Chương 36: Sinh ý làm ăn
Chương 36: Sinh ý làm ăn
“Ngươi cần một số lượng lớn thảo dược cùng ngọc thạch như vậy làm gì?”
Cao Nhược Vũ sau khi nghe Khương Thần báo ra một con số cực kỳ lớn số lượng thảo dược hắn cần thì liền cực kì tò mò. Chẳng lẽ hắn mua đi rồi bán lại cho các tiệm cổ y học? Không có khoa trương vậy a. Như thế thì lỗ vốn là cái chắc.
“Ngươi không cần biết lí do.” Khương Thần lạnh nhạt nói.
Hai người còn chưa thân thiết đến mức độ Khương Thần phải trả lời hết những thắc mắc của nàng. Thêm nữa hắn dù cho có nói thì nàng cũng sẽ không hiểu và không tin, chính vì thế không nói là tốt nhất. Hắn nói tiếp:
“Chỉ là thảo dược ta cần có chút khắc nghiệt, có thể ngươi đem tới mười phần thảo dược nhưng ta chỉ có thể chọn ra được một phần hoặc ít hơn.”
Cao Nhược Vũ nghe vậy, khuôn mặt đang tươi cười liền trầm xuống. Chiếu theo ý Khương Thần nói, vậy thì món sinh ý này cũng không dễ làm như nàng tưởng. Dù sao nhập lại một số lượng lớn thảo dược nhưng Khương Thần từ đó chỉ lấy ra một phần, phần còn lại dĩ nhiên phải quay trở lại Cao gia nàng. Nếu như tồn đọng quá nhiều thảo dược quý hiếm không xuất ra được thì có thể dẫn tới thua lỗ, cho dù nàng vẫn muốn kết giao cùng Khương Thần thế nhưng chuyện tổn hại như thế này nàng tuyệt đối không làm.
“Ngươi cũng không cần sợ hãi thua lỗ, từ phần dược thảo ta chọn ra, ta có thể mua giá gấp năm lần giá gốc ngươi mua vào. Sao? Cọc sinh ý này thế nào?” Khương Thần cười nhạt nói.
Sống trên Lam Hải Tinh này ngót một vạn rưỡi năm, làm sao hắn không đoán ra được một chút tâm tư của những phú thương, huống hồ Cao Nhược Vũ chỉ là tiểu nữ tử chưa rành sự đời.
“Ngươi đã nói như vậy, cọc sinh ý này ta nhận.” Cao Nhược Vũ sảng khoái đáp.
Nếu như gấp năm lần giá mua, loại giao dịch này thấp nhất Cao gia lời lãi được một đôi phần. Còn nếu như trong số dược thảo kia hắn nhắm tới hai thành, ba thành Cao gia các nàng càng thêm lời lãi. Bởi vậy không có lí do gì nàng lại từ chối.
Bên kia, Khương Thần hắn chỉ khẽ gật đầu vừa lòng thỏa. Có người khác thay hắn thu gom dược thảo từ đó hắn chọn ra những loại dược thảo có Hỗn Nguyên Chi Khí hoặc những dược thảo có khả năng hấp thu Hỗn Nguyên Chi Khí, vậy hắn sẽ đỡ tiêu tốn rất nhiều thời gian.
Hắn cũng không tin, với thế lực Hàn gia cùng Cao gia tại Vẫn Triết này lại không thể giúp hắn tìm tới được vài gốc thảo dược tốt. Nhất là trong điều kiện Vẫn Triết này có Hỗn Nguyên Chi Khí dồi dào, dược thảo quý hiếm sinh trưởng chắc chắn sẽ nhiều hơn vùng khác.
“Có thể nói cho ta một chút lí do tại sao ngươi cần một số lượng lớn như vậy được không? Ta nghĩ ngươi cũng không rảnh rỗi đến mức mua vào rồi lại bán ra kiếm lời.” Cao Nhược Vũ tò mò nói.
Khương Thần chỉ cười không đáp. Đoạn đứng dậy rời đi, cũng không nhìn xem Cao Nhược Vũ đang trừng mắt với mình.
“Thật sự là một khúc gỗ không hiểu phong tình…” Cao Nhược Vũ lẩm nhẩm.
…
Trước cổng nhà trọ của Khương Thần lúc này xảy ra một chút v·a c·hạm nhỏ.
Bên trong nhà, một nữ tử dáng người nhỏ nhắn nhưng không kém phần phổng phao mặc trên mình một chiếc áo cộc tay trắng, quần đùi ngắn lộ ra hai chân trắng nõn nà. Lúc này nàng đang đứng trước cửa, tay cầm một chiếc búa, hướng về phía cổng trợn mắt.
Trong khi đó phía ngoài cổng là một đám người mặc đồ đen dáng người to cao, nhìn qua giống như một đám vệ sĩ. Đi cùng với họ là hai chiếc xe chở hàng. Một xe chở các loại đá quý còn chưa được mài dũa, một xe chở theo nhiều chậu cây dược thảo.
“Tiểu thư, đây chính là chỗ ở của Khương tiên sinh, chúng ta cần mang những thứ này cho Khương tiên sinh.”
Một vị trung niên đang cố gắng giải thích. Dường như đối với việc nữ tử này ở trong nhà của Khương Thần cũng rất ngạc nhiên. Bọn họ cũng không biết quan hệ của nữ tử này với Khương Thần, do vậy không dám làm gì quá mức.
“Ta không biết Khương tiên sinh nào hết, ta cũng không quen các ngươi.” Nữ tử kia quát lên, tay vẫn giơ lên chiếc búa dọa nạt: “Nếu như các ngươi còn không đi ta sẽ báo cảnh sát.”
“Tiểu thư, ngươi đừng làm khó chúng ta, nếu không chúng ta liền sẽ để đồ ở sân được chứ, chúng ta cũng sẽ không mang vào trong nhà.” Vị trung niên vệ sĩ kia khuôn mặt có chút khổ sở nói.
Vốn bọn họ được giao cho nhiệm vụ này cũng không tính là khó, không thể ngờ tại nhà của Khương Thần lại lòi đâu ra một vị nữ tử không cho bọn họ đi vào. Đối với vị nữ tử này, bọn họ cũng không dám có hành động quá đáng. Dù sao cũng không biết nàng có quan hệ thế nào với Khương Thần. Chẳng may đắc tội một cái, công việc của bọn họ liền xong.
“Không được, ai biết các ngươi có ý đồ xấu với ta hay không.” Nữ tử kia dường như vẫn quật cường nói.
Trung niên vệ sĩ dở khóc dở cười, nếu như bọn họ có ý đồ xấu với nữ tử này vậy thì một chiếc cổng sắt rỉ làm sao có thể ngăn họ lại.
“Lão đại, hiện tại làm thế nào bây giờ, vị nữ tử kì lạ này không cho chúng ta vào.” Một vị vệ sĩ trẻ tuổi khẽ nói.
“Đành phải đợi Khương tiên sinh thôi, tiểu thư nói đây chính là địa chỉ nhà hắn.” Trung niên vệ sĩ bất đắc dĩ nói.
Cùng lúc đó, Khương Thần vừa mới rẽ vào ngõ, nhìn thấy đám vệ sĩ, đoán chắc là đám người Hàn gia phái đi, hắn liền rảo bước tiến tới.
“Không có ý tứ, để các ngươi đợi lâu.”
“Khương tiên sinh, ngươi đã về.”
Trong đám vệ sĩ, một cái đầu ló ra toét miệng cười, chính là Trương Chí. Khương Thần cũng nhận ra người này, khẽ gật đầu một cái.
Đối với Trương Chí, hắn cũng rất có hảo cảm, người này nói chuyện trầm ổn, lễ phép, đồng thời khá là vui tính.
“Khương tiên sinh, bên trong nhà có một vị nữ tử, nàng không cho chúng ta vào, chúng ta cũng không có cách nào mang đồ Hàn lão giao phó cho ngài.”
Trung niên vệ sĩ mới gặp Khương Thần lần đầu, tuy rằng đối diện với hắn chỉ là một người trẻ tuổi thế nhưng là khách quý của gia chủ. Hắn không dám lãnh đạm.
Bên kia, Khương Thần khi nghe nhà mình nhiều ra một vị nữ tử thì cũng không tỏ ra ngạc nhiên lắm. Lần trước Lệ Tuyết đã nói thuê trọ cùng hắn còn có một vị sinh viên đại học, có lẽ chính là nàng ta đi.
“Không vấn đề, hiện tại liền mang vào giúp ta.”
Nói đoạn Khương Thần lấy ra chìa khóa mở cổng. Mà nữ tử bên trong sân thấy vậy liền hốt hoảng, la lên:
“Ngươi…Ngươi là ai? Tại sao lại có chìa khóa cổng.”
Khương Thần lúc này mới để ý tới nữ tử đang đứng giữa sân, tay cầm theo chiếc búa, khuôn mặt hung hãn. Nghĩ đến cảnh một mình nàng một chiến tuyến cầm theo chiếc búa cãi lộn với đám vệ sĩ qua một chiếc cổng, hắn không khỏi cảm thấy buồn cười. Đúng là một nữ tử hỏa bạo.
“Lệ a di chưa nói gì với ngươi sao? Ta là người thuê trọ tầng hai.” Khương Thần lạnh nhạt nói.
Nói rồi, Khương Thần ra hiệu cho đám vệ sĩ mang đồ đi vào.
“Đứng lại, ta cần hỏi lại Lệ a di đã. Làm sao biết được ngươi có phải l·ừa đ·ảo hay không.” Nữ tử kia trợn mắt vươn tay ra la lên, nói đoạn móc điện thoại ra gọi cho Lệ Tuyết.
Sau khi biết được trong khoảng thời gian mình về quê liền có thêm một người chung trọ, nàng lúc này mới hướng Khương Thần cười khan:
“Không có ý tứ, tại vì ta quá khả ái, vì vậy rất sợ người khác q·uấy r·ối.”
Khương Thần liếc nhìn nữ tử kia một chút sau đó khẽ lắc đầu. Khả ái thì cũng có chút, nhưng mà quá b·ạo l·ực rồi.
“Khương tiên sinh, vậy những thứ này để ở đâu?”
Trương Chí đi trước, hai tay bên một chậu cây nhỏ, trên đó trồng một gốc cây hoa tím.
Khương Thần lúc trước nhận ra đây là một gốc Tử Lan Hoa. Loại hoa này tại Đại Thiên Nguyên Giới vốn là một vị tam phẩm linh dược, chỉ là điều kiện Hỗn Nguyên Chi Khí tại Lam Hải tinh này thiếu thốn, từ linh dược đã bị giáng xuống phàm dược.
“Các ngươi cứ đặt tại trước vườn cho ta.”
Nói đoạn Khương Thần xách theo túi quần áo vừa mới mua đi vào trong nhà. Khi đi qua nữ tử kia, nàng còn làm bộ mặt quỷ khẽ lườm hắn một chút.
…
“Này, ngươi không cảm thấy nóng sao?”
Nữ tử trọ cùng nhà với Khương Thần tên Mộng Phạn, lúc này cả hai cùng ngồi trên ghế sofa. Khương Thần giữ một vẻ đạm nhiên, cũng không để ý tới nàng.
“Này, ta tên Mộng Phạn, còn ngươi?” Mộng Phạn tru môi nói.
“Khương Thần.” Khương Thần có chút không tình nguyện, lạnh nhạt đáp.
Lúc này đôi lông mày của hắn khẽ nhíu lại. Đây chính là lí do ban đầu hắn do dự khi thuê căn nhà này. Ở chung với một người khác, đặc biệt là nữ thì không khác gì rước thêm phiền toái cho bản thân.
Thật sự rất phiền phức!
Vị nữ tử tên Mộng Phạn này rất giống với Hàn Uyển Như, rất lắm miệng, thường xuyên đặt ra những câu hỏi tào lao, không biết trong đầu nàng sẽ nghĩ ra những chủ ý gì.
“Khương Thần…tốt, ngươi bao nhiêu tuổi?”
Khương Thần nghe vậy, hành động đột nhiên khựng lại.
Hắn cũng không biết hiện tại chính xác mình bao nhiêu tuổi nữa.
Hiện tại mười tám? Đúng là ở một thế này hắn là mười tám tuổi nhưng mà… Hay là hai lăm? Hắn trùng sinh lúc hai lăm tuổi, luôn dừng lại ở tuổi hai lăm…nhưng cũng không hẳn. Hoặc là cộng tất cả những lần trùng sinh lại là một vạn năm ngàn tuổi?
Câu hỏi này đối với hắn quả thật có chút khó trả lời.
“Ngươi đoán…”
“Chắc cũng hơn hai mươi tuổi đi, nhìn ngươi có chút già dặn. Ừm...có lẽ là hai ba hai tư tuổi?”
Mộng Phạn sau một phen chống cằm suy nghĩ liền đưa ra kết luận.
Khuôn mặt Khương Thần vốn không thể hiện ra cảm xúc, cộng thêm thời gian sống một mình trên đảo khiến cho hắn càng trở nên già dặn. Bản thân lại mang theo lối ăn mặc cũ kĩ, làm cho người khác nhìn vào không thể phán đoán được tuổi tác thực sự của hắn.
“Coi như vậy đi.” Khương Thần lạnh nhạt đáp.
“Vậy coi như bằng tuổi ta…” Mộng Phạn mỉm cười nói.
Được một lúc nghiêm chỉnh, lát sau hai mắt nàng đảo quanh hiện ra một phần giảo hoạt, nàng nói:
“Nhưng vì ta đến đây trọ sớm hơn ngươi nên ngươi tất nhiên sẽ phải làm việc nhà. Như vậy đi một tuần bảy ngày ta dọn ba ngày ngươi bốn ngày.”
Khương Thần nghe vậy ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng một chút. Đoạn hắn không đáp mà đi trở ra ngoài.
Đám dược liệu lúc trước mang đến hắn đã trồng vào góc vườn của mình. Hiện tại, một góc vườn nhỏ một mét rưỡi vuông có thể trồng được năm gốc dược thảo, còn lại chỉ có thể trồng tạm trong chậu nhựa.
Ngọc thạch trước khi đưa tới dường như đã được rửa sạch sẽ. Dưới ánh nắng chiếu vào, trở thành những tảng đá lấp lánh trong sân.
Ban đầu Mộng Phạn rất tò mò không hiểu hắn mua nhiều loại đá quý như vậy với mục đích gì. Mặc dù loại đá quý trên sân kia góc cạnh lởm chởm nhưng nàng có thể nhận ra chúng có giá trị không hề nhỏ. Chỉ là Khương Thần không nói, nàng cũng không dám hỏi nhiều. Bởi vì mỗi lần nhìn tới ánh mắt của hắn nàng đều cảm giác được sự lạnh lẽo, nàng sợ cảm giác này.
“Xí, giả trang cái gì…tưởng mình là nam thần à.”
**
Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.