Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Tận Trùng Sinh
Unknown
Chương 22: Một câu chuyện có thể kể mãi không hết
Chương 22: Một câu chuyện có thể kể mãi không hết
Lại nói, nhóm người Khương Thần đi cắm trại trên núi. Trong cuộc nói chuyện vui, chỉ riêng Khương Thần là im lặng trầm tư suy nghĩ. Điều này không khỏi khiến cho Lâm Thải Hân lo lắng. Chuyện hắn trầm tư như hiện tại chắc chắn có liên quan tới việc xem bói toán ở chỗ Cơ Không.
Dò hỏi nhưng Khương Thần không nói, sau đó hắn đi lại gần vách núi rồi ra hiệu cho nàng đi theo. Nàng đem theo tâm lý tò mò mà theo sau hắn tiến tới gần vách núi.
“Ngươi nghĩ vũ trụ này hình dạng như thế nào? Do đâu mà hình thành?”
Khương Thần lúc này đang ngồi trên thảm cỏ cách vách núi chừng ba bước chân, mắt nhìn về thành phố phía xa xa, khẽ nói.
Lâm Thải Hân khẽ nghiêng mình, suy nghĩ có chút đăm chiêu:
“Ngươi muốn ta trả lời theo ý kiến cá nhân hay theo những gì khoa học phán đoán?”
Khương Thần trầm mặc một hồi, ánh mắt vẫn luôn nhìn về khoảng không gian tối tăm trước mắt, giọng nói mang chút trào phúng vang lên:
“Khoa học…có đôi khi đã nhốt giam trí tưởng tượng của chúng ta.”
“Khoa học đưa ra những quy tắc, sau đó chúng ta đều sống rập khuôn theo những quy tắc đó. Đi ngược quy tắc vậy liền bị nói là phản khoa hoạc…”
Lâm Thải Hân khẽ gật đầu. Nàng là một nữ hài tử thông minh, Khương Thần nói vậy nàng cơ bản hiểu ý hắn. Một cách nói khác chính là hắn muốn nàng trả lời câu hỏi lúc trước bằng ý kiến của nàng. Mặc cho đó có là phản khoa học hay không.
“Ta nghĩ ban đầu tất cả là một khối vật chất đặc vô cùng vô tận. Sau đó, một trận bạo tạc bên trong khối đặc hình thành không gian vô cùng rộng lớn chính là vũ trụ như hiện tại. Các thiên hà, hành tinh, tiểu hành tinh...đều là vụn vỡ từ trận bạo tạc gây ra.”
Khương Thần nghe vậy, chỉ khẽ mỉm cười.
Thực ra, hắn cũng không biết vũ trụ có hình dạng như thế nào. Bởi vũ trụ mà nhân loại trên Lam Hải tinh này khám phá cùng định hình cùng với vũ trụ trong mắt nguyên giả Đại Thiên Nguyên Giới khác xa nhau. Vũ trụ mà con người ở đây nhìn thấy vốn chỉ là phiến không gian do trận đại chiến năm xưa gây ra mà thôi.
Năm đó Đại Thiên Nguyên Giới bạo tạc, không gian không chỉ b·ị đ·ánh thủng mà còn nhiều nơi bị nới rộng ra, mỗi nơi mỗi mảnh đại lục. Ví như Lam Hải tinh. Lúc trước có lẽ cũng là một mảnh đại lục hoàn chỉnh chỉ là sau đó bị đại chiến đánh rụng.
Hắn nghĩ tới một câu chuyện. Lúc trước Đại Thiên Nguyên Giới còn hoàn chỉnh, rộng lớn vô ngần. Tại thời đại cực kì cổ xưa kia, một vị Cổ Đế kinh tài tuyệt diễm đã đi đến tận cùng thế giới. Thứ mà hắn thấy ở điểm cuối chỉ toàn sương mù bao phủ, muốn tiến thêm liền bị một bức tường vô hình ngăn chặn.
Có người nói rằng đó là giới bích, rằng đó là vách ngăn Đại Thiên Nguyên Giới với một thế giới khác. Lại có người suy đoán Đại Thiên Nguyên Giới là thế giới bị phong kín, hay nói cách khác, giống như một khối sắt rỗng ruột có chứa một con kiến. Đại Thiên Nguyên Giới giống như con kiến kia, còn bên ngoài tồn tại chặn lối vị Cổ Đế kia là khối sắt.
Hiện tại, mặc dù thế giới vỡ thành nhiều mảnh, giới bích kia vẫn chưa hề thay đổi, vẫn luôn chặn ở đó, bao quanh toàn bộ mảnh vụn của Đại Thiên Nguyên Giới. Giống như Lâm Thải Hân miêu tả, dù bên trong khối đông đặc kia, các mảnh vỡ có vỡ vụn chia cắt đi bao nhiêu thì phần không gian bên trong vẫn vỏn vẹn có vậy.
Mà giới bích đó chính là vũ trụ trong mắt nguyên giả, còn vũ trụ trong mắt nhân loại Lam Hải tinh này chỉ là một phần không gian rất nhỏ bé trong vô vàn thế giới ngoài kia.
“Đổi một câu hỏi khác, ngươi nghĩ bên ngoài không gian mênh mông kia có sự sống hay không.”
“Ta nghĩ là có, sớm muộn gì công nghệ khoa học tiên tiến cũng khám phá ra mà thôi.” Lâm Thải Hân mỉm cười đáp.
“Tại sao ngươi lại nghĩ vậy?”
Lâm Thải Hân nhún vai sau đó nhích người lại gần Khương Thần, nói:
“Cũng giống như lúc trước, khi mà công nghệ lạc hậu, con người không tin được rằng họ có thể nói chuyện với nhau dù cách xa hàng ngàn cây số. Nhưng sau đó, điện thoại xuất hiện.”
Có lẽ khá tâm đắc với những gì vừa giải thích, nàng liền gật gật đầu lia lịa:
“Đúng vậy, giống như lúc đó. Hiện tại nhiều người tin rằng không có người ngoài hành tinh, nhưng tương lai đâu thể nói trước được. Công nghệ tiên tiến trong tương lai sẽ giúp chúng ta khám phá điều đó.”
“Ài...” Khương Thần thở dài, lắc lắc đầu.
Nhắc đến khoa học công nghệ tiên tiến, khóe miệng hắn không khỏi có chút vểnh lên, khuôn mặt hiện lên vẻ trào phúng:
“Đúng là tương lai không thể nói trước được, nhưng có những thứ cũng là có giới hạn.”
“Nghĩa là sao?”
“Dù công nghệ tiên tiến đến bao nhiêu thì vẫn có giới hạn, và giới hạn đó là con người không thể tìm được sự sống khác trong vũ trụ này.” Khương Thần khẽ nói.
Lam Hải tinh đã không còn thuộc phạm vi của Đại Thiên Nguyên Giới nữa. Trong cuốn sách cổ Chiêm Tinh tộc đại năng khi mới tới Lam Hải tinh này đã viết, Lam Hải tinh dường như nằm trong thời không một chiều. Giống như giọ cá, cá vào rồi thì không thể chui ra được nữa, trừ khi có người từ bên ngoài mở ra nắp giọ, cá mới có thể chui ra được.
Lam Hải tinh hiện tại cũng như vậy, trừ khi có nguyên giả từ Đại Thiên Nguyên Giới tìm được tọa độ của Lam Hải tinh mở ra thông đạo, người ở đây mới có thể nhìn được ra bên ngoài. Do vậy, khi nghe Lâm Thải Hân nói khoa học công nghệ trong tương lai có thể khám phá hết thảy sự sống trong vũ trụ, hắn không khỏi cảm thấy hài hước.
Đối với các loại v·ũ k·hí khoa học công nghệ hiện đại trên Lam Hải tinh hiện nay, với thực lực Nguyên Khí Cảnh, ngoại trừ sử dụng v·ũ k·hí hạng nặng ra thì hắn gần như có thể chấp hết. Như vậy, tương lai bao lâu nữa khoa học công nghệ mới có thể khám phá ra những thứ một tên Nguyên Khí Cảnh như hắn hiện tại không thể khám phá. Chưa nói tới những bí mật, những tồn tại mà thậm chí Nguyên Đế, Tiên Đế… cũng chưa khám phá ra.
Phàm nhân cuối cùng vẫn là phàm nhân mà thôi!
Lâm Thải Hân sau khi nghe Khương Thần nói vậy thì thoáng trầm mặc.
“Vậy ngươi nói bên ngoài kia có sự sống không?”
Nàng đưa tay chỉ vào khoảng không mênh mông vô tận trước mặt. Nơi mà bầu trời tối đen, lốm đố một chút những ngôi sao nhỏ đang nhấp nháy.
“Có, chỉ là thứ họ theo đuổi không phải một nền văn minh tiên tiến. Thứ họ theo đuổi là thực lực.”
“Thực lực?”
“Đúng vậy, giống như trên phim truyền hình…dời non lấp biển, một bước một thế giới, một quyền phá đại địa.” Khương Thần cười nói.
Trên người hắn lúc này không khỏi tỏa ra một chút khí thế hào hùng. Rõ ràng sống trong thế giới phàm nhân bao năm, bị giày vò trùng sinh bao nhiêu lần thì nó vẫn không thể che lấp được phong qua của hắn năm xưa. Loại khí thế bễ nghễ, đứng trên ngàn vạn thiên tài hiện tại lần nữa hiện ra.
Lâm Thải Hân che miệng bật cười. Nàng cảm thấy Khương Thần nói chuyện có chút kì khôi.
“Ngày hôm nay ngươi rất lạ, là sau khi xem bói toán xong phải không? Có chuyện gì sao?”
Khương Thần lắc đầu, đưa tay hất tóc sang hai bên, cười đáp:
“Chỉ là suy nghĩ một chút chuyện mà thôi.”
Đoạn hắn quay sang nhìn Lâm Thải Hân, trên mặt nàng vẫn còn sót lại một vệt lo lắng. Khương Thần khẽ thở dài, trong lòng cảm thấy có lỗi. Bản thân vì suy nghĩ nhiều chuyện liền không để ý đến bên cạnh có một người đang lo lắng cho mình.
“Ngươi có muốn nghe một chút chuyện cười không?”
Khương Thần hai tay ôm sau đầu, nằm ngửa xuống thảm cỏ. Chân gác thành chữ ngũ, bộ dáng có chút buông thả, tùy hứng. Lâm Thải Hân vì lí do mặc váy ngắn cũng chỉ có thể ngồi bó gối không thể tự do nằm xuống một cách tùy ý như hắn được.
Nghe hắn nói vậy, vệt lo âu hiện lên trên khuôn mặt nàng kia cũng biến mất. Nàng biết Khương Thần đã hoàn toàn gạt những chuyện hắn suy nghĩ từ chiều đến giờ sang một bên.
“Có, ngươi kể tiếp đi, ta nhớ tại Mê Thất đảo, ngươi kể về một thế giới cái gì mà Thiên Nguyên rất hay.” Lâm Thải Hân dí dỏm nói, một tay che miệng cười, một tay hất tóc.
“Là Đại Thiên Nguyên Giới.” Khương Thần khẽ cười, có chút cưng chiều đáp.
“Đúng đúng, Đại Thiên Nguyên Giới.” Lâm Thải Hân gật đầu như gà mổ thóc, bộ dáng hiếu kì bảo bảo đang đợi trưởng bối kể chuyện xưa.
“Tại Đại Thiên Nguyên Giới đó có một chủng tộc tên là Thiên Cơ tộc, tộc người này có thể xem thấu tương lai, dòm ra thiên cơ, đoán vận mệnh, đồng thời có thể chế tạo được nhiều loại cỗ máy kì lạ.” Khương Thần giọng nói có chút trầm trầm, đạm đạm.
“Vậy chẳng phải là thầy bói.” Lâm Thải Hân đáp.
“Đúng vậy, bọn chúng nói một cách nôm na chính là thầy bói. Tộc này cùng với Chiêm Tinh tộc tại Đại Thiên Nguyên Giới kia thường thường sẽ bị người gặp người đánh, tiếng xấu vang xa bởi vì bọn chúng đều là l·ừa đ·ảo.”
Khương Thần kể cho Lâm Thải Hân nghe về một vị bằng hữu của hắn, tên kia gọi là Vũ Vô Địch. Khương Thần một lần đi tới Chiêm Tinh vực du lịch đã quen biết đối phương, đồng thời đối phương cũng là tộc nhân Thiên Cơ tộc.
Lúc đó Vũ Vô Địch là thiên tài ngàn năm hiếm có của Thiên Cơ tộc. Trong lớp người trẻ tuổi thì chỉ có duy nhất hắn là khởi động được nguyên bảo trấn tộc. Đây là một bộ cơ quan khôi lỗi thực lực kinh khủng. Vì thế hắn mới được lựa chọn để trở thành thiếu tộc trưởng Thiên Cơ tộc.
Vũ Vô Địch này từ nhỏ có hôn ước với Thánh nữ Tâm Quỷ tộc, thế nhưng người này ham chơi thành tính, mặc cho gia tộc ép hôn, hắn lại cứ thế mà bỏ trốn, chạy ra ngoài Đại Thiên Nguyên Giới dạo chơi.
Khương Thần cùng hắn quen nhau trong một lần tầm bảo tại cổ địa. Vũ Vô Địch mặc dù tên nghe rất là bá khí nhưng thực chất lại là tên l·ừa đ·ảo, thường thường người gặp người đánh. Lúc đó Khương Thần cảm thấy hắn có chút thú vị bèn ra tay cứu giúp.
Tên này không những không cảm ơn mà còn trực tiếp lừa đi vài món nguyên bảo của Khương Thần. Lúc đó Khương Thần tức giận đã đuổi đánh tên này chạy vòng quanh cổ địa. Lại nói Vũ Vô Địch này thực lực mặc dù yếu nhưng tự thân hắn chế ra được một loại cơ quan cỗ máy có tốc độ phi hành cực nhanh. Thêm nữa hắn có thuật bói toán cao thâm, lần nào Khương Thần đuổi tới nơi cũng tính toán ra được, sau đó t·ẩu t·hoát thành công.
Sau cùng, Khương Thần đành phải vận dụng thủ đoạn của Thánh tộc thì mới vây nhốt được Vũ Vô Địch. Thế nhưng khi bắt được tên này thì Khương Thần cũng chẳng chém g·iết, thậm chí còn đưa ra lời mời kết hảo hữu, cùng đối phương hành tẩu trong cổ địa đầy hung hiểm.
Vũ Vô Địch có tính tình vô cùng thất thường, bản thân hắn giống như người đa nhân cách. Lúc nghiêm túc thì cường giả cao hơn một đại cảnh giới cũng dám vuốt râu hùm. Lúc nào mà tình tình nhút nhát nổi lên, hễ bước chân ra khỏi nhà đều phải bói một quẻ cho bản thân mình. Thậm chí có lúc hắn còn xem nên bước chân nào ra khỏi cửa trước.
Nghe Khương Thần kể tới đoạn Vũ Vô Địch bước chân ra khỏi cửa đều phải bói cho mình một quẻ, Lâm Thải Hân không nhịn được, cũng không giữ được yểu điệu thục nữ nữa. Nàng liền nằm bò trên thảm cỏ cười ra nước mắt.
“Ta nói không phải chứ, tên Vũ Vô Địch đó quả thật Vô Địch.”
Lâm Thải Hân một tay vỗ bụng không ngừng, một tay giơ lên ngón cái.
“Thế rồi về sau như thế nào? Tên Vũ Vô Địch kia sao không tự bói cho mình một quẻ xem sống lâu hay chóng c·hết.” Lâm Thải Hân vừa cười vừa nói.
Khương Thần đang kể cao trào, giọng hơi trùng xuống. Năm đó, Khương Thần bị triệu về Thánh Giới, Vũ Vô Địch cũng bị trưởng lão gia tộc bắt về. Trước khi chia tay nhau mỗi người mỗi ngả, hắn bói cho mỗi người một quẻ.
Quẻ của cả hai người năm đó đều là quẻ hung. Sau đó nghe nói trên đường về Vũ Vô Địch bị địch nhân vây đánh, thân trọng thương nặng không rõ sống c·hết. Khương Thần sau khi hồi tộc, nghe tin tức đó liền không chờ được lại rời đi nhìn xem thương thế của bằng hữu ra sao.
Sau khi được truyền tống trở lại Thánh Thiên đại lục, hắn tức tốc chạy đến Chiêm Tinh vực. Chỉ là chưa kịp nhìn bằng hữu thì đã bị Thời tộc đánh úp. Một quẻ bói liền chia tay nhau vạn năm.
“Vậy vị Thánh tộc kia sẽ ra sao, hắn c·hết ư? Vũ Vô Địch có c·hết không?” Lâm Thải Hân hai mắt mở lớn, có chút tò mò nói.
Khương Thần khuôn mặt biến lạnh, hắn lắc đầu nói:
“Vũ Vô Địch năm đó trọng thương cũng không rõ sống c·hết, vị bằng hữu Thánh tộc kia bị dính nguyền rủa, mặc dù không c·hết nhưng cũng không kém bao nhiêu.”
Lâm Thải Hân nghe vậy khuôn mặt có chút buồn bã. Nàng nghe Khương Thần thường thường sẽ kể về “vị bằng hữu Thánh tộc” kia. Mà hắn kể hết sức nhập thần, giống như chính hắn là người trải qua câu chuyện đó vậy. Vì vậy đối với nhân vật này, nàng cũng có chút quý mến. Hiện tại câu chuyện hướng đến cái kết buồn, điều này không khỏi khiến nàng cũng buồn theo.
“Như vậy câu chuyện sau đó ra sao?”
“Vị bằng hữu Thánh tộc kia bị phục kích, nhưng may mắn trốn thoát. Chỉ là hắn ngộ nhập một thế giới xa lạ. Hắn không hề quen biết ai, cũng không hề biết ngôn ngữ nơi đây. Hắn trọng thương liền c·hết đi, nhưng linh hồn hắn không c·hết.” Khương Thần cười khổ, chính mình kể về bản thân đến khúc này có chút buồn cười, lại không cười được.
“Vậy hắn là ma sao? Thật sự đáng thương.” Lâm Thải Hân rầu rĩ đáp.
Khương Thần có cảm giác muốn cốc đầu nàng một cái, đây là đang trù ẻo hắn sao.
“Không! Sau đó vì nguyền rủa, linh hồn hắn bị đưa về quá khứ mười lăm năm trước trên vùng đất đó, hắn tiếp tục sống trong thân hình hắn lúc nhỏ. Đến hai lăm tuổi hắn c·hết, lại quay lại quá khứ, tiếp tục như vậy đến hàng ngàn, vạn năm sau, trải qua không biết bao nhiêu lần c·hết đi sống lại.” Khương Thần có chút cảm khái nói.
Kể ra mới nhớ, hắn cũng đã trùng sinh vòng lặp này được một nghìn lần, nếu như lần này đến hai lăm tuổi nữa là vừa tròn một vạn năm ngàn năm.
Hốc mắt Lâm Thải Hân hơi chút ướt át, nàng có thể cảm nhận được loại trùng sinh vòng lặp kia thực sự là một loại t·ra t·ấn tinh thần khủng kh·iếp. Thử hỏi trong độ tuổi đẹp nhất mà c·hết đi, còn chưa kịp trải qua nhân sinh tươi đẹp, đó có bao nhiêu tiếc nuối cơ chứ?
Nhưng đây, vị tộc nhân Thánh tộc kia phải chịu nỗi t·ra t·ấn đó hàng ngàn lần, thử hỏi có kẻ nào lâm vào tình cảnh đó mà không điên cuồng.
“Vậy sau đó vị bằng hữu Thánh tộc kia có thoát khỏi nguyền rủa đó không?” Lâm Thải Hân khẽ thỏ thẻ hỏi.
Khương Thần cười lắc đầu, có chút chán nản đáp:
“Câu chuyện này…có thể là câu chuyện kể mãi không hết.”
**
Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.