Chương 31: Chữa bệnh
Chương 31: Chữa bệnh
Khi ánh nắng bắt đầu len lỏi qua những tán cây chiếu xuống mặt đường cùng mặt hồ, Khương Thần mới dừng lại việc tu luyện.
Hỗn Nguyên Chi Khí trong không khí xung quanh đã bị hắn hấp thu gần hết. Chỉ có thể đợi đến sáng mai hoặc tìm kiếm một nơi khác có mật độ Hỗn Nguyên Chi Khí cao hơn.
Tuy nhiên, hắn cũng không rảnh rỗi để mà đi tìm tới một nơi có Hỗn Nguyên Chi Khí nhiều hơn. Hiện tại theo tính toán, nếu như Hàn Thiên Hùng thật sự cần giúp đỡ của mình, chắc chắn sẽ tới chỗ hẹn sớm.
Cùng lúc đó, tại phía bên kia Mộng Đình hồ, xuất hiện hai bóng người đang chạy bộ. Một già một trẻ, chính là Hàn Thiên Hùng cùng Hàn Uyển Như. So với lần trước, Hàn Thiên Hùng khí sắc có vẻ tệ hơn, vừa chạy vừa thở hồng hộc nhưng vẫn gắng sức. Hàn Uyển Như chạy bên cạnh không ngừng dùng ánh mắt lo lắng nhìn hắn.
“Uyển Như, ngươi có chắc vị Khương Thần đó hẹn ở đây?” Hàn Thiên Hùng vừa chạy vừa hỏi.
“Ngày hôm qua hắn đã nói là hẹn ở Mộng Đình hồ, gia gia ngươi nếu như mệt liền nghỉ ngơi một chút, ta sẽ chạy quanh xem hắn đã tới chưa.” Hàn Uyển Như có chút lo lắng cho sức khỏe Hàn Thiên Hùng, đáp.
Hàn Thiên Hùng xua tay nói:
“Bộ xương già này còn chưa tới mức đó. Đi, chúng ta tới địa phương gặp hắn lần trước.”
Cả hai chạy thêm một đoạn nữa, liền chạy tới vị trí Khương Thần vừa ngồi tu luyện, hiện tại, hắn đã tìm được một ghế đá sạch sẽ, đang ngồi lướt điện thoại.
“Gia gia, ngươi xem, hắn kia rồi.” Hàn Uyển Như nhìn thấy Khương Thần, thần sắc không hiểu sao lại hiện lên vui mừng. Hiển nhiên có thể hoàn thành nhiệm vụ do gia gia nàng đề ra, nàng rất là vui.
Nàng dứt lời liền cùng với Hàn Thiên Hùng chạy thật nhanh đến chỗ Khương Thần.
“Khương tiểu hữu, ngươi đã tới.” Hàn Thiên Hùng chạy tới nơi, điều chỉnh lại hơi thở, mỉm cười, có chút khách khí nói.
Khương Thần ngẩng lên nhìn Hàn Thiên Hùng sau đó gật đầu:
“Không biết Hàn lão hẹn ta tới đây có chuyện gì?”
Hàn Thiên Hùng đưa mắt cho Hàn Uyển Như, Hàn Uyển Như hiểu ý, liền cười nói:
“Ta đi mua chút nước uống cho hai người.”
Nói rồi liền một đường chạy đi. Bờ mông rắn chắc lúc lắc trái phải quả thật động nhân. Bộ dáng thiếu nữ thanh thuần đã phát d·ụ·c hoàn thiện được in lốt toàn bộ lên bộ đồ thể thao.
Trên ghế đá chỉ còn Hàn Thiên Hùng cùng Khương Thần. Khuôn mặt Hàn Thiên Hùng hiện lên chút mất tự nhiên. Lần trước Khương Thần đã nhắc nhở hắn nhưng hắn lại coi đó như trò đùa, hiện tại nếu như nhắc lại chuyện đó, hắn dù có mặt dày đến bao nhiêu cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.
“Hiện tại ngươi nếu như vứt chiếc vòng đó đi cũng đã muộn, thứ không sạch sẽ đó hiện cũng đã đi vào thân thể ngươi. Ngày hôm trước ta đã nhắc nhở, đó chính là cơ hội cuối cùng của ngươi.” Khương Thần trông thấy Hàn Thiên Hùng đã bỏ chiếc vòng ngọc bội kia đi, cười nhạt nói.
Dường như không để ý tới chuyện đó lắm, mắt vẫn liếc nhìn điện thoại, hắn đang nhắn tin với Lâm Thải Hân. Thường thường mỗi buổi sáng, hai người vẫn nhắn tin hỏi han trò chuyện với nhau. Đều là chút sự tình thường ngày mà thôi, thế nhưng có thể nói chuyện với nàng như thế này, dù cho chuyện đó có là chuyện nhàm chán thì hắn cũng cảm thấy thật thú vị.
Bên kia, Hàn Thiên Hùng biến sắc mặt. Mặc dù hắn năm nay cũng đã ngoài bảy mươi tuổi, sớm trải qua sóng gió, sớm trải qua viên mãn, đối với cuộc đời cũng không luyến tiếc gì. Nhưng hiện tại Hàn gia vẫn cần hắn, dù hắn không nắm quyền cai quản Hàn gia, Hàn gia vẫn phải cần có hắn làm cột chống tinh thần. Do vậy, hắn không muốn mệnh bản thân rơi rụng sớm như thế này. Vì thế hắn mới quyết tâm hẹn gặp Khương Thần lần này.
“Khương tiểu hữu nếu như nhìn ra dị trạng trong cơ thể ta, cái kia…có hay không biện pháp có thể chữa trị cho ta?” Hàn Thiên Hùng có phần chờ mong, nhìn lấy Khương Thần, nói.
Hắn nguyên bản ban đầu vốn là không tin Khương Thần, nhưng chỉ sau một cơn đột quỵ, hắn cảm nhận sức khỏe yếu đi rõ rệt. Bản thân liền đối với cảnh báo của Khương Thần lúc trước tin đến tám phần.
Đồng thời, đối với tình trạng của bản thân hiện tại, hắn nghĩ bệnh viện chắc chắn không thể chữa trị được, bất đắc dĩ, hắn mới phải tìm mọi cách hẹn gặp Khương Thần cho bằng được.
“Không dối gạt tiểu hữu, Hàn gia chúng ta tại Vẫn Triết này cũng coi như có chút thế lực, ngươi có điều kiện gì cứ trực tiếp mở, Hàn gia nhất định thỏa mãn.” Hàn Thiên Hùng không để cho Khương Thần đáp lời, vội vàng nói.
Khương Thần một thoáng trầm mặc, sau đó nói:
“Chữa trị không khó, ta cũng là có chút việc cần nhờ tới Hàn gia các ngươi cho nên mới lâm thời đổi ý.”
Hàn Thiên Hùng nghe vậy, nội tâm kích động, hắn vội vàng gật đầu nói:
“Khương tiên sinh có yêu cầu gì, cứ trực tiếp nói, thân già này sẽ cố gắng hoàn thành.”
Ban đầu, hắn đối với Khương Thần chỉ coi như hậu bối. Thế nhưng hiện tại khi nghe được đối phương có thể chữa trị cho mình, địa vị Khương Thần trong lòng hắn lại nâng thêm một tầm cao mới, hắn trực tiếp xưng hô Khương tiên sinh.
“Cũng không phải việc gì to tát, làm phiền Hàn gia ngươi giúp ta thu gom một chút dược thảo lâu năm cùng với một chút ngọc thạch. Nếu là ngọc thạch chưa qua chế tác thì càng tốt.”
Nói đoạn, hắn liền đưa số điện thoại của mình cho Hàn Thiên Hùng.
Hàn Thiên Hùng lúc đầu còn tưởng Khương Thần đưa ra một chút yêu cầu khắt khe thế nhưng vạn phần không ngờ yêu cầu của đối phương lại đơn giản đến như vậy.
Hắn gật đầu nói:
“Khương tiên sinh yên tâm, đối với việc cỏn con này ta nhất định sẽ hoàn thành. Không biết số lượng Khương tiên sinh cần là bao nhiêu.” Hàn Thiên Hùng mỉm cười nói.
“Ngươi nghĩ tính mạng mình đáng giá bao nhiêu?” Khương Thần không chút khách khí, cười nhạt nói.
Hàn Thiên Hùng khẽ giật mình, lúc sau hiểu ra:
“Ta hiểu, Khương tiên sinh.”
Ngừng một lát, hắn nói tiếp:
“Không biết việc chữa trị loại quái bệnh này có cần chuẩn bị…”
“Không cần, hiện tại liền chữa trị đi.” Khương Thần lạnh nhạt nói.
Dứt lời, không để cho Hàn Thiên Hùng kịp chuẩn bị, Khương Thần vươn ra một tay đặt lên vai đối phương.
Trên trán Khương Thần xuất hiện một con mắt. Chẳng qua vì mái tóc dài che đi nên Hàn Thiên Hùng không thể nhìn thấy. Thánh Đồng trên trán Khương Thần lóe sáng, bên trong cơ thể Hàn Thiên Hùng, một tia hắc khí đang nằm an ổn trong trái tim đột nhiên ré lên, sau đó li thể mà ra.
Hàn Thiên Hùng chưa kịp phản ứng gì thì đã cảm thấy trái tim khẽ nhói đau, chỉ là sau khoảnh khắc đó, hắn cảm giác cơ thể mình dễ chịu hơn rất nhiều.
Thần tình hiện lên vẻ vui mừng, nhưng khi trông thấy tia hắc khí kia chui ra, hắn liền hiện lên sợ hãi. Những gì xảy ra trước mắt đương nhiên vượt qua thường thức của hắn.
Tia hắn khí sau khi thoát ra khỏi thân thể Hàn Thiên Hùng liền biến thành một mặt quỷ hướng về phía Khương Thần cắn tới.
“Sâu kiến.” Khương Thần khẽ rít lên.
Một tay hắn vươn tay ra chộp lấy tia hắc khí sau đó khẽ miết. Tia hắc khí kia kêu lên hai tiếng chít chít, cuối cùng hóa thành làn khói đen tiêu tán trong không khí.
“Khương tiên sinh…chuyện này.” Hàn Thiên Hùng nửa e sợ, nửa có chút thấp thỏm, nói.
“Không vấn đề, ngươi hiện tại không sao cả, ít bữa nếu đưa dược liệu tới, ta có thể bổ sung cho ngươi một chút phương thuốc phục hồi lại thể trạng.” Khương Thần lạnh nhạt nói.
Hàn Thiên Hùng hiện lên vẻ kích động, hắn từ cảm nhận cơ thể cũng đã tốt hơn lúc trước rất nhiều. Mặc dù không khỏe như trước khi bị đột quỵ, nhưng cơ thể hiện tại đã nhẹ nhõm hơn. Đồng thời, cảm giác bất an bồn chồn luôn thường trực cũng từ đó biến mất.
Hắn nhìn Khương Thần càng lộ ra vẻ kính sợ. Thanh niên thần bí này chỉ cần một cái vỗ vai liền đánh ra thứ không sạch sẽ trong cơ thể hắn, một cái nắm tay cũng khiến cho thứ đó tiêu tán, xem ra chắc chắn không phải người bình thường.
Nội tâm Hàn Thiên Hùng thầm nhủ, đối với loại người này, nhất định phải kết giao. Nói đoạn liền rút trong túi áo ra hai chiếc thẻ, một chiếc thẻ rút tiền, một chiếc thẻ có ghi số điện thoại, nói:
“Khương tiên sinh, đây là số điện thoại của ta, gặp vấn đề gì ngươi cứ gọi trực tiếp, ta nhất định sẽ ra sức.”
Khương Thần không khách sáo nhận lấy, mục đích của hắn cũng chính là muốn nhờ nhân lực Hàn gia tới giúp bản thân mình, nếu không, hắn cũng không thèm quan tâm sống c·hết của Hàn Thiên Hùng.
“Hiện tại ta có việc đi trước, nhớ kĩ điều kiện của ta.” Khương Thần đối với loại chuyện nhỏ nhặt này không hề bận tâm, khuôn mặt vẫn không có quá nhiều cảm xúc. Bỏ lại một câu liền rời đi.
“Vị Khương tiên sinh này thủ đoạn không tầm thường a, loại nhân vật này nhất định phải kết giao.” Hàn Thiên Hùng nhìn theo, đến khi Khương Thần khuất bóng mới ngồi xuống ghế đá, gửi một dòng tin nhắn vào điện thoại sau đó ngồi đợi Hàn Uyển Như.
Một lát sau, Hàn Uyển Như từ đâu chạy tới, tay cầm theo một túi xách nhỏ bên trong có ba chai nước.
“Gia gia, Khương Thần đâu?”
“Đi rồi.”
“Đi rồi?” Hàn Uyển Như có chút ngạc nhiên nói.
Nàng mới rời đi năm phút đồng hồ, hai người liền nói chuyện xong rồi?
“Vậy còn chuyện của gia gia?”
“Về nhà rồi nói.” Hàn Thiên Hùng mỉm cười đáp.
Nói đoạn tiếp tục chạy bộ. Khác hắn so với vừa nãy, hiện tại hắn cảm giác trong cơ thể nhẹ nhàng rất nhiều, hoạt động cũng linh hoạt trở lại.
…
Trên đường về chỗ trọ, Khương Thần đi qua tiệm trang sức hôm qua. Dường như vụ t·ai n·ạn khiến cho tiệm trang sức này bị phong tỏa. Lúc này vẫn còn tụ tập rất đông người vừa chỉ trỏ, vừa xì xầm.
Trong đám đông, hắn nhìn ra một thân ảnh quen mắt, nàng chính là nữ tiếp thị Tiểu Ái. Lúc này nàng đang đứng cùng đám đông bên ngoài, mắt nhìn về phía tiện trang sức, khuôn mặt có chút buồn rầu. Sau sự việc t·ai n·ạn hôm qua, tiệm trang sức đóng cửa, công việc làm thêm của nàng cũng mất.
“Đi theo ta.” Khương Thần sau khi tiến lại gần Tiểu Ái, lạnh lùng nói.
Hắn mặc dù không quan tâm đến người xa lạ, nhưng đối với vị Tiểu Ái này vẫn có chút hảo cảm. Ít nhất nàng hôm qua không hề đứng về phía Tần Lôi, ngược lại đứng về phía hắn nên mới bị Chương quản lí quát mắng.
“Ngươi…là ngươi.”
Tiểu Ái sau khi nghe thấy có người nói chuyện liền quay lưng lại, nhận ra Khương Thần, nàng thoáng chút sững sờ, sau đó liền đi theo sau hắn rời khỏi chỗ đông người.
“Hiện tại mất việc?” Khương Thần nhìn khuôn mặt sầu mi khổ kiếm của nàng, có chút vừa buồn cười vừa thương, nói.
Tiểu Ái nghe vậy, khuôn mặt buồn bã càng thêm mếu máo, cười khổ nói:
“Quản lí b·ị đ·âm c·hết, hiện tại cửa hàng bị phong tỏa, ta cũng mất việc.”
Khương Thần ném cho nàng chiếc thẻ ghi số điện thoại Hàn Thiên Hùng nói:
“Gọi tới số điện thoại này, nói với hắn là Khương Thần cho ngươi số điện thoại, nói hắn sắp xếp cho ngươi một công việc.”
Nói xong, mặc kệ Tiểu Ái có nghe được hay không, liền rời đi.
Tiểu Ái sau khi cầm lấy chiếc thẻ, liền ngẩn ngơ một lất, đến khi Khương Thần mất hút trong đám đông, mới giật mình định thần lại. Miệng khẽ lẩm nhẩm:
“Tên kì quặc.”
**
Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.