Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Tận Trùng Sinh
Unknown
Chương 34: Lấy dược liệu
Chương 34: Lấy dược liệu
Khương Thần sau khi rời đi một lát liền trở lại quán ăn, trên tay còn cầm theo một hộp gỗ khá lớn.
Bên kia, Lam Tiểu Nhu bởi vì lo lắng cho hắn vì thế mà mặc cho đang đói cồn cào vẫn cố vịn vào cửa quán đứng ngóng. Trông thấy thân ảnh Khương Thần đi tới, lúc này nàng mới nhoẻn miệng cười, rõ ràng là đang rất vui mừng.
“Làm sao? Lo lắng?” Khương Thần đi tới đưa tay xoa đầu Lam Tiểu Nhu.
“Vâng.”
“Vào thôi.”
Đám người trong quán có một số người đã rời đi, số còn lại đều nhìn Khương Thần có chút thương hại, thanh niên tóc dài này đánh lộn với đám người Từ Trạch Đông thế mà không hề hấn gì, xem ra là cái người luyện võ. Thế nhưng luyện võ thì sao? Đắc tội với tên hỗn thế ma vương kia chắc chắn sau này tại Vẫn Triết sẽ không được yên thân.
“Đại ca ca, ngươi không sao chứ?” Lam Tiểu Nhu vẫn còn đọng chút sợ hãi, rụt rè hỏi.
“Không sao? Chẳng phải không hề hấn gì sao? Mau ăn đi.” Khương Thần nhẹ nhàng nói.
Lam Tiểu Nhu ngược lại rất lễ phép. Vươn tay lấy một đôi đũa cho Khương Thần, sau đó mới ăn phần thức ăn của mình như hổ đói.
Sau khi ăn xong, Khương Thần dẫn Lam Tiểu Nhu quay lại địa phương hai người gặp nhau lúc trước. Hắn đưa cho nàng chiếc hộp gỗ, nói:
“Hành nghề đánh giày không thể thiếu dụng cụ. Thứ này ta mua cho ngươi. Sau này làm có tiền rồi thì trả lại cho ta.”
Lam Tiểu Nhu tiếp nhận hộp gỗ, hai tay ôm nó thật chặt. Ôm hộp gỗ giống như ôm tâm tư Khương Thần gửi gắm. Ôm hộp gỗ chính là ôm niềm hi vọng của nàng.
“Vậy sau này nếu như ta muốn trả nợ đại ca ca đây?” Lam Tiểu Nhu ngửa lên nhìn Khương Thần, nói.
“Có duyên thì ắt sẽ gặp lại. Cố lên.”
Khương Thần xoa đầu cô nàng này lần nữa sau đó một đường rời đi.
Bên kia, thần sắc Lam Tiểu Nhu ban đầu là hiện lên chút buồn rầu, sau đó ánh mắt kiên định nhìn về phía bóng lưng áo đen phía trước, một cái nhìn thật sâu như muốn khắc ghi hình bóng đó vào trong tâm trí mình vậy.
“Đại ca ca, sau này ta nhất định sẽ tới tìm ngươi.”
Nếu như Lam Tiểu Nhu chọn Mộng Đình hồ này làm điểm hành nghề vậy Khương Thần thỉnh thoảng có thể quan tâm nàng một chút. Nhưng hắn hắn cũng không có nhiều thời gian rảnh, vì thế nếu nàng lựa chọn hành nghề ở nơi khác thì đành phải dựa vào khả năng của nàng cùng sự trợ giúp âm thầm của đám người Từ Trạch Đông rồi.
Khương Thần tương đối hiểu tính nết của Từ Trạch Đông. Người này nhìn giống như hổ báo, hung hăng càn quấy nhưng kỳ thực lại là người nhát c·h·ế·t. Sau khi nhìn thấy thủ đoạn của hắn ngày hôm nay thì đối phương chắc chắn sẽ tôn hắn như thần linh, lời nói của hắn chắc chắn sẽ nghe theo răm rắp.
Lại nói, sau khi chia tay Lam Tiểu Nhu, Khương Thần bắt một chiếc taxi đi tới Hàn gia.
Trang viên Hàn gia này so với Lâm gia cũng không kém đi bao nhiêu. Cổng vào vô cùng đồ sộ, hai bên trái phải còn có hai con sư tử đá vô cùng sinh động. Đứng cạnh hai sư tử đá là hai tên vệ sĩ cao to, đều mặc đồ đen.
“Ngươi tìm ai?” Một trong hai tên vệ sĩ nhìn thấy Khương Thần liền lạnh giọng hỏi.
“Hàn Thiên Hùng.” Khương Thần hờ hững đáp.
“Hỗn xược, dám gọi thẳng tên gia chủ chúng ta?” Tên vệ sĩ còn lại rút ra một cây dùi cui điện, toan tính xông tới đánh vào đầu Khương Thần.
Tên vệ sĩ ban đầu vội vã chạy tới ngăn cản, khuôn mặt hướng Khương Thần cười làm lành, có chút không chắc chắn nói:
“Xin hỏi có phải Khương tiên sinh?”
“Là ta.” Khương Thần vẫn một mặt hờ hững lạnh lùng đáp.
“Lão gia đang đợi ở trong, để ta dẫn Khương tiên sinh vào.” Tên vệ sĩ này mỉm cười, kẽ vuốt một vệt mồ hơi trên trán.
Ngay lúc nãy hắn nhận được lệnh gia chủ đứng đây chờ một người thanh niên tới thì dẫn vào, nghe giọng điệu gia chủ thì có vẻ như đối với người kia vô cùng kính trọng. Lúc này nhìn thấy Khương Thần không khỏi không nghĩ tới lệnh của gia chủ, vì thế mới ngăn cản đồng bọn động thủ.
Vệ sĩ này tên Trương Chí. Trên đường dẫn Khương Thần đi vào trong, hắn thầm hô may mắn không đắc tội người ta, bằng không không những công việc mất đi, làm hỏng chuyện tốt của gia chủ, không khéo mạng hắn cũng không còn.
Tên vệ sĩ còn lại toan tính dùng dùi cui đánh Khương Thần lúc này tái nhợt mặt mũi, đôi chân run run suýt chút nữa thì khuỵu xuống. May mắn có Trương Chí ngăn cản, bằng không hôm nay hắn xong đời rồi.
Trong gian sảnh chính Hàn gia, Hàn Thiên Hùng lúc này đang ngồi cùng với Hàn Uyển Như và hai vị trung niên nữa lần lượt là Hàn Uyên cùng Hàn Huyền.
“Uyển Như, chút nữa Khương tiên sinh tới, ngươi liệu chừng xin lỗi hắn. Tại sao ngươi có thể hành động tùy tiện như vậy?” Lúc này chỉ nghe thấy tiếng Hàn Thiên Hùng trách móc vang lên.
“Ta biết rồi gia gia.” Hàn Uyển Như khuôn mặt rầu rĩ nói.
Chuyện sáng nay trêu đùa Khương Thần nàng đã kể cho Hàn Thiên Hùng nghe. Sau đó hắn liền tức giận luôn miệng quở trách nàng từ lúc đó đến giờ. Điều này không khỏi khiến cho Hàn Uyển Như cảm thấy bất ngờ. Bình thường gia gia đều luôn thương yêu nàng, chưa bao giờ quở mắng một câu. Hiện tại thì hay rồi, xuất hiện một tên Khương Thần, nàng vì hắn mà bị quở trách nhiều lần. Lúc này trong lòng thầm nguyền rủa Khương Thần mấy lần.
“Cha, có thể hắn chỉ giở chút trò che mắt đấy, ngươi không nên tin tưởng quá vào những trò mê tín dị đoan này.” Hàn Uyên khẽ nói.
“Đúng vậy cha, hiện tại có một chút đạo sĩ chuyên đi lừa lọc người khác, ngươi không được để hắn lừa gạt.” Hàn Huyền cũng tiếp lời.
Cùng lúc đó Trương Chí dẫn theo Khương Thần đi tới.
“Gia chủ, Khương tiên sinh đến.” Trương Chí nói xong liền lui ra ngoài tiếp tục làm nhiệm vụ gác cổng.
Hàn Uyển Như sau khi trông thấy Khương Thần, thân hình không tự chủ khẽ run lên. Nàng ghĩ lại lúc trước hắn bóp cổ nàng, lúc đó ánh mắt hắn thật đáng sợ. Dấu tay hiện vẫn còn đỏ trên chiếc cổ nhỏ nhắn, hiển nhiên Khương Thần lúc đó cũng không phải chỉ dọa nạt nàng mà thực sự đã động lên sát tâm. Về phần Hàn Thiên Hùng, hắn sau khi trông thấy Khương Thần đến, liền đứng dậy, mỉm cười mà nói:
“Hoan nghênh Khương tiên sinh đại giá quang lâm.”
Nói đoạn liền lật đật chạy ra cửa đích thân đón Khương Thần tiến vào. Bộ dáng Hàn Thiên Hùng lúc này không khác gì đón một đoàn đại biểu cấp cao tới nhà. Điều này khiến cho Hàn Uyên cùng Hàn Huyền mắt mở lớn hai mắt. Ngọa tào, không có khoa trương vậy a. Lão cha mình thế mà lại trực tiếp đi nghênh đón một người trẻ tuổi.
“Chào Hàn gia chủ, ta đến lấy dược thảo cùng ngọc thạch.” Khương Thần đứng ngoài cửa, cũng không tiến vào trong sảnh.
“Khà khà khà, đã chuẩn bị xong. Mời Khương tiên sinh theo ta.”
Hàn Thiên Hùng nói đoạn liền tự mình dẫn đường đi trước, ngoài ra còn đánh mắt cho Hàn Uyển Như đi theo.
“Nhị ca, ngươi thấy hắn thế nào?” Còn lại hai người trong sảnh, Hàn Huyền khẽ nói.
“Không nhìn ra có gì đặc biệt.” Hàn Uyên khẽ nhe răng nói, khuôn mặt hiện lên tàn nhẫn: “Dám phá hỏng chuyện tốt của chúng ta. Không cần biết hắn là ai, cho người âm thầm khử hắn là được.”
…
“Khương tiên sinh, ngươi thấy đám dược thảo cùng ngọc thạch này như thế nào?” Hàn Thiên Hùng sau khi dẫn Khương Thần tới một căn phòng chứa la liệt dược thảo thì liền nói.
Căn phòng này cũng không hề nhỏ, một nửa gian phòng bày biện rất nhiều những loại đá quý dạng như đá cẩm thạch, mã não…tất cả đều chưa qua rèn rũa, có loại tinh khiết, có loại vẫn còn vẩn đục. Khương Thần không quan tâm nó chất lượng cao hay thấp, chỉ cần ngọc thạch có chất lượng đủ tốt, đủ sức gánh chịu phù văn thì đều có thể dùng được.
Bên cạnh đó một nửa gian phòng bày rất nhiều hộp đồ đựng dược thảo. Không chỉ vậy, có một số gốc dược thảo quý còn đang được trồng trong chậu. Hàn gia này trong một ngày có thể gom được như thế, xem ra cũng đã điều động rất nhiều nhân lực.
Khương Thần gật đầu vừa ý. Hắn quay sang Hàn Thiên Hùng nói:
“Làm phiền các vị chở những thứ này đến chỗ ta.”
“Không phiền không phiền, chuyện chúng ta nên làm mà. Đây mới chỉ là tạm gom góp được, sau này nếu như lại tới một số lượng lớn, ta sẽ gọi cho tiên sinh.” Hàn Thiên Hùng mỉm cười khách khí nói.
“Vậy liền đa tạ Hàn lão.”
Khương Thần gật đầu, dường như rất tiết kiệm lời đối với những người không mấy thân thiết, hắn vỏn vẹn từ lúc tới Hàn gia đến giờ cũng chỉ nói vài câu xã giao.
Sau đó, dưới ánh mắt chờ mong của Hàn Thiên Hùng, Khương Thần tùy tiện viết cho hắn một cái phối phương. Chủ yếu là sự kết hợp của các loại thảo dược giúp cho ngưng thần tĩnh khí, bồi đắp thân thể để giúp cho thể trạng bị bào mòn của hắn nhanh chóng khôi phục.
Cầm lấy phương thuốc trên tay, Hàn Thiên Hùng cười đến không khép được miệng. Hắn đương nhiên biết tất cả những thảo dược ở đây đều là loại tốt, vì thế cũng không sợ Khương Thần giở trò.
Lúc này, Hàn Thiên Hùng đánh mắt cho Hàn Uyển Như. Nàng lập tức xuất hiện do dự, sau cùng, mới hướng Khương Thần nói:
“Khương Thần, thật xin lỗi vì lúc sáng đã trêu đùa ngươi.”
“Sau này ngươi không nên nhảy nhót trước mặt ta, ta đối với nữ tử cũng chưa từng nương tay.” Khương Thần nghe vậy cũng không có nhiều phản ứng, chỉ quay sang lạnh giọng nói.
Hàn Uyển Như nghe vậy đôi môi đỏ khẽ tru lên, khuôn mặt hiện lên vẻ không vui. Nàng hiện tại biết Khương Thần có thể chữa được bệnh cho Hàn Thiên Hùng cho nên cũng không dám khinh thường hắn nữa. Chỉ là dù cho không còn khinh thường thì nàng vẫn rất ghét hắn. Ghét tính cách kiêu căng, mắt cao hơn đầu của hắn.
Hàn Thiên Hùng vốn còn muốn hỏi một chút sự tình liên quan đến thứ hắc khí chui từ trong cơ thể mình ra hôm trước nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Khương Thần không tốt thì liền nhịn xuống.
“Nếu như không còn chuyện gì nữa vậy ta liền đi trước.”
“Vậy để ta tiễn Khương tiên sinh.” Hàn Thiên Hùng mỉm cười nói.
Khương Thần gật đầu, cũng không từ chối.
**
Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.