Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Tận Trùng Sinh
Unknown
Chương 32: Lam Tiểu Nhu
Chương 32: Lam Tiểu Nhu
Vừa về đến cổng nhà trọ, Khương Thần bắt gặp một nữ tử đang đứng ở bên ngoài ngó nghiêng vào trong sân, hai tay cầm hai túi xách lớn.
“Cao Nhược Vũ?” Khương Thần có chút không xác định, nói.
Nữ tử kia quay lại, đúng là Cao Nhược Vũ, nàng sau khi trông thấy Khương Thần thì liền nhoẻn miệng cười:
“Ta cho người điều tra ngươi. Ngươi không trách chứ.”
Khương Thần không nói gì, chỉ lẳng lặng mở cửa, Cao Nhược Vũ mặc dù mới chỉ quen hắn một hôm, nhưng biết hắn là người ít nói. Vì thế khi thấy thái độ lãnh đạm của hắn, nàng cũng chỉ khẽ tru môi, sau đó liền theo hắn đi vào.
“Ngươi tới đây làm gì?” Khương Thần ngồi xuống ghế, cũng không thấy rót nước mời khách, chỉ lạnh lùng nói.
Cao Nhược Vũ mỉm cười, tự rót nước cho bản thân, sau đó mới đáp:
“Nghe nói ngươi có hứng thú với dược thảo, vừa vặn ta tìm được một ít dược thảo quý hiếm, vì thế liền mang tới cho ngươi?”
Khương Thần nhíu mày, nữ nhân này rốt cuộc bán thuốc gì trong hồ lô đây? Hắn với nàng dù sao cũng không tính là quen nhau, chỉ là trong buổi đấu giá trò chuyện một hồi mà thôi. Nàng tới đây hắn đã rất bất ngờ rồi, lại còn đem theo ý tốt mà đến.
Vô sự bất đăng tam bảo điện. Chắc chắn là có ý đồ.
“Ý gì?” Khương Thần khuôn mặt vẫn không xuất hiện chút cảm xúc, khẽ nói.
“Tò mò về ngươi, vì thế liền muốn làm quen? Làm sao? Bất ngờ không, ngoài ý muốn không?” Cao Nhược Vũ mỉm cười, có đôi chút nhí nhảnh nói.
“Không hứng thú. Nếu không còn chuyện gì liền về đi, ta có chút mệt.” Khương Thần khẽ vươn vai nói, khuôn mặt vẫn duy trì bộ dáng hờ hững.
Cao Nhược Vũ nghe vậy, đôi môi đỏ liền tru lên, bộ dáng có chút tức giận. Nàng cất công tới đây, đã không mời nàng miếng nước còn đuổi về.
“Ngươi…ngươi…về thì về.”
Cao Nhược Vũ dậm chân, liền đi thẳng ra ngoài, đồ mang đến cũng bỏ lại.
“Không tiễn.” Khương Thần ngửa cổ nằm ra ghế, nói vọng ra.
Cố ý đi chậm đợi xem Khương Thần có đuổi theo giữ mình lại hay không, nghe thấy hắn nói vậy, Cao Nhược Vũ trợn mắt hít một hơi thật sâu nén giận, khẽ lẩm nhẩm:
“Ngày mai ta lại đến, ngày nào ta cũng đến, làm phiền c·hết ngươi, dám coi bổn cô nương như không khí. Không có nam nhân nào dám làm vậy.”
Tò mò là thiên tính của nữ nhân. Các nàng nếu như đã tò mò về ai, về chuyện gì thì nhất định sẽ điều tra kỹ càng. Cao Nhược Vũ cũng không ngoại lệ. Khương Thần hiện tại đã trở thành tầm ngắm của nàng.
Sáng hôm sau, Khương Thần dậy sớm hơn thường lệ nửa tiếng, nửa tiếng đó hắn dành ra để ngồi bên cạnh gốc nhân sâm tu luyện.
Hắn muốn hấp thu Hỗn Nguyên Chi Khí đồng thời có thể chia sẻ một chút Hỗn Nguyên Chi Khí cho trận pháp hấp thu. Tiểu trận pháp này nếu như để cho nó tự hấp thu Hỗn Nguyên Chi Khí nuôi dưỡng gốc nhân sâm vậy liền không biết bao lâu nữa gốc nhân sâm này mới trở thành linh dược. Có hắn phụ trợ, tốc độ đương nhiên sẽ được đẩy cao.
Đang chuẩn bị ra khỏi nhà, trước cổng xuất hiện một thân ảnh tiểu kiều nàng đang đứng dựa vào một gốc cây. Lúc này, nàng thiếu nữ đang tự chơi kéo búa lá với nhau, khuôn mặt giống như đang có điều gì đó băn khoăn. Trong lúc lơ đễnh thế mà lại lộ ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
Khi nhìn thấy Khương Thần đi ra, nữ tử này chuyển từ ngẩn ngơ sang vẻ phẫn nộ, giống như là cả hai có mối thusg không đội trời chung vậy. Tại Vẫn Triết có thù oán với hắn, ngoại trừ Hàn Uyển Như thì còn ai. Chỉ là không biết mới sáng sớm, nàng đến tìm hắn có chuyện gì?
“Sao ngươi lại tới đây?” Khương Thần lạnh lùng nói.
Đối với loại nữ nhân điêu ngoa tùy hứng này, Khương Thần không muốn dây dưa một tý nào. Thật sự quá phiền phức.
“Sao ta không thể tới? Vẫn Triết thành phố này là địa bàn của ta, ta muốn đi đâu là việc của ta.” Hàn Uyển Như ngửa cổ, có chút vênh váo đắc ý nói.
Khương Thần khẽ liếc nàng một cái, sau đó coi như không khí, hắn khóa cổng lại rồi đi ra ngoài. Hàn Uyển Như thấy vậy vội vã đuổi theo, không ngừng thở phì phò vì tức giận.
“Uy, ngươi không hỏi tại sao ta lại tới đây sao?” Hàn Uyển Như vừa lẽo đẽo theo sau vừa nói.
“Ta vừa hỏi rồi đấy.” Khương Thần chậm rãi đáp.
“Phải a. Ta quên mất.”
“Nữ nhân điên.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm.
Reng reng reng.
Đột nhiên, chuông điện thoại reo vang, Khương Thần vội vàng móc ra. Là Lâm Thải Hân gọi video tới.
“Cúc cu, xin chào Khương Thần, buổi sáng tốt lành.” Đầu bên kia, Lâm Thải Hân nở một nụ cười đầy ngọt ngào, nói.
Khương Thần khẽ mỉm cười, đưa tay vẫy chào lại.
“Vừa mới sáng sớm đã gọi điện sao? Nhìn xem ngươi kìa, đầu tóc vẫn còn chưa chải, quả thật là con mèo lười.”
“Đáng ghét.” Bên kia, Lâm Thải Hân bĩu môi, bộ dáng hiện ra hờn dỗi.
Phía sau hắn, Hàn Uyển Như trợn tròn mắt, không thể tin được những gì đang xảy ra.
Nàng nhìn thấy gì? Nàng vừa mới nhìn thấy tên mặt lạnh như tiền kia mỉm cười, lại còn vẫy tay nữa.
“Thiên a…hôm nay đất trời biến sắc.” Hàn Uyển Như đưa tay vỗ trán, miệng khẽ kêu lên một tiếng.
Một lát sau, đôi mắt nàng đảo quanh, lộ vẻ giảo hoạt. Nàng khẽ hướng về phía Khương Thần cười hắc hắc. Đoạn giả bộ dáng mệt mỏi, đi tới bên canh hắn, khẽ nói:
“Thần ca ca, người ta đột nhiên thấy mệt a.”
“Oh, c·hết, ngươi đang gọi điện sao? Xin chào tiểu tỷ tỷ, buổi sáng vui vẻ.”
Nàng dứt lời lập tức chạy ra xa, dùng ánh mắt chọc tức mà nhìn lấy Khương Thần.
“Khương Thần, ai bên cạnh ngươi vậy?”
Trong điện thoại, thanh âm Lâm Thải Hân ban đầu vốn là hân hoan vui vẻ thì lúc này hiện ra vẻ lạnh lùng, khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu cũng xị ra:
“Hừ, mới đến Vẫn Triết vài ngày liền tìm được bạn gái rồi a? Khá lắm!”
Khương Thần quay sang Hàn Uyển Như, đôi mắt vốn tràn đầy nhu hoa thì hiện tại biến thành lạnh lùng, tràn đầy sát khí. Buổi sáng, trời vốn dĩ hơi se lạnh, hiện tại càng thêm lạnh giá.
Hàn Uyển Như sau khi trông thấy dị trạng trên khuôn mặt Khương Thần liền cảm thấy hơi chút sợ hãi, sau đó liền le lưỡi làm mặt quỷ chạy tót ra đầu ngõ.
“Một nữ nhân điên thôi, không cần để ý tới nàng.” Khương Thần đáp.
“Hừ…ai biết được. Nhưng nếu như ngươi có bạn gái, lần tới nhất định phải dẫn nàng tới gặp ta.” Lâm Thải Hân bĩu bĩu môi, bộ dạng hiện tại giống như cô vợ bé nhỏ đang ghen tuông: “Được rồi! Ta cúp máy đây.”
Nói đoạn không để cho Khương Thần đáp lời, vội vội vàng vàng cúp máy. Khương Thần chỉ khẽ lắc đầu, khuôn mặt nhu hòa lại trở nên lạnh tanh. Ánh mắt nhìn theo thân ảnh nữ tử ngoài đầu ngõ kia nhiều thêm sự chán ghét.
“Uy, bạn gái ngươi à?” Hàn Uyển Như trông thấy Khương Thần đi tới liền nghiêng đầu hỏi: “Nhìn có chút quen mắt…giống như đã gặp ở đâu rồi.”
Khương Thần không chút thương hương tiếc ngọc, bàn tay vươn tới bóp lấy cổ nàng, ánh mắt phát lạnh, thanh âm mang theo nguyên khí âm ba dội tới:
“Ngươi tốt nhất cách xa ta một chút. Không có chuyện gì thì cút.”
Nói đoạn, liền đẩy lui Hàn Uyển Như sang một bên. Tâm trạng đang tốt liền bị nàng phá hỏng.
Hàn Uyển Như sau khi bị Khương Thần đẩy lui, loạng choạng suýt ngã. Khuôn mặt bởi vì bị hắn b·óp c·ổ mà nghẹn đỏ. Nàng nhìn theo bóng lưng Khương Thần vẻ mặt lúc này không còn bỡn cợt như lúc trước thay vào đó là tột cùng sợ hãi.
Trong đầu nàng lúc này chỉ hiện lên ánh mắt Khương Thần lúc đó. Ánh mắt giống như một vị đế vương phẫn nộ, có thể khiến cho đất nước máu chảy thành sông.
Hàn Uyển Như nguyên bản dò hỏi Cao Nhược Vũ được địa chỉ nhà trọ của Khương Thần, hôm nay theo lệnh Hàn Thiên Hùng tới dẫn hắn đi Hàn gia xem một chút dược thảo cùng ngọc khí. Tuy nhiên bản tính tiểu thư nghịch ngợm khiến cho nàng không khỏi có chút muốn đùa giỡn Khương Thần, không ngờ hắn phản ứng mãnh liệt như vậy.
Lúc này hai mắt nàng xuất hiện một tầng sương mù. Hàn Uyển Như từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ bị ai đối xử như vậy. Mỗi người gặp nàng đều sẽ cưng chiều nâng niu nàng như công chúa. Hiện tại thì hay rồi. Không những bị Khương Thần quát thẳng vào mặt, còn bị hắn không khách khí b·óp c·ổ, tâm hồn thiếu nữ không tránh khỏi cảm thấy tổn thương.
“Ta chỉ muốn đùa cho vui thôi mà.” Hàn Uyển Như khẽ lẩm bẩm, sau đó cũng không dám tới gần Khương Thần, chỉ dám đứng từ xa nói: “Gia gia ta nói đã tìm được một chút dược thảo cùng ngọc khí, muốn mời ngươi tới xem.”
Cũng không biết Khương Thần có nghe được không, sau đó nàng liền đánh xe quay lại Hàn gia.
Cũng bởi vì tâm trạng Khương Thần không tốt, Mộng Đình hồ nổi gió lớn, mặt hồ bình thường bình lặng, hôm nay chỉ thấy nhiều đợt sóng cao táp vào bờ, bầu trời ảm đạm.
…
“Khương tiên sinh?”
Đầu điện thoại bên kia, một giọng nói già nua vang lên. Gọi Khương Thần là Khương tiên sinh ngoại trừ Hàn Thiên Hùng thì còn ai.
“Có chuyện?”
“Hôm qua ta đã cho người thu gom được một chút ngọc khí cùng dược thảo, Khương tiên sinh ngươi có rảnh liền ghé qua.” Trong điện thoại, thanh âm Hàn Thiên Hùng có chút khách khí vang lên.
“Ngươi gửi địa chỉ đến, một lát ta sẽ qua đó.” Khương Thần bất động thanh sắc đáp.
Nói đoạn liền đứng dậy.
Đang định sẽ tìm tới quán mì của Dương Trạch lão bàn tử thì từ đâu một nữ hài tử loạng choạng đi tới.
Tại giữa thành phố hoa lệ sạch sẽ này, tiểu nữ hài kia hiện lên quá nổi bật.
Bởi vì sao? Vì nàng là một tên ăn mày lang thang.
“Đại ca ca, ngươi có gì cho Tiểu Nhu không? Tiểu Nhu đã đói mấy hôm nay rồi.”
Tiểu nữ hài chìa hai tay ra, khuôn mặt đáng thương nhìn Khương Thần, ánh mắt có chút sợ sệt cùng rụt rè.
Mấy ngày nay nàng mỗi lần xin ăn đều bị người khác đánh đuổi. Hiện tại mỗi một lần tìm đến người khác xin ăn đều sẽ chuẩn bị tâm lí bỏ chạy, sợ bị người khác bắt được sẽ đánh đòn.
Hiện tại bởi vì đói qua, cơn đói át đi nỗi sợ cho nên nàng mới tiếp tục ngửa tay xin ăn. Thêm nữa, nàng nhìn thấy bộ dáng Khương Thần ăn mặc cũng không sang trọng, chính vì thế mới mạnh dạn chạy tới xin hắn.
Khương Thần sau khi trông thấy bộ dạng của tiểu nữ hài, khuôn mặt vốn lạnh lùng vì chuyện hồi nãy cũng đã tiêu tan phần nào.
Trong xã hội hiện nay có không ít kẻ xấu nuôi chứa rất nhiều hài tử với mục đích đem bọn họ biến thành kẻ ăn xin, vì những người xấu kia kiếm tiền.
Những người ở Vẫn Triết thành phố này không giúp đỡ nữ hài kia bởi vì bọn họ mang theo tâm lý sợ bị lừa. Nhưng dưới ánh mắt của mình, Khương Thần có thể nhìn ra tiểu nữ hài này quả thật đã bị bỏ đói mấy ngày hôm nay rồi. Thể trạng yếu ớt, tinh thần mỏi mệt, chỉ sợ cứ tiếp diễn thì nàng sẽ biến thành một cái xác khô c·hết bên đường mất.
Khương Thần cúi xuống xoa nhẹ đầu nữ hài, nói:
“Cha mẹ ngươi đâu?”
Tiểu nữ hài vốn rụt rè sợ hãi nhưng sau khi được Khương Thần xoa đầu thì liền nhoẻn miệng cười đôi mắt híp lại hình nguyệt nha. Nàng cảm nhận được một sự quan tâm ấm áp mà đã rất lâu rồi chưa được thể nghiệm qua. Nó khiến cho nàng quên đi đói khát, tâm trạng cũng khá hơn rất nhiều.
Ý cười trên môi cô bé này còn chưa được bao lâu thì lập tức vụt tắt. Hốc mắt đỏ bừng, dường như là vì câu hỏi vừa rồi của Khương Thần khiến cho nàng cảm thấy tủi thân. Nàng có chút nức nở nói:
“Tiểu Nhu không có cha mẹ. Tiểu Nhu ở cô nhi viện.”
“Vậy tại sao lại chạy ra ngoài làm khất cái?”
Tiểu nữ hài tên Tiểu Nhu kia cúi đầu xuống, có thể nhìn thấy những giọt nước mắt rơi trên mặt đường, giống như nhắc tới chuyện nàng làm khất cái khiến cho nàng thấy tủi thân vậy.
“Được rồi, không khóc nữa. Chẳng phải ngươi đói rồi sao? Đi theo ta.” Khương Thần ngồi xuống, hai tay đặt lên vai tiểu nữ hài, nhẹ nhàng an ủi: “Ăn xong ta dẫn ngươi về.”
Tiểu nữ hài nghe vậy đột nhiên giãy nảy lên, không tự chủ được ôm lấy cổ Khương Thần, lắc đầu liên tục:
“Không về cô nhi viện đâu. Đại ca ca đừng đưa Tiểu Nhu về cô nhi viện.”
Khương Thần bình thường rất chán ghét người lạ động vào mình, tuy nhiên không hiểu sao đối với nữ hài này, hắn cũng không tỏ ra khó chịu, ngược lại còn thấy nàng có chút đáng thương. Từ những phản ứng của tiểu nữ hài, hắn có thể đoán ra, có lẽ nữ hài tử này tại cô nhi viện cũng không được yên ổn. Bằng không nàng tại sao lại chạy ra ngoài đi xin ăn chứ?
“Được rồi, vậy liền đi ăn chút gì đã, chuyện này nói sau a.”
Tiểu nữ hài lúc này mới khẽ buông Khương Thần ra, lén lau nước mắt sau đó ra sức gật đầu. Chợt, nàng nhìn tới quần áo Khương Thần cùng khuôn mặt hắn đều bởi vì nàng lúc nãy ôm lấy hắn mà làm bẩn, khuôn mặt không tự chủ đỏ lên, áy náy nói:
“Xin lỗi đại ca ca, ta làm bẩn ngươi rồi.”
Khương Thần chỉ khẽ cười không nói gì.
Sau đó hắn dẫn Tiểu Nhu cùng tới quán mì của Dương Trạch. Tiểu Nhu vì mấy ngày chưa ăn nên thể trạng có chút yếu ớt. Đi trên đường đều loạng choạng như người say. Nếu như không phải một tay Khương Thần níu giữ, nàng có lẽ đã ngã lăn ra đất từ lúc nào.
Khương Thần không đành lòng nhìn nàng bước thấp bước cao theo mình, vì thế liền bế nàng cùng đi.
“Đại ca ca, ta có thể tự đi được.” Tiểu Nhu ngồi trên cánh tay Khương Thần, bẽn lẽn nói.
Khương Thần nhếch mép cười nói:
“Không vấn đề, ngươi cũng không nặng.”
“Ta tên Lam Tiểu Nhu, lúc trước tại cô nhi viện mọi người gọi ta là đồ con hoang, nhưng ta lén tự đặt tên cho mình. Đại ca ca ngươi tên gì?” Lam Tiểu Nhu hai mắt len lén nhìn Khương Thần nói.
“Khương Thần…”
**
Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.