Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 122: Lâm Thải Hân c·h·ế·t

Chương 122: Lâm Thải Hân c·h·ế·t


Chương 122: Lâm Thải Hân c·hết

Lại nói Khương Thần sau khi nghe điện thoại của Lâm Hinh Nhi gọi tới, nội tâm liền giống như có trọng chùy gõ xuống.

Đối phương nói Lâm Thải Hân đ·ã c·hết. Tin tức này không thể không nói đối với Khương Thần vô cùng chấn động.

Theo như hắn tính toán, chỉ cần có hai tiểu âm hồn Tiểu Ái cùng Tiểu Lam ở bên cạnh, Lâm Thải Hân có thể an tâm sống đến già không sợ một chút bệnh tật thậm chí t·ai n·ạn.

Hiện tại đang yên đang lành làm sao lại c·hết đây?


Tại bệnh viện Thiên Độ…

Trong một gian phòng bệnh rộng lớn, đám đông người Lâm gia vây quanh một chiếc giường bệnh, vẻ mặt ai nấy đều hiện lên vẻ vô cùng đau xót. Bởi vì trên giường bệnh lớn đó chính là Lâm Thải Hân đ·ã c·hết.

Bên cạnh giường lớn đó còn có một chiếc giường nhỏ khác cũng vây lấy một ít người. Nằm trên giường bệnh nhỏ là Viên Thải Hàm.

Viên Thải Hàm sau khi nghe tin Lâm Thải Hân bị t·ai n·ạn liền tức tốc chạy đến bệnh viện. Sau khi nhìn thấy hiện trạng của Lâm Thải Hân, nàng nhận lấy cú sốc to lớn, lập tức ngất xỉu đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Ở giường lớn, Lâm Thải Hân đ·ã c·hết được một giờ trước khi người Lâm gia tới. Đến lúc c·hết vẫn không có ai kề cận.

Nếu như người ngoài nhìn thấy hình ảnh nàng hiện giờ, chắc chắn ai ai cũng đau xót chứ không riêng gì người thân.

Trên người nàng máu me be bét. Khuôn mặt thậm chí đã biến dạng không nhận ra nhân hình. Hai hốc mắt trống rỗng nhìn giống như người bị móc ra con người.

Một nữ tử khí chất thanh lệ thoát tục, xinh đẹp tuyệt luân bây giờ lại mang theo hiện trạng như thế kia, người nào thấy mà không đau xót có lẽ liền là tâm lạnh như dao.

“Gần nhất giường bệnh là một tên nam tử, hắn nắm lấy bàn tay đầy máu của Lâm Thải Hân khóc rống lên.”

Người này là Vân Tu Kiệt.

Ngày hôm nay hai người hẹn đi ăn, hắn bởi vì bận chút công việc vì thế mới nói rằng Lâm Thải Hân tự đánh xe tới nhà hàng trước còn bản thân tới sau. Không nghĩ tới trên đường đi Lâm Thải Hân xảy ra chuyện.

Tai nạn thảm khốc xảy ra, cũng không ai biết Lâm Thải Hân là ai để mà báo với người thân. Chính vì thế lúc nàng c·hết trong bệnh viện đến hơn một giờ sau thì người Lâm gia mới phát hiện ra. Đây quả thực là quá thương tâm.

Ngồi cạnh Vân Tu Kiệt chính là Lâm Thiên Bá. Lâm Thiên Bá hiện tại thậm chí còn suy sụp hơn cả thời điểm Lâm Thải Hân t·ai n·ạn tàu thủy. Bởi vì lúc nàng bị t·ai n·ạn tàu thủy, không tìm được xác đương nhiên người ta sẽ còn hi vọng. Hiện tại xác nàng nằm ở đó, sinh mệnh đã đi đến điểm cuối, mười phần c·hết rồi, làm gì còn chút hi vọng.

Bộ dáng gia chủ một đại gia tộc đã không còn, thay vào đó chính là bộ dáng của một người cha mất con. Chỉ thấy khuôn mặt hắn là vô tận bi thống, hai mắt đỏ đọc thậm chí khóe mắt xuất hiện chút máu huyết.

Hắn khóc ra máu!

Giữa lúc mọi người còn đang thay phiên an ủi nhau, gian phòng bệnh đột nhiên vang lên một đạo thanh âm phẫn nộ. Đạo thanh âm phẫn nộ này kèm theo giá lạnh giống như một tôn ma thần bị phong ấn dưới địa ngục nay mới thoát khối.

“Thải Hân…”

Hai chữ Thải Hân vừa dứt, chỉ thấy giữa phòng bệnh hiện xuất hiện một vết nứt. Sau đó không gian ầm ầm đổ vỡ. Một cánh tay vươn ta từ hư không hết sức hãi người.

Sau khi cánh tay kia đột nhiên từ không khí vươn ra, sau đó là cả thân hình hắn xuất hiện. Người có thể có được thủ đoạn kinh khủng như thế này ngoại trừ Khương Thần thì còn có thể là ai.

Sau khi hắn xuất hiện trong phòng bệnh, cả gian phòng lập tức giá lạnh như lâm vào giữa mùa đông. Ai nấy đều không tự chủ được, lập tức run rẩy.

“Khương Thần…?”

“Yêu quái a…ngươi nhìn thấy không, yêu quái…”

“Hắn đến bắt đi linh hồn Thải Hân a…yêu quái…”

Đám người Lâm gia sau khi nhìn thấy Khương Thần bước ra từ không gian đổ vỡ, cộng thêm bộ dáng phẫn nộ của hắn thì lập tức kinh hãi la lên.

Không gian lại trở về bình thường, Khương Thần quét mắt nhìn mọi người trong phòng bệnh sau đó lạnh lùng hỏi:

“Thải Hân làm sao?”

Không một ai trả lời. Theo phản xạ, Khương Thần quay lưng lại.

Thời điểm nhìn thấy thảm trạng của Lâm Thải Hân, thân hình Khương Thần không khỏi run lên. Cái này…t·ai n·ạn đến mức này sao?

Vừa vặn Lâm Thiên Bá nhào tới quỳ trước mặt Khương Thần, bộ dáng suy sụp hoàn toàn. Hắn khóc rống lên, nói:

“Tiểu Thần, bá phụ biết ngươi không phải người thường. Cầu ngươi xuất thủ cứu mạng Thải Hân.”

Vân Tu Kiệt không biết được khả năng của Khương Thần, thế nhưng thấy Lâm Thiên Bá lạy lục hắn như vậy thì cũng lết tới ra sức van xin.

Ánh mắt băng lãnh của Khương Thần lúc này liếc xuống nam tử trẻ tuổi đang quỳ dưới đất. Sau đó hắn cúi xuống, dùng bàn tay thon dài của mình nắm lấy cổ đối phương, xách lên như xách một con gà con. Thanh âm không nghe ra chút cảm xúc vang lên thế nhưng lại khiến cho người ở đây không rét mà run:

“Ngươi không bảo vệ được nàng thì để ta. Phế vật.”

“Cút!!!”

Nói đoạn, Khương Thần vung tay một cái. Tuy chỉ là vung tay hết sức hờ hững nhưng cũng đủ ném Vân Tu Kiệt hình thể cao lớn văng đụng vạch tường.

Khục!!!

Vân Tu Kiệt ho ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt, đau đớn khó nói thành lời. Thế nhưng hắn không oán thán, bởi vì một câu vừa rồi của Khương Thần còn đau hơn nỗi đau thể xác này gấp vạn lần.

“Tất cả cút ra ngoài. Nếu như không có lệnh của ta, không ai được bước vào trong phòng này nửa bước. Nếu như trái lện…c·hết!!!”

Thanh âm lạnh lùng của Khương Thần vang lên khiến cho từng người trong gian phòng run rẩy liên tục. Sau đó bọn họ như ong vỡ tổ chen ra khỏi phòng bệnh. Viên Thải Hàm nằm trên giường nhỏ cũng được bọn họ kéo ra ngoài.

Trong phòng lúc này chỉ còn Khương Thần và Lâm Thải Hân thân xác không toàn vẹn nằm trên giường bệnh.

Nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Thải Hân biến dạng, hốc mắt giống như bị móc ra, thậm chí tay chân cũng cong gãy, song đồng của Khương Thầng không khỏi hiện lên chút sương mù. Thủ hộ nàng vạn năm, không nghĩ tới một thế này chuẩn bị phá giải Luân Hồi Chú thì nàng lại gặp phải tràng cảnh này.

Nội tâm hắn lúc này nói có bao nhiêu đau đớn liền có bấy nhiêu đau đớn. Hắn chủ quan. Hắn thật chủ quan. Cữ nghĩ rằng có Tiểu Ái cùng Tiểu Lam thì Lâm Thải Hân sẽ không có mệnh hệ gì.

Hiện tại đây?

Nàng không những rơi vào thảm trạng đau đớn như kia, mà bản thân cũng trực tiếp vong mạng. Trước khi c·hết chắc chắn đã rơi vào vô tận sợ hãi, đau đớn đến c·hết.

Cửa phòng bệnh đóng.

Gian phòng lập tức sáng bừng xích quang. Giữa gian phòng, một đạo xích kim chi đồng xuất hiện. Đạo xích kim nhãn đồng này sau khi xuất hiện thì liền quét qua toàn bộ phòng bệnh.

Sắc mặt Khương Thần vốn đã âm trầm nay lại còn hiện ra vẻ sợ hãi. Bởi vì hắn không tìm được linh hồn Lâm Thải Hân. Kết quả này khiến cho hắn không thể chấp nhận được. Lâm Thải Hân mới c·hết cách đây không lâu, theo lý thuyết linh hồn nàng chắc chắn sẽ quanh quẩn đâu đây.

Giống như phàm nhân làm đám tang cho người thân, thường thường sẽ cúng cơm hai tới ba ngày bởi vì thời điểm trước năm giờ đồng hồ, hồn mới lìa khỏi xác. Sau khi trải qua bốn mươi tám giờ, linh hồn mới tan biến hoàn toàn.

Chính bởi vậy thời điểm này không soi ra được linh hồn Lâm Thải Hân cả trong thân thể nàng lẫn trong phòng, Khương Thần mới sợ hãi. Nếu như không có linh hồn Lâm Thải Hân, hắn làm sao có thể cứu tỉnh lại nàng đây.

“Rốt cục có truyện gì xảy ra?”

Đoạn hắn giật thót mình một cái, giống như nhớ ra chuyện gì, lập tức tinh thần lực bạo phóng sau đó đem phương viên mấy cây số thành phố bao phủ.

“Không có khí tức Trấn Hồn Quan.”

Khương Thần thở phào một hơi.

Hắn thời điểm vừa rồi đột nhiên nghĩ tới Trấn Hồn Quan, liệu có phải truyện này do nó gây ra hay không. Nếu do Trấn Hồn Quan gây ra chuyện này, linh hồn Lâm Thải Hân liền nguy hiểm.

Rất may tại đây hắn không cảm nhận được khí tức Trấn Hồn Quan, thế nhưng hắn lại cảm nhận thấy một luồng linh hồn lực cường đại khác từng quét qua.

“Không...không thể nào a.”

Khương Thần cẩn thận ngưng thần suy nghĩ. Hắn đột nhiên nhớ ra lúc trước có tham khảo vấn đề của Uông Tử Thành ở chỗ Cổ Trường Sinh. Cổ Trường Sinh nói Uông Tử Thành không chỉ câu đi linh hồn của n·gười c·hết già. Thỉnh thoảng vẫn có trường hợp câu đi hồn phách người bình thường nếu như gặp phải linh hồn tinh khiết.

Khương Thần nghĩ tới một điểm này mới cảm thấy kinh hãi. Bởi vì Lâm Thải Hân vẫn còn là xử nữ, hơn nữa thái độ làm người rất tốt, thuộc vào loại thiên chân vô tà, rất có thể là một linh hồn tinh khiết. Trường hợp bị Uông Tử Thành bắt đi là hoàn toàn có thể xảy ra.

Nếu như linh hồn nàng là do Uông Tử Thành câu đi, vậy thì chuyện này coi như đâm thủng trời!

“Không đúng…Uông Tử Thành không thể bắt nàng đi nhanh như vậy được.”

Vừa dứt lời, cửa sổ phòng bệnh mở tung ra. Từ bên ngoài bay vào một thân ảnh tiểu kiều. Đây là một tiểu nữ hài sáu tuổi mang theo sườn xám màu đỏ, trên tay cầm một cái đèn lồng nhưng đã rách nát. Nàng không phải Tiểu Ái thì còn ai.

Chỉ là hiện tại Tiểu Ái rất thê thảm. Bình thường thân ảnh nàng đã ngưng thực không khác gì người thường.

Hiện tại thì sao? Có thể nói giống như một làn khói vất vưởng bất cứ lức nào cũng có thể tan biến.

“Tiểu Ái? Có chuyện gì?”

Tiểu Ái âm hồn lúc này khí sắc cực tệ, nàng thều thào nói:

“Tiên sinh…Thải Hân tỷ…nàng…nàng.”

Khương Thần thấy vậy vội vàng đưa một đạo Hỗn Nguyên Chi Khí tới uẩn dưỡng linh hồn Tiểu Ái.

“Thải Hân làm sao? Linh hồn nàng đâu rồi.”

“Thải Hân tỷ…linh hồn bị đám người kia bắt đi…Tiểu Lam đang đánh nhau với bọn họ…ta cảm nhận được tiên sinh xuất hiện vì thế liền chạy tới đây.”

“Ngươi hiện tại ở đây…ta đi xem sao.”

Khương Thần nói đoạn trực tiếp lập ra một đạo tiểu trận pháp phong ấn tạm thời linh hồn Tiểu Ái tránh cho nàng bị tan biến.


Bầu trời Thiên Độ quốc lúc này mây gió vần vũ. Sâu trong tầng mây tối đen kia xuất hiện một thông đạo cổ xưa. Thông đạo này ẩn hiện sau tầng mây, người bình thường không thể nào nhìn thấy được.

Sâu trong thông đạo kia là một thế giới màu xám, nhìn qua như cửu u địa ngục, cực kỳ kh·iếp người. Nếu như tận tâm nhìn kỹ thì còn thấy được trong thế giới màu xám kia có một tòa thành cổ. Tòa cổ thành này mang theo khí tức hoang vu c·hết chóc khiến cho cả thế giới cũng lâm vào cảnh ghê rợn.

Bên ngoài thông đạo là hai bóng người. Một bên là một vị hắc bào nhân đầu trùm mũ đen lưng đeo lưỡi hái. Trên tay hắc bào nhân này cầm theo một sợi xích màu xám đen. Sợi xích giống như được làm từ linh hồn bởi vì nhìn vào có cảm giác hư vô phiêu miểu. Phía trên sợi xích có trói theo một linh hồn thể. Nếu như Khương Thần ở đây chắc chắn nhận ra linh hồn thể kia là linh hồn của Lâm Thải Hân.

Bóng người còn lại là một thân ảnh tiểu kiều mặc áo đỏ tay cầm trống, bộ dáng hết sức chật vật. Trống nhỏ trên tay nàng vốn có treo hai quả lúc lắc, lúc này một quả đã đứt gãy. Mặt trống cũng đã thủng lỗ chỗ.

Quả lắc còn lại chưa đứt ra kia hiện tại đang được kéo dài. Dây trống quấn quanh eo của hắc bào nhân, cố gắng giữ hắn lại, không cho chui vào trong thông đạo.

“Thả…thả Thải Hân tỷ ra…”

Thân ảnh tiểu kiều kia chính là Tiểu Lam. Hiện tại nàng còn khá hơn Tiểu Ái một chút, thế nhưng cũng không khả quan lắm. Nếu như cứ tiếp tục mài g·iết xuống, nàng chắc chắn sẽ tiêu tán.

Mặc dù rơi vào tình thế hết sức chật vật, ánh mắt nàng ngược lại không hề sợ hãi. Nàng vẫn kiên cường níu giữ trống nhỏ lôi kéo hắc bào nhân kia.

Hắc bào nhân có mũ trùm kín đầu, trên người tỏa ra linh hồn lực lượng cường hãn. Một phen di chuyển không được vì bị cầm giữ, hắn liền lập tức quay lại, một tay vẫn giữ sợi xích, tay còn lại lấy ra lưỡi hái chém thẳng về phía thân ảnh Tiểu Lam.

“Tiên sinh…ngươi mau đến nhanh nếu không Thải Hân tỷ liền không xong.”

Tiểu Lam nhìn thấy lưỡi hái sắp chém lên thân mình, khuôn mặt nàng hiện lên chút quật cường. Trên tay vẫn giữ chặt trống nhỏ, miệng hét thật lớn.

“Chuyện còn lại giao cho ta.”

Trong không gian vang lên một đạo thanh âm giá rét. Đạo thanh âm này sau khi vang lên, không khí vì đó cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo, các đám mây dường như sắp hóa thành khói tuyết.

“Di Hình.”

**

Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.

Chương 122: Lâm Thải Hân c·h·ế·t