ra một tin tức còn kinh khủng hơn nữa. Hắn nói:

“Tất cả bài vị ở đây đều là thiên tài các tộc. Phần lớn đều là tộc nhân Sinh Mệnh Thần Tộc, Tử Vong Thần Tộc cùng Hồn tộc.”

Nói rồi, hắn như có như không cười nhìn lấy Khương Thần cười nhẹ:

“Thánh tộc các ngươi không sớm thì muộn sẽ có một chỗ ở nơi này, đồng thời cũng chính là bài vị Thánh tộc đầu tiên.”

Khương Thần nghe vậy, khuôn mặt có chút ý cười chế giễu:

“Tiếp theo ta nghĩ là bài vị của Hồn tộc mới phải.”

Nam tử bạch bào nghe ra ý chế giễu trong lời nói của Khương Thần, hắn mỉm cười chỉ về phía một góc tường. Nơi đó đặt một chiếc hộp nhỏ bằng bàn tay. Bên cạnh chiếc hộp này đặt lấy một bài vị ghi lấy ba chữ Cổ Trường Sinh cùng với một tiểu ấn nhỏ có chữ Hồn.

“Không…bởi vì kia chính là bài vị của ta.”

“Ngươi c·h·ế·t rồi?” Khương Thần theo phản ứng, hỏi lại.

“Nếu như chưa c·h·ế·t ta hiện tại lưu một mảnh tàn hồn tại nơi này làm gì?” Nam tử kia trợn mắt, đáp.

Khương Thần lúc này nhìn về phía góc tường kia, thời điểm nhìn thấy ba chữ Cổ Trường Sinh trong lòng hắn không khỏi có chút rung động.

Cổ Trường Sinh, cái tên này gợi cho hắn một chút kí ức xưa. Cái tên này thời điểm hắn tung hoành tại Đại Thiên Nguyên Giới đã được nghe rất nhiều. Nghe đến mức ăn ngủ hắn đều nghĩ đến cái tên đó.

Tại sao?

Thời điểm Khương Thần hắn một thân thực lực áp bách quần hùng, đánh bại vô số thiên tài, giành lấy danh xưng đệ nhất thiên tài trẻ tuổi của Đại Thiên Nguyên Giới. Lúc đó, chư tộc bách gia thường xuyên đem hắn ra so sánh với một vị thiên tài Hồn tộc tên là Cổ Trường Sinh. Nhiều kẻ còn âm thầm đặt tên hiệu cho Khương Thần là “Cổ Trường Sinh của Thánh tộc”.

Không thể không nói lúc đó là thời điểm tuổi trẻ khinh cuồng, Khương Thần nghe tới một câu này thì nộ khí trùng thiên thậm chí muốn tới Minh giới Hồn tộc thách đấu với vị Cổ Trường Sinh kia xem hắn là “Cổ Trường Sinh của Thánh tộc” hay đối phương mới là “Khương Thần của Hồn tộc”. Đương nhiên Khương Thần không được so đấu cùng Cổ Trường Sinh rồi. Vì Khương Thần cùng người này không chung một thời đại.

Lúc Cổ Trường Sinh tỏa sáng trên đấu trường Đại Thiên Nguyên Giới có lẽ là cùng thời với Khương Thái Thần – cha của Khương Thần, chính vì thế nói hai người không cùng một thời đại cũng là đúng.

Năm đó lúc Cổ Trường Sinh vừa mới đột phá Nguyên Đế liền không hiểu thấu biến mất. Chuyện này đã gây nên một hồi sóng lớn tại Đại Thiên Nguyên Giới. Không nghĩ tới vị thiên tài tuyệt diễm kia hiện tại chỉ còn là tàn hồn vất vưởng nơi đây.

Lại nói, Khương Thần quay lưng lại nhìn nam tử kia, có chút cảm khái:

“Không nghĩ tới một vị thiên tài khoáng thế cổ kim của Hồn tộc lại luân lạc tới tình cảnh này.”

Nam tử bạch bào cũng chính là Cổ Trường Sinh trong miệng Khương Thần, nghe vậy ngửa đầu cười ha ha đáp:

“Ngươi nói vậy liền chính là chế giễu toàn bộ các tiền bối nơi đây, thậm chí chế giễu chính bản thân ngươi rồi.”

Khương Thần chỉ cười cười. Hắn vừa rồi đã đi qua một lần những bài vị ở nơi đây. Hắn chợt nhận ra một điều đó là toàn bộ những cái tên này đều là thiên tài đương thời của các cổ tộc. Có người tuy rằng không phải lực áp quần hùng, đứng đầu trong những thiên tài trẻ tuổi, thế nhưng cũng là hàng có số có má tại Đại Thiên Nguyên Giới lúc bấy giờ. Thật không ngờ tất cả bọn họ đều vong mạng tại thế giới cằn cỗi này.

“Toàn bộ các vị tiền bối nơi đây đều có liên quan tới Thời tộc?”

Cổ Trường Sinh không đáp, ngược lại ánh mắt nhìn Khương Thần hiện lên ý cười:

“Xem ra phỏng đoán của ta là đúng. Ngươi không phải vô tình ngộ nhập thế giới này. Mà là ngươi là một nạn nhân của Thời tộc.”

“Đúng vậy.” Khương Thần gật đầu.

“Có dính nguyền rủa không?” Cổ Trường Sinh cười cười: “Có phải cũng rơi vào vòng lặp trùng sinh không?”

“Chẳng lẽ…?” Sắc mặt Khương Thần chợt biến, dường như hắn nghĩ tới điều gì, lúc này nói: “Tất cả những người ở đây đều mang loại trớ chú kia?

“Không sai. Ta cũng thế.” Cổ Trường Sinh cười nhạt, nói.

“Không thể nào…bọn họ nếu như mang loại trớ chú đó vậy làm sao lại c·h·ế·t đi đây?”

“Có gì khó đâu.” Cổ Trường Sinh cười cười: “Tự bạo linh hồn là được. Linh hồn phá toái, tới khi đó nguyền rủa chú kia cũng không thể làm gì được ngươi.”

Khương Thần gật đầu. Hắn ngược lại là không nghĩ tới điểm này. Dù sao thì tự bạo linh hồn chính là đem bản thân mình triệt để biến mất, không còn một con đường sống, không có cơ hội hồi sinh, c·h·ế·t không thể c·h·ế·t hơn được nữa.

“Ngươi trùng sinh về mười tuổi à?”

“Đúng thế.”

“Sau đó sống bao nhiêu năm?” Cổ Trường Sinh cười nói.

“Mười lăm.” Khương Thần không mặn không nhạt đáp.

“Mười lăm năm?” Cổ Trường Sinh cười phá lên: “Tiểu tử nhà ngươi còn đen đủi hơn cả ta nữa. Ít nhất ta cũng có hai mươi năm đấy.”

Cổ Trường Sinh cười một lúc, sau đó mới lấy lại dáng vẻ nghiêm túc. Hắn vung tay, tinh thần lực mạnh mẽ quét qua khiến cho gian phòng cũ kĩ trở nên sáng bừng.

Tường đá trước mặt Khương Thần lúc này nổi lên một cỗ bia đá, trên bia đá kia khắc lấy hàng loạt những văn tự cổ.

“Chuyện này…” Khương Thần đọc qua một lượt nội dung trên bia đá cổ kia nội tâm càng thêm kinh hãi.

Bia đá kia do Chiêm Tinh tộc tiên hiền cùng tiền bối các cổ tộc để lại. Trên đó đại ý đại khái nói về nguồn gốc phiến thế giới mang tên Lam Hải tinh này.

Hóa ra Lam Hải tinh này ban đầu không phải gọi như vậy. Lam Hải tinh này quá khứ mang một cái tên cũng không có nhiều người được biết tới. Nơi này tên gọi trước kia liền là Thiên Điện. Phía sau Thiên Điện là Thiên Giới, cũng chính Thời tộc là chưởng khống giả của thế giới này.

Thế giới này lúc trước liền là cấm địa của Thời tộc, là nơi các bậc tiên hiền Thời tộc nghiên cứu Thời Gian Chi Thư. Sau khi vị Cổ Đế khai sáng Thời tộc vẫn lạc, Thời Gian Chi Thư rời đi khiến cho thời gian quay tắc trên phiến thế giới này bị đảo lộn, đại lục phân liệt, Hỗn Nguyên Chi Khí suy tàn, biến thành một mảnh phế thổ. Thiện Điện chính vì thế trở thành mảnh thế giới bị Thời tộc bỏ đi.

Đương nhiên bỏ đi ở đây không phải là không hoàn toàn ngó tới. Ngược lại chỉ là không cho tộc nhân tới đây tu luyện nữa mà thôi.

Một vị Chiêm Tinh tộc cường giả viết lại rằng là:

“Nơi này là hậu hoa viên của Thời tộc, là nơi bọn chúng nuôi nhốt tộc nhân của các chủng tộc cường hãn tại Đại Thiên Nguyên Giới. Chiêm Tinh tộc chúng ta không phải là chủng tộc bị đưa tới đây đầu tiên. Lão phu đồ rằng bọn chúng đang có một loại âm mưu khủng khiếp gì đó. Vạn tộc hãy coi chừng.”

Lời nhắn nhủ kia chỉ viết đến đó, bên dưới liền là kí tên Cơ Hư.

Dưới lời nhắn nhủ của Cơ Hư thì còn có một người khác viết thêm vào:

“Ta là Minh Thương Khung tộc nhân Tử Vong Thần Tộc, thời điểm ta viết những dòng này liền chuẩn bị phá bỏ một loại phù chú của Thời tộc sau vạn thế trùng sinh. Phá giải thành công liền nhất phi trùng thiên. Phá giải không thành công có thể sẽ tiếp tục trùng sinh cũng có thể thân tử đạo tiêu. Để lại lời nhắn này liền muốn nói cho người đọc được biết được âm mưu của Thời tộc. Bọn chúng đang muốn nghiên cứu huyết mạch của bảy đại cổ tộc còn lại.”

Một vị khác để lại lời nhắn liền là:

“C·h·ó má Thời tộc dám bắt giữ đại gia, Mộ đại gia ngươi nếu như có thể thoát khỏi vòng lặp luân hồi này, một ngày gần nhất sẽ đánh lên tận Thiên Giới.”

Tiếp nối sau đó liền là rất nhiều lời nhắm nhủ của các vị tiền bối các tộc. Đại ý khái quát liền là tình trạng của bọn họ cũng giống Khương Thần, bị lâm vào cảnh vô tận trùng sinh. Sau cùng là lời cảnh báo về một âm mưu của Thời tộc mà họ tự thân phán đoán.

Có người nói Thời tộc nghiên cứu nguyền rủa chú để nhòm ngó bí mật trường sinh bất tử, có người nói để nhắm vào chư tộc, khống chế Đại Thiên Nguyên Giới, có người lại đồ rằng nghiên cứu cách áp chế huyết mạch các tộc, …

Tận cuối bia đá kia, có một dòng chữ nhỏ được khắc họa nắn nót:

“Ta là Cổ Trường Sinh. Ta không có lời gì nhắn nhủ.”

Đọc tới đây, khuôn mặt của Khương Thần đen lại. Tên Cổ Trường Sinh này cũng thật biết đùa.

“Chưa một ai thoát khỏi trớ chú…kể cả ta.” Cổ Trường Sinh đạm mạc nói, khuôn mặt hiện lên vẻ âm trầm.

“Ngươi tại sao có thể lưu lại một đạo tàn hồn?” Khương Thần lúc này tò mò hỏi.

Nếu như những người này dính phải loại trớ chú như hắn, làm sao có thể lưu một đạo tàn hồn lại đây khi mà như những tiền bối ở trên kia nói. Phá giải nguyền rủa thất bại một là thân tử đạo tiêu, hai là tiếp tục trùng sinh.

“Không phải ta mà là tất cả các tiền bối ở đây trước khi vẫn lạc đều lưu lại một đạo tàn niệm. Ta chẳng qua có chút thủ đoạn nên mới có thể lưu lại tàn hồn.”

Cổ Trường Sinh khuôn mặt hiện lên vẻ lạnh lùng nói:

“Chẳng qua đạo tàn hồn này cuối cùng cũng không thể rời khỏi nơi đây, hiện tại thoát ra phong ấn chỉ có thể đợi ngày bị ma diệt mà thôi.”

Khương Thần gật đầu. Đối phương dù sao cũng là tộc nhân Hồn tộc. Lý giải về linh hồn so với Khương Thần hắn chắc chắn là cao siêu hơn. Khương Thần hắn không làm được chưa chắc đối phương đã không làm được.

Lúc này, hắn nhớ tới Cổ Trường Sinh vừa nói những tiền bối nơi đây từng lưu lại tàn niệm, vì thế hắn tò mò hỏi:

“Lưu lại ý niệm?”

“Đúng vậy…mỗi vị tiền bối trước khi thực hiện phá giải nguyền rủa đều sẽ lưu lại ý niệm để truyền đạt ý chí cho những người phía sau.” Cổ Trường Sinh cười nhạt nói: “Một thời đại này, ý niệm của ta liền truyền cho ngươi.”

“Vậy Khương mỗ xin rửa tai lắng nghe.” Khương Thần mỉm cười đáp: “Mời nói.”

“Các vị tiền bối ở nơi đây đều là bị Thời tộc bắt tới. Ta cũng không biết tại sao bọn họ bị bắt tới đây để nghiên cứu thứ gì. Thế nhưng ta nghĩ ta cùng ngươi tình trạng khác biệt bọn họ.” Cổ Trường Sinh mỉm cười, ngẩng đầu lên nói: “Ngươi không phải bị bắt tới đây đúng không?”

Khương Thần khẽ gật đầu đáp:

“Dường như là vậy.”

“Vậy là đúng rồi.”

Cổ Trường Sinh khuôn mặt giống như đoán được trước nói:

“Bởi vì Thời tộc đã mất đi quyền kiểm soát đối với thế giới này.”

**

Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.

Chương 115: Cổ Trường Sinh