Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Tận Trùng Sinh
Unknown
Chương 121: Kinh biến
Chương 121: Kinh biến
Lại nói, lúc này đột nhiên có chút dị biến. Hàn Thiên Hùng đột nhiên khẽ hự một tiếng, sau đó dường như có dấu hiệu tỉnh lại.
“Gia gia…”
“Phụ thân…”
“Còn chưa c·hết hay sao…” Hàn Thiên Hùng thều thào nói.
Hắn khẽ nghiêng đầu nhìn đám con cháu quây quần quanh giường bệnh.
“Gia gia ngươi đừng nói thế, ngươi nói ngươi muốn nhìn Uyển Như xuất giá cơ mà.” Hàn Uyển Như lúc này một tay nắm lấy tay Hàn Thiên Hùng khóc sướt mướt nói.
Bình thường, nàng chính là người kề cận thân thiết nhất với Hàn Thiên Hùng. Hiện tại hắn bệnh sắp c·hết nàng làm sao có thể không đau xót cho được.
“Hài tử ngốc…ngươi nếu như không chịu…xuất giá…gia gia liền không thể đi gặp tổ tiên được sao?”
Ba người Khương Thần đứng ở phía ngoài nhìn tới, Từ Trạch Đông lắc đầu nói:
“Đại gia, đây có phải hay không chính là hồi quang phản chiếu?”
Khương Thần khẽ gật đầu, sắc mặt không mảy may ba động cảm xúc.
Hồi quang phản chiếu nói một cách khoa học chính là chỉ hiện tượng hồi phục trở lại mạnh mẽ đột ngột xảy ra đối với con người lẫn sự vật trước khi kết thúc hoạt động trao đổi chất để tồn tại. Hiểu một cách ngắn gọn hơn, nó là sự minh mẫn cuối cùng, cũng có thể đó chính là thời điểm để nói lời tạm biệt cuối cùng của người bệnh đối với người thân còn tại thế.
“Đại gia hiện tại ngươi có thể khiến cho Hàn lão gia hắn sống khỏe mạnh?” Từ Trạch Đông khẽ hỏi.
Hắn nhìn tới tình trạng của Hàn Thiên Hùng liền cảm thấy có chút không tin tưởng lời nói của Khương Thần. Tình trạng của Hàn Thiên Hùng hiện tại coi như đã là một nửa n·gười c·hết. Sau khi đợt thanh tỉnh kia kết thúc, hắn chắc chắn phải c·hết không nghi ngờ. Thời điểm này cứu sống được Hàn Thiên Hùng vậy có khác gì cải tử hoàn sinh.
Cải tử hoàn sinh?
Mặc dù Từ Trạch Đông biết bản sự của Khương Thần rất ghê gớm, thế nhưng loại việc kia hắn hoàn toàn không có chút tin tưởng.
Về phía Khương Thần, hắn lặng im không đáp. Nếu như muốn chữa cho Hàn Thiên Hùng, hắn chỉ cần dùng cách như ngày trước hắn chữa trị cho Viên Thải Hàm là được. Ngày xưa Viên Thải Hàm bị tàn phá hết các cơ quan n·ộ·i· ·t·ạ·n·g thì nay Hàn Thiên Hùng cũng như thế. Đem thể nội chữa lành, người tự nhiên sẽ khỏe lại.
“Khương…có phải Khương tiên sinh?”
Phía giường bệnh, Hàn Thiên Hùng nghiêng mắt thì chợt nhìn thấy Khương Thần. Sau đó hắn liền thều thào nói:
“Đúng…đúng là Khương tiên sinh rồi.”
Nguyên bản sáu năm nay hắn thỉnh thoảng cũng hỏi thăm tin tức Khương Thần, thế nhưng ngoại trừ thông tin Khương Thần biến mất cùng một hòn đảo tên Mê Thất đảo ra thì hắn không nhận được chút tin tức gì nữa. Hiện tại nhìn thấy Khương Thần đứng đó, hắn đột nhiên cảm thấy thượng thiên có mắt.
Người tốt nha, luôn luôn được bình an trở về.
“Hàn lão, rất lâu rồi không gặp, ta xem ngươi đây là chuẩn bị đi gặp tiên tổ a.” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói.
Đám người Hàn gia nhìn thái độ trêu tức của Khương Thần thì lập tức trở nên âm trầm phẫn nộ. Còn đang định ra tay đuổi Khương Thần đi thì bị Hàn Thiên Hùng quát lên:
“Không được vô lễ với Khương tiên sinh.”
Hắn bởi vì chơi thân với Từ Chính Thuần, Cao Hình Thiên nên biết Khương Thần là tồn tại thế nào. Chính vì thế cho nên hắn không muốn đám con cháu mình đắc tội nhân gia.
Đắc tội nhân gia, nhân gia tức giận vỗ ra một bàn tay thì Hàn gia bọn hắn xong đời.
Lúc này, Hàn Thiên Hùng hướng về phía Khương Thần, miệng khẽ lẩm nhẩm bằng hơi không để ai nghe thấy.
Khương Thần dựa vào khẩu âm của Hàn Thiên Hùng thì khẽ nhếch miệng, đầu khẽ gật.
Hàn Thiên Hùng thấy vậy sắc mặt càng thêm âm trầm.
Vừa rồi hắn lẩm nhẩm ý muốn hỏi bản thân tình trạng hiện tại có phải hay không là do người nhà làm. Nhìn Khương Thần cái gật đầu cùng nụ cười kia, hắn rốt cuộc tỏ tường mọi chuyện.
Năm đó chẳng phải Khương Thần đã cảnh báo hắn, hắn bị người nhà nhắm tới hay sao. Một chuyện này hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng. Bao năm qua bản thân vẫn luôn đối với mọi thứ vô cùng đề phòng. Không nghĩ tới tình trạng hiện tại vẫn là do người nhà gây nên. Thậm chí hắn bị như vậy nguyên do vì sao cũng không biết.
“Tất cả đi ra ngoài…ta có chuyện muốn nói với Khương tiên sinh.” Hàn Thiên Hùng trầm giọng nói.
Tất cả mọi người bị lời này của Hàn Thiên Hùng làm cho định trụ.
Đây là có chuyện gì?
“Gia gia…” Hàn Uyển Như khuôn mặt có chút khó hiểu nói: “Có chuyện gì?”
“Ngươi không cần hỏi, tất cả các ngươi ra ngoài hết cho ta.” Hàn Thiên Hùng khẽ nói: “Ta có chuyện cần bàn giao với Khương tiên sinh.”
Đám con cháu không dám cãi lời Hàn Thiên Hùng. Sau khi an ủi lo lắng cho hắn một phen thì liền lục tục kéo nhau ra ngoài.
Sau khi mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn Khương Thần cùng Hàn Thiên Hùng.
“Khương tiên sinh thứ lỗi, một thân già này hiện tại không thể hướng ngươi lễ bái.”
Khương Thần lắc đầu, cũng không để ý chuyện này.
“Khương tiên sinh. Ngươi có nhìn ra chuyện này là do kẻ nào làm không?” Hàn Thiên Hùng im lặng một lúc, sau đó hướng tới Khương Thần, nói.
Khương Thần lắc đầu, đáp lời:
“Tính toán có chút giao tình, ta có thể đưa cho ngươi hai sự lựa chọn.”
Hàn Thiên Hùng nghe vậy, sâu trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ.
“Thứ nhất ta liền có thể cho ngươi sống minh mẫn khỏe mạnh trong một năm nữa.” Khương Thần khẽ nói: “Thứ hai…mười năm sống không thể nghe, không thể nhìn, không thể nói.”
Dứt lời, hắn tủm tỉm nhìn lấy Hàn Thiên Hùng.
Hắn không có trách nhiệm giúp đỡ Hàn Thiên Hùng, cũng không hoàn toàn vì một chút giao tình nào mà giúp đỡ đối phương cả. Bản thân hắn chỉ muốn xem xem giữa một năm minh mẫn cùng mười năm lay lắt, người bình thường sẽ chọn điều gì.
Nếu như trong hoàn cảnh của Hàn Thiên Hùng, chắc chắn rất nhiều người sẽ lựa chọn mười năm sống lay lắt. Dù sao với điều kiện của Hàn Thiên Hùng hiện tại, mười năm sống lay lắt vẫn hơn xa rất nhiều những người ở bên ngoài xã hội kia lao động. Mười năm lay lắt nếu như nhìn thoáng hơn có thể coi như mười năm hưởng an nhàn.
Hàn Thiên Hùng không cần suy nghĩ, hai mắt hắn hiện lên vẻ tinh anh nói:
“Xin Khương tiên sinh ban cho một năm minh mẫn, Hàn gia tùy ý ngươi định đoạt.”
“Ta không hứng thú với Hàn gia các ngươi. Chẳng qua ta muốn xem xem ngươi muốn làm một ngọn đuốc huy hoàng hay một ngọn nến cháy le lói mà thôi.” Khương Thần cười nhạt nói.
Lựa chọn này của Hàn Thiên Hùng cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn. Có thể nói, thời điểm kề cạnh sinh tử, con người ta sẽ khao khát được sống hơn bao giờ hết. Thế nhưng đối với loại người tính khí mạnh mẽ như Hàn Thiên Hùng. Sống một cách lay lắt đối với hắn không khác gì c·hết, bởi vậy hắn mới chọn một năm minh mẫn để có thể sống một cách hết mình.
“Khương tiên sinh quả nhiên không phải người phàm, những tục vật này làm sao có thể lọt pháp nhãn ngươi.” Hàn Thiên Hùng nửa nằm trên giường, nửa nghiêng đầu cười khổ nói.
Khương Thần khẽ lắc đầu cười nhạt. Chỉ thấy hắn khẽ búng tay, một tia mộc hệ Hỗn Nguyên Chi Khí lập tức chui vào thể nội Hàn Thiên Hùng.
Nếu như có người đứng ở đây chắc chắn hắn sẽ ngạc nhiên bởi vì Hàn Thiên Hùng màu da vốn nhợt nhạt như da n·gười c·hết lúc này hồng nhuận trở lại một cách nhanh chóng.
Hàn Thiên Hùng cảm nhận được một luồng thanh lương khí tức quét qua. Tay chân hắn vốn không cử động được lúc này có dấu hiệu động đậy.
Hai mắt Hàn Thiên Hùng khó tin nhìn Khương Thần:
“Khương tiên sinh, ngươi quả thật là thần nhân a…”
Khương Thần chỉ cười không nói.
“Khương tiên sinh, ngươi thần kỳ như thế chẳng lẽ không đoán ra được là ai ám hại ta?”
“Có đoán ra. Nhưng còn do ngươi tới nghiệm chứng.” Khương Thần không nhanh không chậm đáp.
“Là hai tên nghịc tử Hàn Uyên cùng Hàn Huyền?” Hàn Thiên Hùng trầm mặt, thanh âm lạnh lẽo vang lên.
Khương Thần gật đầu.
“Tạ ơn Khương tiên sinh mách bảo, đợi ta xử lí chuyện trong nhà xong sau đó sẽ bái phỏng Khương tiên sinh tạ ơn ngươi tái sinh.” Hàn Thiên Hùng khuôn mặt hiện lên vẻ âm trầm.
Đối với loại người thiết huyết như hắn, lợi ích gia tộc sẽ đặt lên trên hết. Vì thế nếu như con trai hắn đang tâm ám hại lão làm ảnh hưởng tới gia tộc, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua. Dù sao đối phương có thể xuống tay ám hại mình, vậy liền coi như bọn hắn đã không nhận người cha này nữa. Nếu như không nhận hắn làm cha, hắn cũng không nhất thiết phải đối xử với đối phương như con nữa.
“Ha ha…chuyện này chắc chắn cũng không phải một tay bọn hắn có thể nghĩ ra được, ngươi hảo hảo suy nghĩ thấu triệt hơn đi a.”
…
Vài ngày sau, Khương Thần đang ngồi trong nhà liền nghe Lam Tiểu Nhu báo rằng Hàn lão gia tử Hàn Thiên Hùng khỏe mạnh trở lại.
Đồng thời ngay sau khi hắn khỏe lại, lão nhị cùng lão tam Hàn gia cũng không hiểu thấu biến mất. Người ngoài cuộc nếu như tinh ý liền có thể nhận ra vấn đề trong chuyện này. Đương nhiên cũng không ai dám to gan đi đoán lung tung.
“Khương đại ca, chuyện lão gia tử có phải hay không liên quan tới ngươi? Ngươi ngày hôm đó đã ở trong phòng cùng với hắn.” Lam Tiểu Nhu lúc này một tay cầm bánh một tay cầm ly sữa khẽ nói.
“Tò mò hại c·hết mèo.” Khương Thần không chút chú tâm, khẽ nói.
“Nghĩa là sao a? Khương đại ca ngươi nói chuyện thật khó hiểu?” Lam Tiểu Nhu nhíu mày đáp.
“Nhớ kĩ, có nhiều chuyện ngươi nghĩ trong đầu so với việc nói ra kết quả sẽ khác nhau hoàn toàn.” Khương Thần thanh thanh đạm đạm nói.
Lam Tiểu Nhu nghe câu được câu không, chỉ khẽ gật đầu.
Lại trải qua một tháng, Khương Thần đã đi dạo hết những nơi hắn muốn đến. Đây cũng coi như lần cuối cùng hắn nhìn thế giới này bằng chính thân thể của hắn.
Còn cách kỳ hạn hai ngày, Khương Thần đột nhiên cảm thấy nội tâm bồn chồn. Cảm giác lo sợ bất an này đã thường trực trong lòng hắn sáu năm nay kể từ khi Trấn Hồn Quan xuất hiện dị biến ở thành Tây. Thế nhưng cảm giác đó lúc ẩn lúc hiện, tuyệt nhiên chưa bao giờ mãnh liệt như thế này. Hắn đồ rằng đây có thể là do hắn quá lo lắng chuyện Luân Hồi Chú, hoặc cũng có thể là điềm báo trước.
Dù thế nào hắn cũng đã chấp nhận hai loại kết quả kia!
Thành công, bản thân liền thoát khốn, bước lên con đường tìm lại phong quang năm xưa.
Thất bại, bản thân liền hôi yên phi diệt!
Nhưng hắn vạn lần không ngờ, kinh biến giữa lúc này xảy ra!
Khương Thần đang cố đè ép cảm giác bất an trong lòng xuống liền nhận được một cuộc điện thoại do Lâm Hinh Nhi gọi tới.
Lâm Thải Hân c·hết!
**
Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.