Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Tận Trùng Sinh
Unknown
Chương 37: Luyện chế Hỗn Nguyên Linh Dịch
Chương 37: Luyện chế Hỗn Nguyên Linh Dịch
Vài ngày sau...
Mộng Phạn cũng đã quen với việc trong nhà xuất hiện thêm một nam nhân. Dù sao trước đây nàng sống một mình cũng rất buồn chán, Khương Thần đến sống cùng mặc dù nghe có vẻ bất tiện nhưng trên thực tế hắn ngoại trừ buổi sáng chăm sóc vườn cây sau đó chỉ đi ra ngoài một lát. Thời gian còn lại đều ở trong phòng, hai người tuy chung trọ nhưng cũng ít khi giáp mặt nhau.
Khương Thần mấy ngày hôm nay đều ở trong phòng nghiên cứu một chút phàm dược có khả năng thay thế linh dược luyện ra một chút linh dịch hỗ trợ tu luyện. Hiện tại hắn không thể tìm được một chiếc đan lô để có khả năng luyện chế đan dược, bất đắc dĩ mới phải tìm cách luyện chế dược dịch.
Mặc dù là thiên tài luyện đan của Thánh tộc đấy, nhưng nếu như từ những gốc thảo dược không chút Hỗn Nguyên Chi Khí này, hắn cũng không thể luyện chế ra được thứ gì có thể giúp ích cho tu luyện. Cùng lắm thì luyện ra vài thứ có lợi cho tố chất thân thể, cường hãn thể chất gì gì mà thôi.
Mấy ngày này khổ cực, hắn đã phải thử đi thử lại rất nhiều lần mới có thể từ một gốc linh dược cộng thêm một số bán linh dược phụ trợ luyện chế ra được một loại dược dịch.
“Cuối cùng cũng có thể luyện chế ra được a, lúc trước cứ nghĩ rằng ngươi là đồ phế thải đấy, không nghĩ tới hiện tại có thể dùng tới.”
Khương Thần khẽ lau mồ hôi trên trán, miệng nở nụ cười vui mừng.
Trên tay hắn là một chiếc lọ thủy tinh nhỏ cỡ hai ngón tay, bên trong chứa một loại dịch thể màu xanh lam. Thứ này hắn đặt tên là Hỗn Nguyên Linh Dịch.
Lúc trước tại Thánh tộc, khi là một tên tam phẩm luyện đan sư, Khương Thần trong quá trình nghiên cứu tam phẩm Hỗn Nguyên Tố Thể Đan đã vô tình luyện chế ra loại dược dịch này. Loại dược dịch này bên trong ẩn chứa một lượng khá lớn Hỗn Nguyên Chi Khí. Tuy nhiên so với nồng độ Hỗn Nguyên Chi Khí tại Thánh Giới lúc bấy giờ, loại dược dịch này quả thật giống như trong miệng hắn vừa nói, chính là đồ phế thải.
Ăn vào thì không có tác dụng, bỏ đi thì lại thấy tiếc!
Thế nhưng hiện tại, trong hoàn cảnh Hỗn Nguyên Chi Khí trên Lam Hải tinh này quá mức mỏng manh, loại dược dịch này đối với Khương Thần lại chính là đại bảo bối.
Hắn đem một giọt Hỗn Nguyên Linh Dịch nhỏ vào trong một bình nước lớn, dự định sẽ dùng bình nước này để tưới cho những gốc bán linh dược đang nuôi dưỡng.
Loại dược dịch này hòa vào nước, khiến cho bình nước trong suốt xuất hiện một chút màu lam nhạt. Nếu như không để ý kĩ sẽ không thể nhìn ra được.
“Hi vọng có thể kiếm được một chiếc đan lô vừa tay a. Nếu như có thể luyện chế ra đan dược, tu luyện cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm.
Để từ linh dược chuyển hóa ra dược dịch từ đó cô đọng thành đan cần một loại nhiệt độ hỏa diễm cực cao, kim loại trên Lam Hải tinh này thực sự không thể chịu nổi nhiệt độ đó. Vì thế hắn mới chậm trễ chưa tìm được cho mình một cái đan lô tốt. Hắn cũng không muốn trong quá trình luyện chế đan dược, đan lô bị tan chảy thành nước thép.
Lúc này, hắn cầm theo một ca nước cỡ lớn đã hòa loãng Hỗn Nguyên Linh Dịch, toan tính đem nó đi tưới cho những gốc bán linh dược của mình. Có loại đồ vật này phụ trợ, mấy gốc cây kia sẽ phát triển rất nhanh.
Vừa bước xuống tầng một, hắn đã thấy Mộng Phạn đang cặm cụi lau dọn nhà cửa, khuôn mặt hắn lập tức hiện lên vẻ ngạc nhiên. Chiếu theo nàng phân công thì hôm nay là ngày hắn phải lau dọn, không nghĩ tới nàng lại chủ động lau dọn hộ hắn. Cũng không biết nàng đang toan tính điều gì.
“Đồ lười biếng, ngươi xem mặt trời đã lên cao rồi mới ngủ dậy, mọi khi ta thấy ngươi dậy rất sớm a.” Mộng Phạn thấy Khương Thần đi xuống liền bĩu môi, giọng nói có chút mỉa mai.
Khương Thần không đáp, cầm ca nước đi ra góc vườn của mình, cẩn thận tưới cho những gốc bán linh dược.
Mộng Phạn thấy Khương Thần không thèm để ý mình thì liền phùng má, hai tay chống nạnh, khẽ lẩm bẩm:
“Nếu không phải có chuyện cần ngươi hỗ trợ, ta mới lười giúp ngươi làm việc nhà đây này. Tối ngày chỉ thấy chăm chăm mấy gốc cây, đúng là chán c·hết.”
Khương Thần sau khi tưới cây xong liền đi vào nhà thản nhiên ngồi trên ghế sofa. Hai mắt có chút ý cười nhìn Mộng Phạn đang cặm cụi lau dọn.
“Ngươi còn ngồi đó, ngày hôm nay chẳng phải là ngày lau dọn của ngươi sao?”
Mộng Phạn nhìn khuôn mặt trêu tức của Khương Thần, hai mắt liền trợn lên. Tên nam nhân này quả thật rất giỏi trêu tức người.
“Chẳng phải ngươi vừa mới nói có việc cần ta hỗ trợ sao? Hiện tại nếu như ta động tay vào làm, ngươi cũng đừng mơ ta sẽ hỗ trợ ngươi.” Khương Thần một tay nhâm nhi tách trà, giọng nói mang theo trêu tức.
Hắn lúc nãy trong lúc tưới cây cũng đã nghe thấy Mộng Phạn lẩm nhẩm, vì vậy hiện tại mới có thể thảnh thơi, một bộ đại lão gia ngồi trên ghế.
“Ngươi…ngươi làm sao biết?”
Mộng Phạn đỏ mặt, nàng còn đang không biết nên mở miệng nhờ hắn giúp đỡ như thế nào đây, không nghĩ tới liền bị hắn một câu nói toẹt ra.
Chẳng là tối hôm nay lớp cấp ba của nàng hẹn nhau họp lớp. Mấy vị tỷ muội bằng hữu của nàng hiện tại đều có bạn trai. Nàng lúc trước nàng nổi tiếng là một trong tam đại mỹ nữ của lớp thế nhưng hiện tại vẫn là cẩu độc thân. Nếu như một mình đến họp lớp, chắc chắn sẽ bị chê cười. Nàng cũng không quen biết bằng hữu là nam, vì vậy bất đắc dĩ mới phải nhờ đến Khương Thần.
Khương Thần sau khi nghe xong liền cảm thấy có chút buồn cười. Sự tình giả làm bạn trai này hắn cũng không phải chưa từng làm. Lúc trước Lâm Thải Hân mỗi lần đi gặp bằng hữu đều dẫn theo hắn hòng trêu tức Trương Lôi vì vậy đối với loại tình thế này hắn cũng có chút quen thuộc.
“Chỉ là loại hành động này sẽ làm tổn thất danh dự của ta a…ngươi xem nếu có thể dọn dẹp nhà trong một tháng, ta sẽ suy nghĩ lại.”
Khương Thần vuốt vuốt cằm. Bình thường vốn lạnh lùng, lãnh đạm hôm nay bởi vì luyện chế được Hỗn Nguyên Linh Dịch cho nên tâm trạng có chút vui vì vậy muốn trêu đùa Mộng Phạn một chút.
Mộng Phạn nghe vậy, một tay chống hông, một tay chỉ Khương Thần, hai má phùng lên, tức giận không nói nên lời. Nàng nếu như nhìn xem cũng là một đại mỹ nữ, khuôn mặt khả ái đáng yêu, thân hình cũng rất cân đối, chỗ cần nảy nở đều nảy nở, chỗ cần nhỏ cũng rất nhỏ. Học đại học cũng không ít nam sinh theo đuổi, hiện tại muốn nhờ Khương Thần giả làm bạn trai, hắn còn nói hắn tổn thất danh dự. Nàng mới là người tổn thất danh dự có được không?
“Sao? Không đồng ý? Vậy quên đi.” Khương Thần nhếch mép cười.
Dứt lời, hắn đứng dậy chuẩn bị trở lại phòng để nghỉ ngơi.
Mấy ngày hôm nay liên tục thử nghiệm luyện chế dược dịch, hắn cảm giác tinh thần có chút mỏi mệt. Dĩ vãng, loại công việc luyện chế đan dược này tiêu tốn tinh thần lực rất lớn, vì thế hắn cảm thấy uể oải cũng phải. Dù cho tinh thần lực của hắn có lớn mạnh đi chẳng nữa nhưng cỗ thân thể này cũng không thể nào tải nổi a.
Nhìn thấy bộ dáng không quan tâm của Khương Thần, Mộng Phạn liền rối rít. Cuối cùng cũng phải chịu thỏa hiệp:
“Một tháng thì một tháng, nhưng ngươi cũng phải chỉn chu một chút?”
“Chỉn chu? Thế nào là chỉn chu? Ta như thế này chưa đủ chỉn chu sao?” Khương Thần cười nhạt nói.
“Ngươi…”
Mộng Phạn nhìn bộ dáng như cười mà không phải cười của Khương Thần, khuôn mặt nghẹn đỏ, cuối cùng mặc kệ Khương Thần muốn làm gì thì làm. Chỉ hi vọng đến lúc đó đừng làm bản thân mất mặt là được.
…
Khương Thần trở lại phòng, ngồi xếp bằng trên giường. Trước mặt hắn lơ lửng một giọt Hỗn Nguyên Linh Dịch, từ giọt Hỗn Nguyên Linh Dịch này có thể nhìn thấy một dòng khí lưu màu xanh lam không ngừng chảy vào thể nội hắn. Khí lưu càng chảy vào người hắn, giọt Hỗn Nguyên Linh Dịch kia càng thêm nhạt.
“Đã lâu rồi chưa có cảm giác này a.” Khương Thần sau khi hấp thu hết một giọt Hỗn Nguyên Linh Dịch liền mỉm cười lẩm nhẩm.
Trong quá khứ, tại Lam Hải tinh này, hắn cũng chưa từng hấp thụ một lượng Hỗn Nguyên Chi Khí lớn như vậy. Chỉ là dù cho giọt Hỗn Nguyên Linh Dịch này tuy rằng hàm chứa nhiều Hỗn Nguyên Chi Khí nhưng nó cũng không khiến cho cảnh giới hắn tinh tiến thêm bao nhiêu.
Chưa nói tới tu luyện cấp cao hay cấp thấp công pháp, chỉ nói tới khí huyết tộc nhân cổ tộc thôi, lượng Hỗn Nguyên Chi Khí cần tẩm bổ khí huyết cũng lớn hơn nguyên giả bình thường rất nhiều lần rồi. Đó cũng là lí do tộc nhân các cổ tộc có thể vượt cấp chiến đấu.
Theo như hắn tính toán, để bản thân có thể đạt tới Nguyên Khí Cảnh trung kì thì có lẽ cần không chỉ một lọ Hỗn Nguyên Linh Dịch.
Lúc này, hắn mới cảm thấy tiếc quãng thời gian phung phí trên Mê Thất đảo. Lượng Hỗn Nguyên Chi Khí trên Mê Thất đảo mặc dù mỏng manh nhưng hấp thu lại dễ dàng hơn tại đất liền rất nhiều. Hắn chỉ dựa vào một gốc linh dược cùng nửa năm hấp thu Hỗn Nguyên Chi Khí có thể đạt tới Nguyên Khí Cảnh sơ kì rồi.
Đương nhiên hiện tại đã quay lại đất liền thì hắn cũng không muốn trở lại địa phương đó nữa. Ở Vẫn Triết này cũng không tệ. Đồng thời ở đất liền này còn có nữ tử hắn muốn thủ hộ.
“Chung quy sau này vẫn phải quay lại Mê Thất đảo một lần a.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm toan tính: “Dù sao bí mật của Chiêm Tinh tộc vẫn còn đó. Sớm ngày tìm ra vẫn tốt hơn.”
Chập tối hôm đó, Khương Thần sau khi đả tọa xong đã nghe thấy tiếng Mộng Phạn thúc giục dưới tầng.
“Khương Thần, ngươi có nhớ trưa nay đã giao kèo thế nào không?”
Mộng Phạn lúc này đã chuẩn bị y phục tươm tất. Mình mặc áo thun trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác mỏng, váy ngắn ngang đùi lộ ra đôi chân trắng không tì vết. Mái tóc lúc này cũng đã được buộc lại gọn gàng, tóc mái rẽ sang hai bên kết hợp với khuôn mặt non nớt khả ái khiến cho nàng càng thêm thanh thuần tươi trẻ.
Thanh âm không mặn không nhạt của Khương Thần từ trên tầng hai vọng xuống:
“Làm sao quên được, chẳng phải ngươi sẽ phải lau dọn nhà một tháng sao?”
“Ngươi chỉ nhớ được vậy thôi sao?”
Mộng Phạn nghẹn đỏ mặt, có cảm giác muốn đâm đầu xuống đất. Khương Thần này bình thường liền một bộ lạnh lùng hờ hững, không hiểu sao hôm nay lại có tâm trạng đùa giỡn nàng, câu nào câu nấy đề khiến nàng tức nghẹn.
“Chẳng phải liền là đi gặp bằng hữu cũ sao, một chuyện không quan trọng và nhàm chán.” Khương Thần vừa đi xuống vừa nói.
Nhìn thấy bộ dáng lười biếng của hắn, Mộng Phạn trừng mắt, cố gắng nén giận bằng cách hít một hơi thật sâu, nàng nói:
“Ngươi không thể mặc đồ tử tế được?”
“Ta đã rất tử tế, ngươi xem.”
Khương Thần nhìn nàng càng muốn trêu tức, hiện tại hắn thấy vị Mộng Phạn này càng ngày càng giống một quả ớt nhỏ.
“Như thế mà tử tế sao? Không có ai ăn mặc giống ngươi cả.”
“Đó là vì bọn họ không hiểu nghệ thuật.” Khương Thần không nhanh không chậm, đáp.
“Nói tóm lại là ngươi đổi một bộ đồ khác đi.”
“Không. Ta cũng chỉ có duy nhất bộ quần áo này. Hơn nữa, nói ra giá tiền có thể dọa c·hết ngươi.”
“Hừ, một bộ quần áo như ông già, đáng bao nhiêu tiền.” Mộng Phạn khẽ lẩm nhẩm, sau khi nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay thì vội vội vàng vàng nói: “Đi thôi, nếu không chúng ta sẽ bị muộn.”
Nói rồi nàng mặc kệ Khương Thần có đuổi theo hay không, bản thân mau chóng rảo bước ra ngoài.
**
Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.