Chương 25: Hảo tâm nhắc nhở
Chương 25: Hảo tâm nhắc nhở
Lại nói, thời điểm Khương Thần đang đứng ngắm cảnh hồ nước bình lặng, phía sau hắn chợt xuất hiện hai bóng ngươi chạy tới.
Người chạy tới là một lão giả cùng một vị thiếu nữ. Lão giả râu tóc bạc phơ, làn da xuất hiện nhiều nếp nhăn nhưng ngược lại không nhợt như người già bình thường mà hồng hào, khỏe mạnh. Dáng người lão giả này cao gầy, so với Khương Thần cũng không xê xích bao nhiêu.
Bên cạnh lão giả là một thiếu nữ tuổi chừng đôi mươi, trên người mặc một bộ quần áo thể thao. Thiếu nữ này có mái tóc dài buộc đuôi ngựa, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt to tròn. Một bộ thanh lệ tươi trẻ tràn đầy mỹ cảm của thiếu nữ đô thị.
Hai người sau khi chạy lại gần Khương Thần liền ngồi xuống nghỉ ngơi trên một chiếc ghế đá cách đó không xa.
“Gia gia, ngươi lần này lại thua ta nữa.” Thiếu nữ vừa cười nói vừa cầm khăn giúp lão giả lau mồ hôi trên trán.
Lão giả mỉm cười nhìn thiếu nữ một cách hiền từ, nói:
“Uyển Như nhà ta hiện tại đã lớn a, cũng không còn là một tiểu hài tử đòi bế như năm nào nữa.”
Nói đoạn đưa tay xoa đầu thiếu nữ. Thiếu nữ kia cúi thấp đầu, mỉm cười ngọt ngào tiếp nhận cử chỉ ân cần yêu thương của lão giả kia.
“Cũng không biết khi nào thì dẫn bạn trai về a.” Lão giả nói tiếp, nói xong liền bật cười có vẻ rất sảng khoái.
Thiếu nữ nghe vậy, khuôn mặt liền xuất hiện hai rặng mấy hồng, giọng nói mang theo chút hờn dỗi vang lên:
“Gia gia, ta còn lâu mới lấy chồng, ta còn đợi nhổ hết râu của ngươi đã.”
Lão giả nhìn thấy bộ dáng cháu gái hiện tại thì càng cười lớn, đưa tay vuốt râu, khuôn mặt hiện lên vẻ khoái trí.
Phát hiện ra Khương Thần gần đó, vị lão giả liền nghiêng mắt tò mò đánh giá. Cùng lúc đó Khương Thần cũng cảm nhận được có người đang nhìn mình. Hắn quay sang mắt đối mắt với vị lão giả kia.
Ánh mắt Khương Thần nhìn lão giả có vẻ hờ hững lạnh nhạt khiến cho đối phương không khỏi sửng sốt. Khuôn mặt sau một phen sửng sốt thì thoáng điểm kinh hãi.
Người trẻ tuổi này ánh mắt thật lạnh!
Khương Thần nhìn lão giả một lúc sau đó lại lặng lẽ nhìn về mặt hồ, cũng không quan tâm đến người xung quanh nói gì về mình.
“Tiểu bằng hữu...nhìn ngươi có chút lạ mắt, ngươi mới tới nơi này phải không?” Vị lão giả kia lúc này lên tiếng.
Lão giả thường xuyên tới đây chạy bộ, hắn đã sớm quen mặt những người tới đây rồi. Vì thế khi nhìn thấy Khương Thần có chút lạ mắt, hắn mới không nhịn được mà hỏi thăm.
Thêm nữa thanh niên này có một loại khí chất rất khác người. Lãnh ngạo nhưng không kiêu ngạo, lạnh lùng cách người nhưng không khinh người. Nhìn hắn, trong lòng lão giả cảm thấy một loại cảm giác tiêu diêu tự tại.
Khí chất của thanh niên này xem ra rất hợp khẩu vị của lão.
Khương Thần thấy lão giả kia nói vậy thì liền đáp:
“Cũng có thể nói như vậy.”
“Thật là một tiểu tử thú vị.” Lão giả mỉm cười khẽ lẩm bẩm. Sau đó lại ngửa mặt lên, nói: “Có phiền không nếu như ngồi lại nói chuyện một lúc?”
“Phiền.” Khương Thần không nhanh không chậm, đáp.
Lời này của hắn làm cho lão giả kia giật mình, sau đó liền ngưng lại động tác, thần tình hiện lên vẻ xấu hổ. Thành ý bị từ chối một cách không khách khí như vậy, người ngoài nhìn vào thật là có nhiều ngại ngùng a.
Vị thiếu nữ bên cạnh lão giả lúc này bĩu môi, khuôn mặt hiện lên chút khinh thường. Theo nàng thấy hầu hết đám thanh niên nam tử hiện nay thường thường sẽ giả một chút cao lãnh để khiến cho người khác để ý. Đây người ta gọi là lạt mềm buộc chặt. Đối với loại người này, nàng đặc biệt ghét bỏ. Nàng thấy Khương Thần hiện tại cũng cùng một loại với đám người kia, vì vậy liền không hề cho hắn sắc mặt tốt.
“Tiểu bằng hữu thật có cá tỉnh. Ngươi tới từ đâu?” Lão giả cười cười, cũng không giận dữ mà dùng giọng ôn tồn hỏi lại.
Khương Thần ngẩng đầu lên nhíu mày nhìn lão giả cùng thiếu nữ. Hắn cảm thấy hai người này có chút phiền phức. Không quen biết nhau thì cớ gì phải nói nhiều như vậy.
Bình thường hắn vốn xa cách người ngoài, sống cô độc, vì vậy cũng không thích những người khác tới gần mình.
Mắt hơi nhíu lại, thế nhưng khi nhìn tới miếng ngọc bội nhỏ đeo trên cổ lão giả, khuôn mặt hắn thoáng hiện lên vẻ ngoài ý muốn. Hắn nhìn thấy từ miếng ngọc bội kia thoát ra một tia hắc khí, cảm giác hơi chút tà ác. Tuy nhiên hắn cũng chỉ cảm thấy hơi chút ngoài ý muốn mà thôi.
Khương Thần biết trên Lam Hải tinh này vẫn còn tồn tại một chút người biết thuật pháp gọi là Vu sư. Loại người này bình thường cũng không xuất hiện trước mắt mọi người. Chỉ khi có người tìm tới xin bùa chú thì bọn họ mới xuất thủ, đem bùa chú ban phát.
Thường vu sư sẽ hạ bùa chú vào các đồ vật như vòng tay vòng cổ nhằm nguyền rủa chủ nhân đeo đồ vật đó. Nguyền rủa thì cũng có nhiều loại, có thể là khiến cho người đeo luôn gặp chuyện xui rủi, t·ai n·ạn hoặc bệnh tật…
Giống như lão giả kia, chiếc vòng hắn đeo từng bị người động tay động chân, có lẽ là vị người quen hãm hại, chẳng qua là hắn không biết tình trạng bản thân đang mắc phải mà thôi. Khương Thần cũng nhìn ra, tuy lão giả kia khí sắc có vẻ rất tốt nhưng trong cơ thể, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g đang dần bị loại hắc khí trên chiếc vòng kia bào mòn.
Quay lại câu hỏi của lão giả khi nãy, Khương Thần chỉ hờ hững đáp:
“Thánh Giới.”
Lão giả nghe tới hai chữ Thánh Giới, khuôn mặt hiện lên chút sửng sốt. Địa danh này quá mức lạ lẫm.
“Chẳng hay tiểu bằng hữu ngươi có thể chỉ cho lão già ta một chút, Thánh Giới ở đâu chăng? Ta đã đi gần một đời người vẫn chưa từng nghe tới địa danh nào như vậy.” Lão giả có chút khách khí nói, khuôn mặt càng hiện lên vẻ tò mò.
Nhìn ra trên mặt Khương Thần xuất hiện vẻ không kiên nhẫn, lão giả nhận ra mình có chút thất thố, liền mỉm cười nói:
“Xin lỗi tiểu bằng hữu, là ta vô ý, chỉ là tính ta vốn tò mò, cho nên mới nhiều chuyện.”
Nói rồi, hắn hướng Khương Thần biểu lộ cảm xúc áy náy.
“Gia gia, sao ngươi phải xin lỗi hắn? Một chút người cố ra vẻ thần thần bí bí, thực ra trong mắt người khác chỉ là thằng hề.” Thiếu nữ tên Uyển Như bĩu môi nói.
Nàng không muốn gia gia mình vì một kẻ không đâu mà phải phí miệng lưỡi, dù sao thân phận hai người cũng có chút đặc biệt, so đo làm gì với một kẻ kì quặc.
“Uyển Như, không được vô lễ.” Lão giả khẽ nói.
“Tiểu bằng hữu, Vẫn Triết thành phố này long xà hỗn tạp, người trẻ tuổi ra đường nên cẩn thận, nên hạ thấp đầu một chút sẽ có nhiều chỗ tốt.” Lão giả hướng Khương Thần mỉm cười nói.
Khương Thần nghiêng đầu. Hắn hiểu ý của lão giả kia. Lão giả chính là muốn nhắc nhở hắn tại Vẫn Triết thành phố này nên có thái độ nên khiêm nhường một chút. Bởi vì thái độ của Khương Thần nếu như là đối đáp với một kẻ khó tính thì chắc chắn sẽ rước lấy nhiều chuyện phiền toái.
Bên này, Khương Thần nghe lão giả nói như vậy thì cũng không đáp trả, chỉ khẽ gật đầu coi như tiếp thu ý kiến.
Lại nói, lão giả nói xong liền cùng với thiếu nữ kia rời đi. Chỉ là khi hai người vừa mới đi ngang qua chỗ ngồi của Khương Thần thì thanh âm không nhanh không chậm của hắn vang lên khiến cho cả hai khựng lại:
“Cũng hảo tâm nhắc nhở ngươi, không nên tin tưởng người bên cạnh quá mức, có ngày tự hại chính mình.”
Vừa rồi lão giả kia hướng tới bản thân mình biểu lộ hảo ý cho nên hiện tại Khương Thần cũng ngầm nhắc nhở đối phương một chút, hi vọng đối phương có thể từ nhắc nhở đầy ẩn ý đó mà suy nghĩ ra được vấn đề.
Quả nhiên, lão giả kia chỉ mất đôi ba giây liền hiểu ra. Sắc mặt hắn không khỏi trầm xuống, quay về phía Khương Thần, nói:
“Tiểu bằng hữu có thể nói rõ hơn được không?”
“Ta nghĩ ngươi đã đoán ra được chuyện gì rồi. Hà tất phải hỏi lại.” Khương Thần nhếch mép nở một nụ cười lạnh.
Lão giả cũng cười, sau đó đột nhiên làm ra hành động khiến cho thiếu nữ bên cạnh há hốc mồm. Lão giả chắp tay, nói:
“Tiểu hữu xem ra không phải người tầm thường. Hi vọng ngươi có thể giải mối nghi hoặc trong lòng lão.”
“Vậy ta cũng chỉ nói ngắn gọn thế này thôi.” Khương Thần không nhanh không chậm đáp: “Đem chiếc vòng cổ đó vứt đi, trở về nhà tu dưỡng thật tốt. Chăm chỉ lên chùa nhiều chút, sau đó tự khắc sẽ khỏe.”
“Tiểu hữu ngươi nói đùa. Chiếc vòng này hoàn toàn bình…”
“Có phải gần đây ngươi trong người luôn bồn chồn lo lắng, tâm thần bất an? Thỉnh thoảng lại cảm thấy có chút khó chịu trong người?” Khương Thần ngắt lời lão giả, nói.
“Tiểu bằng hữu, ngươi…làm sao biết?” Lão giả hãi nhiên thất sắc, không ngờ thể trạng của bản thân mà thanh niên này chỉ liếc mắt liền nhận ra.
Nên biết bề ngoài của hắn vẫn khỏe mạnh, da dẻ hồng hào, không ai nói hắn có bệnh cả. Thế nhưng hắn biết cơ thể hắn không ổn thật.
“Vậy đấy. Ta chỉ là là lòng tốt nhắc nhở ngươi thế thôi. Vứt chiếc vòng đó đi, mọi sự liền được giải quyết.”
Lão giả nghe vậy khuôn mặt liền tối sầm lại. Chiếc vòng này chính là cháu gái cưng của lão đưa cho, nàng cũng chính là vị thiếu nữ tên Uyển Như kia. Khương Thần nói vậy, không tránh khỏi lão giả sẽ nghĩ, hắn ám chỉ Uyển Như muốn hãm hại lão sao. Mặc dù Khương Thần đoán đúng bệnh tình nhưng mà hắn cũng không tin là do một chiếc vòng nhỏ xíu này làm ra.
“Tiểu hữu, làm sao có chuyện. Ngươi nói chiếc vòng này sao?” Lão giả cầm lấy miếng ngọc bội trên cổ: “Đây là cháu gái đưa cho ta, ý ngươi là cháu gái ta muốn hãm hại ta?”
“Tin hay không tùy ngươi. Còn nữa, nói cho nàng quản tốt thái độ cùng hành động của mình. Có những tồn tại các ngươi không thể đắc tội được.”
Lão giả nhíu mày sau đó bật cười, tại Vẫn Triết thành phố này lại có người dám nói chuyện với cháu gái của lão như vậy sao?
Đoạn hắn lắc đầu, đứng dậy bước đi rốt cuộc cũng không nhìn lấy Khương Thần một lần, coi như Khương Thần chỉ là một tên thanh niên nông nổi.
“Phàm nhân vô tri...” Khương Thần nhìn theo bóng lưng già trẻ kia rời đi, miệng khẽ thở ra một hơi.
Lại nói, lão giả cùng thiếu nữ kia sau khi rời đi thì liền tiếp tục chạy bộ. Chỉ là mới chạy được vài bước, lão giả đột nhiên biến sắc mặt, hai tay ôm lấy ngực trái, cả người co rúm. Sau khi hắn tru lên một tiếng thì liền ngã vật ra đất, mồm miệng đầy máu.
Kinh biến rốt cuộc xuất hiện!
**
Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.