Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 116 : Hé lộ

Chương 116 : Hé lộ


Chương 116: Hé lộ

Lại nói, Khương Thần tiến vào trong cơ quan của Chiêm Tinh tộc thì gặp được Cổ Trường Sinh. Tại nơi đây hắn rốt cuộc được mở mang tầm mắt. Từng bí mật dần dần hé mở, hắn hết đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác.

Lúc này, Cổ Trường Sinh vẫn thao tao bất tuyệt nói về sự tình nơi đây.

“Tại sao ngươi biết Lam Hải tinh này không thuộc quyền kiểm soát của Thời tộc?”

“Thời gian quy tắc của nơi này bị đảo lộn khiến cho không gian phân liệt, Hỗn Nguyên Chi Khí dần biến mất. Nơi này sớm đã nằm ở một không gian hoàn toàn khác với Đại Thiên Nguyên Giới, nếu như không có tọa độ liền không thể tới được.” Cổ Trường Sinh có chút cảm khái: “Giống như cổ tộc các giới đều nằm ở không gian khác Đại Thiên Nguyên Giới vậy.”

“Sở dĩ ngươi cùng ta có thể vô tình ngộ nhập nơi đây chính là vì phù văn nguyền rủa kia. Có lẽ Thời tộc cũng không ngờ đến điều này.” Cổ Trường Sinh lắc đầu, chậm rãi nói.

“Hơn nữa người của thế giới khác không thể tiến vào được nơi đây. Tiến vào đây chú định sẽ bị thời gian quy tắc nơi đây ma diệt.”

“Trừ khi trên người mang loại phù văn nguyền rủa kia thì mới không bị ảnh hưởng.”

Bấy giờ, hắn tiến lại gần bài vị của Mộ Thanh, chính là chiếc bài vị mà Khương Thần nhìn thấy đầu tiên kia, nói:

“Người ta nể phục nhất chính là Mộ Thanh tiền bối. Sinh Mệnh Thần Tộc bọn họ quả thật ghê gớm. Năm đó hắn nói với ta rằng hắn tại một thế cuối cùng đã thôn phệ toàn bộ sinh mệnh trên thế giới này, quyết tâm đồng quy vu tận với phù văn nguyền rủa kia.”

Nói tới đây, như có như không trên người Cổ Trường Sinh hiện ra chút hùng tâm tráng khí:

“Bản thân Thời tộc có lẽ cũng sợ thời gian chi lực nơi đây ảnh hưởng, thường thường chỉ phái một tên Nguyên Tôn tới đây giám sát. Năm đó chính Mộ Thanh tiền bối đã g·i·ế·t c·h·ế·t vị Nguyên Tôn Cảnh Thời tộc kia, trục xuất không gian thông đạo của bọn chúng vào trong thứ nguyên tầng sâu đồng thời phá hủy tọa độ không gian của thế giới này. Thời tộc mất đi tọa độ của thế giới này liền khó có thể tìm lại được.”

“Hiện tại có thể tới được nơi này có lẽ chỉ có thể là Uông Tử thành của Hồn tộc bọn ta mà thôi. Nếu như có ngoại trừ, vậy thì đó liền là ta cùng ngươi…haha vận khí quả thật đen đủi mới ngộ nhập nơi này.”

Khương Thần nghe vậy nội tâm liền thầm cảm thán.

Trong điều kiện như Lam Hải tinh hiện tại, có thể tu luyện tới Nguyên Tôn Cảnh, vị tiền bối kia dùng bốn từ kinh tài tuyệt diễm liền cũng không đủ để hình dung a. Có thể nói chính người tên Mộ Thanh kia đã đặt nền móng cho Cổ Trường Sinh cùng Khương Thần hiện tại không bị rơi vào ma trảo Thời tộc.

“Các vị tiền bối Chiêm Tinh tộc khi trước vốn nằm trong sự kiểm soát của Thời tộc cho nên đã tạo nên nơi này để tránh tai mắt của bọn chúng…sau đó các vị tiền bối của các tộc cũng trốn tránh ở nơi này. Chỉ tiếc sau cùng tất cả vẫn không thoát được vòng luân hồi. Có người tiếp tục chuỗi vòng lặp, có người lựa chọn đồng quy vu tận. Mộ Thanh tiền bối năm đó có lẽ là có đủ thực lực để thoát khỏi nguyền rủa này, chỉ là không hiểu sao hắn lại lựa chọn cách đem thế giới này trục xuất.” Cổ Trường Sinh khuôn mặt hiện lên vẻ tiếc hận nói.

Khương Thần nhìn bài vị khắc hai chữ Mộ Thanh kia sâu trong lòng xuất hiện sự kính trọng. Bản thân hắn thời điểm chạy trốn truy sát liền ngộ nhập thế giới này, may mắn thế giới này đã vượt ngoài kiểm soát của Thời tộc, đây coi như trong cái rủi có cái may.

“Nói như vậy là ngươi cũng thất bại?”

“Đúng vậy…thời điểm phá giải phù văn ta vốn dĩ đã thành công. Không nghĩ tới phút chót bởi vì tham luyến cỗ thân thể do phù văn nguyền rủa diễn sinh ra, bản thân lâm vào vạn kiếp bất phục. Chỉ có thể phong ấn đạo tàn hồn này lưu cơ hội nhắc nhở cho người sau nếu có.” Cổ Trường Sinh sâu trong mắt là sự tiếc hận, đồng thời ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Khương Thần giống như cười trên nỗi đau của người khác.

Khương Thần nghe vậy đối với vị này cũng sinh ra nể trọng. Hắn tinh thông phù văn, vì thế biết rằng phá giải đạo phù văn này là cỡ nào khó khăn, vậy mà vị Hồn tộc thiên tài này năm xưa đã phá giải thành công.

Xem ra năm xưa hắn bị gọi là Cổ Trường Sinh của Thánh tộc cũng không phải là không có căn cứ. So về mức độ kinh tài tuyệt diễm thì Khương Thần hắn còn kém vị chủ này một quãng đường.

“Một thế này ta cũng nghĩ phá giải phù văn kia…nếu như không thể thành công có lẽ liền tự bạo thần hồn đồng quy vu tận.” Khương Thần thở dài nói.

Hắn thông qua Cổ Trường Sinh mới biết được, có thể tự bạo thần hồn, triệt để c·h·ế·t đi để thoát khỏi vòng luân hồi. Quả thật một thế này nếu thất bại, hắn nghĩ bản thân cũng không cần lưu luyến cõi đời này nữa.

“Ngươi đã trải qua bao nhiêu lần trùng sinh? Còn bao nhiêu năm nữa ngươi liền trùng sinh?”

“Lần này vừa vặn tròn một ngàn lần. Còn về bao nhiêu năm nữa thì trùng sinh a…có lẽ khoảng năm sáu năm đi.”

“Ha ha…nếu như một thế này ngươi lựa chọn trùng sinh tiếp thì một thế sau lúc ngươi tới đây cũng không thể thấy được ta nữa.” Cổ Trường Sinh mỉm cười sảng khoái nói: “Đạo tàn hồn này vốn không thuộc về hiện tại.”

“Ngươi đã lưu lại một đạo tàn hồn tại sao không ra ngoài tìm một thân xác đoạt xá?”

Khương Thần nhíu mày có chút khó hiểu, đám người Hồn tộc này đáng lẽ đối với loại sự tình đoạt xá trùng sinh phải là người thông thạo nhất chứ?

“Bởi vì lí do ngươi mang theo phù văn luân hồi, ta tại nơi này lại không bị nó ảnh hưởng vì vậy tính toán nếu như bản thân đi ra ngoài liền bị một vạn năm ngàn năm của ngươi trải qua ma diệt…ngươi nghĩ đạo tàn hồn này còn có thể chống đỡ mấy năm?” Cổ Trường Sinh tựa tiếu phi tiếu nói.

“Vả lại với đạo tàn hồn này muốn đoạt xá trùng sinh? Nói thì dễ…trừ khi…” Cổ Trường Sinh nói tới đây liền thở dài, sâu trong mắt hiện lên một cỗ tiếc hận.

Khương Thần trầm mặc không đáp.

“Mà thôi nói với ngươi chuyện này cũng không để làm gì…hiện tại có lẽ nguyện vọng duy nhất của ta liền là trông thấy ngươi thoát khỏi phù chú luân hồi này a.”

Cổ Trường Sinh khuôn mặt có chút buồn rầu nói:

“Năm xưa Mộ Thanh tiền bối đặt kì vọng vào ta, hiện tại ta lại đặt kì vọng vào ngươi. Nhưng xem đến xác suất có thể không cao.”

“Ta có thể hỏi một chuyện nữa được không?”

“Ngươi có thắc mắc gì cứ hỏi.” Cổ Trường Sinh cười nói.

“Uông Tử Thành của Hồn tộc các ngươi cũng có thông đạo nối tới đây. Tại sao ngươi không thử liên hệ với bọn họ, báo về tộc tình hình của ngươi?”

“Ha ha…ngươi quá coi thường phù văn kia rồi. Chỉ cần ngươi rời khỏi thế giới này, phù văn kia tự động kích hoạt. Năm đó ta cũng đã từng thử đi qua Uông Tử Thành. Kết quả đây? Vừa mới tiến vào thông đạo, bản thân lập tức bị lôi đi. Thậm chí còn gây phiền toái cho cả người bên trong.”

“Nhưng chúng ta trùng sinh như thế này, ngoại giới có lẽ sẽ không ảnh hưởng. Vậy thì tại sao Uông Tử Thành không nhận ra điểm dị biệt của thế giới này?”

“Bởi vì người từ bên kia tới nơi này thu lưu linh hồn chỉ là một đạo hồn thể phân thân. Hoàn toàn không có ý thức.”

“Hóa ra là vậy.”

Khương Thần gật đầu không nói gì.

Cổ Trường Sinh thấy hắn không hỏi nữa thì mới cười nói:

“Thời gian còn lại ngươi nên tu luyện ở đây đi. Tài nguyên tích s·ú·c nhiều năm qua đều nằm ở nơi này. Một thế này ngươi không thể phá giải nguyền rủa thì không còn cơ hội nào nữa.”

“Ta cần ngủ say. Lần tới tỉnh lại hi vọng là lúc ngươi thành công.”

Cổ Trường Sinh nói đoạn lập tức biến thành một làn khói hòa vào trong tiểu ấn ở trên bài vị.

Khương Thần sau đó lựa chọn ở lại trong cơ quan này tu luyện. Trong đây, Hỗn Nguyên Chi Khí nồng đậm, thậm chí có thể so với các đại thế giới ở Đại Thiên Nguyên Giới, chỉ có kẻ ngu mới không lựa chọn ở lại.

Khương Thần trong khoảng thời gian tu luyện cũng đã đi hết các ngõ ngách trong đại điện. Không nghĩ tới gian đại điện này còn rộng hơn hắn tưởng tượng rất nhiều. Cảm giác như nơi đây là một thế giới dưới lòng đất vậy.

Đại điện này mỗi một dãy hành lang đều nối thông mới một khoảng không gian vô cùng rộng lớn. Muốn có trang viên liền có trang viên, muốn có vườn cây liền có vườn cây, muốn có hồ nước liền có hồ nước…

Nơi này linh dược cũng không hề thiếu thốn. Thậm chí cao giai linh dược cũng có rất nhiều. Cái này cũng không hề khó hiểu. Nơi này không bị ảnh hưởng bởi Luân Hồi Chú, ngoại giới sau ngàn lần Khương Thần trùng sinh tưởng như mới chỉ mười lăm năm, thế nhưng trong đây sớm đã qua vạn năm. Các loại linh dược sinh trưởng vạn năm dưới điều kiện Hỗn Nguyên Chi Khí như hiện tại thì có thể tiến hóa thành cao giai linh dược cũng bình thường.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Thực lực Khương Thần dưới điều kiện tu luyện tốt đẹp như thế này thì điên cuồng tăng trưởng theo từng năm.

Thời gian trôi qua, hắn ngoại trừ tu luyện cũng chỉ có luyện đan, xây dựng trận pháp, tìm kiếm tài liệu khắc họa phù chú.

Hắn cứ thế chuyên tâm tu luyện xuống, không chút vướng bận, không suy nghĩ tới sự tình gì cả, cứ như thế sáu năm ròng trôi qua trong cô tịch…

**

Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.

Chương 116 : Hé lộ