Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Tận Trùng Sinh
Unknown
Chương 41: Giao thủ
Chương 41: Giao thủ
Lại nói, sau khi ăn uống no nê, Từ Trạch Đông liền dẫn Khương Thần tới Từ gia.
Trang viên của Từ gia cũng nằm tại thành phố Vẫn Triết. Nơi này so với Hàn gia cũng sang trọng không kém. Núi non, suối nhỏ, cây cối, nhà lầu, tất cả đều tạo thành một tòa biệt phủ đẹp đẽ, tinh xảo.
“Lão cha, gia gia, ngươi xem ta đã đem một vị võ giả về, con trai ngươi cũng không phải loại ăn không ngồi rồi a.”
Từ gia gian phòng khách lúc này ngồi lấy hơn chục bóng người, già có trẻ có. Chủ vị ngồi lấy hai vị lão nhân. Một người là Từ gia gia chủ - Từ Chính Thuần. Người còn lại bộ dáng tiên phong đạo cốt, râu tóc bạc phơ, đôi mắt sáng như sao trời. Hắn tên Liễu Thanh, chính là vị võ giả khách khanh của Từ gia đồng thời là bằng hữu của Từ Chính Thuần. Còn lại những người ngồi trong gian phòng khách này là con cháu Từ gia. Lúc này bọn họ dường như bởi vì chuyện của Liễu Thanh cho nên đều có sắc mặt không hề dễ nhìn.
Nghe thấy tiếng Từ Trạch Đông vang lên, Từ Chính Thuần râu tóc dựng ngược, chén trà trên tay ném ra, lão quát lên:
“Cút ngay cho ta thằng oắt con bất tài vô dụng.”
Trong phòng khách, ngoại trừ một đôi trung niên nhân cùng một vị mỹ phụ khuôn mặt hiện lên xấu hổ còn lại đều là cười trên nỗi đau người khác.
Từ Trạch Đông vừa bước vào cửa phòng khách, chén trà kia cũng chuẩn xác nhắm tới mặt hắn. Hiển nhiên Từ Chính Thuần cũng là người luyện võ nên mới có thể phát ra khí lực mạnh như vậy.
Từ Trạch Đông còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì nhìn thấy chiếc chén văng tới. Mắt nhìn chiếc chén to dần trong mắt, Từ Trạch Đông luống cuống. Nhưng phản ứng của hắn thì chậm hơn suy nghĩ nhiều lắm, làm sao có thể né tránh được chiếc chén này.
Dĩ vãng mỗi lần hắn về nhà, gia gia hắn đều sẽ chửi mắng một câu như vậy rồi thôi. Không thể ngờ lần này còn động tay động chân. Nếu như chiếc chén không vừa vặn dừng lại giữa không trung, hôm nay hắn chắc chắn phải đi thẩm mỹ viện sửa lại khuôn mặt.
Trong phòng khách, mọi người cũng bị hành động của Từ Chính Thuần làm cho kinh hãi. Chén nước không hề nhỏ, ném ra với một lực lớn như thế hoàn toàn có thể khiến cho Từ Trạch Đông vỡ mặt.
Đôi trung niên nam nữ kia cũng há miệng kinh hô một tiếng:
“Đông nhi!!”
Chén nước chỉ là còn cách mặt hắn một đốt tay, nó đột nhiên dừng lại giữa không trung sau đó thẳng tắp rơi xuống. Từ Trạch Đông lúc này mới định thần, mồ hôi chảy ra.
Lão giả tên Liễu Thanh nhướng lên đôi mày, song đồng ẩn hiện tinh mang. Hắn không nhìn Từ Trạch Đông mà nhìn tới vị thanh niên theo sau đối phương, chính là Khương Thần.
Để có thể ngăn lại chiếc chén đang bay giữa không trung, hắn cũng có thể làm được. Thế nhưng có thể chiếc chén sẽ vỡ ngay lập tức vì kình khí mạnh mẽ. Dưới tình thế bất ngờ như vậy, vị thanh niên phía sau Từ Trạch Đông kia có thể dừng lại chiếc chén không sứt mẻ gì, loại người này theo hắn thấy chính là đối với khống chế nội lực bản thân đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Ta thiên a, chiếc chén đột ngột dừng lại…”
“Trời ạ, Từ Trạch Đông hắn từ khi nào biết phép thuật rồi…”
Từ Chính Thuần nhìn thấy tất cả sự việc thì cũng hết sức bất ngờ. Hắn đối với đứa cháu này làm sao không biết bản lãnh nó có bao nhiêu. Vì vậy cũng như Liễu Thanh, ánh mắt hắn đưa về phía Khương Thần, sâu trong ánh mắt cũng hiện lên vẻ dè chừng. Từ Trạch Đông làm sao có thể mời tới một vị võ giả. Nếu như vị kia đến Từ gia là có mục đích, vậy Từ gia lúc này liền khó càng thêm khó.
“Gia gia, ngươi định á·m s·át ta sao? Ngươi đây là định g·iết công thần nha.” Từ Trạch Đông sau khi định thần lại, liền kêu ré lên như lợn bị chọc tiết.
Đoạn, ánh mắt hắn nhìn Khương Thần lộ rõ cảm kích. Hắn biết nếu như hôm nay để chiếc chén này văng vào mặt mình, sau này cũng không thể vác khuôn mặt anh tuấn tiêu sái đi phao muội tử được nữa.
Mọi người trong sảnh lúc này mới để ý tới sau lưng Từ Trạch Đông còn một người nữa. Tất cả đều nhìn hắn với ánh mắt tò mò. Theo như Từ Trạch Đông nói như vừa nãy thì hiển nhiên đây là vị võ giả hắn mời tới. Chỉ là từ khi nào võ giả lại trẻ tuổi như vậy?
Dù sao trong tưởng tượng của bọn hắn, võ giả thường sẽ là đại hán lực lưỡng hoặc không thì sẽ là tiên phong đạo cốt như Liễu Thanh, đâu như Khương Thần - một tên thanh niên trẻ tuổi có phần gầy yếu như thế.
Từ Chính Thuần cũng nghĩ giống như mọi người ở đây. Nếu như không phải cảm thấy Khương Thần lúc nãy thể hiện ra chút bản sự, có lẽ lúc này cũng đã cho người đuổi hắn ra ngoài.
“Không biết vị tiên sinh này tới Từ gia chúng ta có việc gì?”
“Gia gia, đây chính là vị võ giả ta mời về, thế nào, ta không phải thổi da trâu a.”
Từ Trạch Đông lúc này mới dẫn theo Khương Thần tiến vào phòng khách. Không để ý tới trong phòng còn các trưởng bối, hắn chỉ khẽ cúi chào Từ Chính Thuần cùng cha mẹ hắn cũng chính là đôi trung niên nhân lúc nãy kinh hoảng thất thố kia.
“Nói bậy, võ giả từ khi nào trẻ tuổi như vậy.” Một vị trung niên nhân đứng dậy cười lạnh nói.
Người này là tam thúc của Từ Trạch Đông. Bởi vì bị chính đại ca hắn, cũng là phụ thân Từ Trạch Đông tranh đoạt được quyền kế thừa Từ gia cho nên đối với gia đình Từ Trạch Đông vô cùng ghen ghét. Lúc này thấy Từ Trạch Đông dẫn theo một kẻ có bản sự không tồi về, máu ghen ghét nổi lên, vì thế không nhịn được mới kêu gào.
“Tam thúc, Khương tiên sinh có phải võ giả hay không, không phải do ngươi tới nhận xét.”
“Hỗn láo, đại ca ngươi xem ngươi dạy dỗ con trai ngươi thế nào.” Vị Từ gia lão tam kia đỏ bừng mặt nói.
“Im hết cho ta.” Từ Chính Thuần quát lên.
Hắn cùng với Liễu Thanh lúc này vẫn nhìn chằm chằm Khương Thần. Đồng dạng, Khương Thần từ khi bước vào đại sảnh đến giờ cũng chưa từng nhìn mọi người xung quanh mà chỉ nhìn chăm chú hai vị lão giả ngồi chủ vị, khóe miệng như có như không câu lên nụ cười.
Cuồi cùng, Từ Chính Thuần thở dài một hơi, có ý dò xét, nói:
“Nếu như tiên sinh theo bất tài tử tôn tới đây, vậy có lẽ đã nắm rõ được sự việc của chúng ta?”
Khương Thần gật đầu, mắt vẫn nhìn Liễu Thanh. Lão giả này dò xét hắn thì cũng thôi đi, từ nãy tới giờ còn nhìn hắn chằm chằm giống như trưởng bối thưởng thức hài tử. Điều này khiến cho hắn cực kì khó chịu. Xét về tuổi tác, có lẽ vị Liễu Thanh kia còn phải gọi hắn là ông tổ của ông tổ đấy.
“Chẳng phải chỉ là một tên võ giả thôi sao?” Khương Thần lạnh nhạt đáp: “Có gì khó giải quyết.”
Từ Chính Thuần cười khổ. Chỉ là một tên võ giả thôi sao? Thanh niên này chẳng lẽ không biết một vị võ giả ý vị là thế nào?
“Tất cả ra ngoài, Trạch Đông ở lại.” Từ Chính Thuần trầm ngâm một lát, nói.
Từ Trạch Đông nghe vậy liền mỉm cười đắc ý. Cuối cùng xem ra gia gia hắn cũng đã để mắt tới hắn. Nghĩ vậy, kế hoạch lúc trước liền có thể triển khai. Chỉ thấy hắn vênh mặt lên một góc bốn mươi lăm độ, ánh mắt tràn ngập khiêu khích hướng tới những người từng khinh thường hắn.
Đám con cháu Từ gia sau khi nghe Từ Chính Thuần nói vậy liền lục tục đi ra ngoài. Chỉ là trông thấy bộ dáng Từ Trạch Đông, ai nấy đều không khỏi hiện lên ý nghĩ muốn tẩn cho đối phương một trận.
Tên này quá láo xược rồi!
“Trạch Đông, không được vô lễ.” Một vị mỹ phụ tuổi vẻ ngoài trẻ đẹp khẽ gắt.
Nàng mặc dù gắt vậy thế nhưng thanh âm lại mang vẻ dịu dàng cưng chiều. Rõ ràng nàng đã đoán trước được dáng vẻ dương dương tự đắc của tên Từ Trạch Đông này rồi.
Bên kia, Từ Trạch Đông bị mỹ phụ này gắt lên thì lập tức gãi đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ gượng gạo.
“Tiên sinh, mời ngồi.” Từ Chính Thuần khách khí đưa tay mời Khương Thần ngồi xuống.
Đoạn, hắn ra lệnh cho Từ Trạch Đông rót nước đồng thời không quên giới thiệu Liễu Thanh với Khương Thần.
Từ Trạch Đông hiện ra vẻ xuân phong đắc ý, có chút hấp tấp chạy đi pha trà.
Trước nay gia gia hắn chưa bao giờ nói một cách nhẹ nhàng với hắn, hôm nay dẫn Khương Thần về liền đối với hắn thay đổi sắc mặt. Nếu như vấn đề của Từ gia được Khương Thần giải quyết, đến lúc đó chắc chắn hắn từ một tên tử tôn bị ghẻ lạnh trở về với thân phận đại thiếu gia phong quang ngay lập tức.
Nghĩ tới đây, sắc mặt hắn không khỏi hiện lên vẻ vui mừng, lơ đễnh đến mức rót cả trà ra ngoài.
“Tiên sinh, không biết quý tính đại danh của ngươi?” Từ Chính Thuần khách khí nói.
“Khương Thần.” Khương Thần lạnh nhạt đáp.
“Không biết Khương tiên sinh thấy Liễu lão như thế nào?”
“Một khúc gỗ mục mà thôi…” Khương Thần liếc nhìn Liễu Thanh ở phía đối diện, không chút khách khí, đáp.
Bên ngoài nhìn như vị Liễu Thanh này vô cùng khỏe mạnh, sinh cơ bừng bừng, tuổi cao nhưng khí thế không sụt giảm. Thực chất bên trong nội thương đầy người. Giao chiến với người khác chắc chắn không phát huy được quá nửa thực lực. Vì vậy hắn mới nói Liễu Thanh là gỗ mục.
Liễu Thanh nghe vậy, hai mày nhíu lại. Thanh niên này từ lúc bước vào đến giờ thái độ rất là kiêu ngạo, hiện tại còn buông lời miệt thị hắn. Đối với một vị võ giả như hắn, điều này sao có thể nuốt trôi.
“Khương tiểu hữu nói cũng không phải sai…chẳng qua…” Liễu Thanh cười lạnh nói: “Không biết Khương tiểu hữu có thể cho ta mở mang một chút tầm mắt hay không.”
Từ Chính Thuần nhận thấy không khí có chút không ổn nhưng lại không đứng ra ngăn cản. Thái độ kiêu ngạo của Khương Thần cũng khiến cho lão cảm thấy không hài lòng. Nếu như Khương Thần có chân tài thực học liền tốt, còn không chút nữa liền cho người đuổi ra ngoài.
Khương Thần không đáp, khóe miệng nhếch lên giống như đang chế giễu Liễu Thanh. Tay hắn cầm lên chén trà, chỉ thấy hắn khẽ gật đầu một cái, coi như chấp nhận sự khiêu khích của Liễu Thanh.
“Khương tiên sinh, vậy thì kế tiếp ngươi phải cẩn thận, quyền cước không có mắt.” Liễu Thanh mỉm cười, sâu trong ánh mắt có chút phát lạnh.
Nói đoạn, Liễu Thanh đứng dậy, trên người tỏa ra một luồng khí thế khủng kh·iếp, gian phòng khách có cảm giác chao đảo, màn che cùng cửa sổ bắt đầy run rẩy. Chỉ thấy hắn vươn một tay, từ trên không trung chụp xuống đầu Khương Thần.
Tên Liễu Thanh này ra tay cũng coi như biết phân tấc. Chỉ muốn giáo huấn Khương Thần phải biết kính lão đắc thọ, vì vậy ra tay cũng không mang theo sát khí.
Thời điểm bàn tay Liễu Thanh sắp sửa chụp xuống đầu Khương Thần, chỉ thấy Khương Thần khẽ lắc chén trà. Nước trà đột nhiên cuộn trào xoáy thành một tia nước mỏng như lưỡi dao. Tia nước giống như một con thủy long từ chén nước lao lên.
Lúc này bàn tay Liễu Thanh chỉ còn cách mặt Khương Thần một đốt ngón tay thì liền bị dòng nước vừa vặn đâm vào. Tia nước hóa thành một băng thứ xuyên qua lòng bàn tay Liễu Thanh, chặn đứng thế t·ấn c·ông của hắn lại.
“Ngươi…”
Liễu Thanh cắn răng nhịn đau, bàn tay rút trở về. Đồng thời nội lực cũng thu liễm lại. Hắn biết tiểu tỉ thí này hắn đã thua. Mà thủ đoạn thiếu niên này sử dụng lại vô cùng kì lạ. Vậy mà có thể điều khiển nước trà biến thành băng thứ đâm qua tay hắn.
Phải biết bàn tay hắn vừa rồi được bao bọc bởi một tầng nội lực, muốn xuyên qua thì s·ú·n·g đ·ạ·n cỡ nhỏ cũng khó chứ đừng nói là một tia nước. Vậy mà nó vẫn xuyên qua, chứng tỏ Khương Thần cũng không phải võ giả bình thường.
Khương Thần thấy Liễu Thanh thối lui liền khẽ mỉm cười. Tay cầm chén trà lắc nhẹ, băng thứ vỡ ra thành bốn mảnh băng phân biệt đâm thẳng vào hai bên sườn cùng hai bên ngực Liễu Thanh.
Liễu Thanh dính đòn, liền lảo đảo ngồi bịch xuống ghế, đoạn phun ra một ngụm máu đen bốc mùi h·ôi t·hối.
“Khương tiên sinh, xin hạ thủ lưu tình.” Từ Chính Thuần nhìn thấy lão bằng hữu phun huyết, vẻ mặt hiện lên kinh hãi, vội vội vàng vang kêu lớn.
Sắc mặt Từ Trạch Đông lúc này ngược lại vô cùng kích động. Lần trước hỏa cầu của Khương Thần hiện ra sau đó bắn đi quá nhanh khiến cho hắn cũng chưa kịp nhìn rõ. Nhưng hiện tại một màn kỳ diệu này lại xuất hiện rõ mồn một, quả thật là làm cho hắn được mở mang tầm mắt.
Hắn bình thường chỉ dùng nắm đấm, không thì là côn ba khúc để đánh nhau, đâu bao giờ được nhìn thấy những hình ảnh giống như trong phim thế này. Hiện tại nội tâm hắn đều muốn bái Khương Thần làm sư phụ.
Khương Thần sau khi lần thứ hai trả đòn cũng thu tay lại, tựa tiếu phi tiếu nhìn Liễu Thanh, nói:
“Cảm giác thế nào?”
Liễu Thanh sau khi ho ra một ngụm máu đen, hai mắt liền hiện lên chút kích động. Sau khi nghe Khương Thần lên tiếng, lúc này mới định thần. Hành động tiếp theo của hắn khiến Từ Chính Thuần cùng Từ Trạch Đông trợn mắt há mồm. Liễu Thanh hướng Khương Thần quỳ xuống, hai mắt dường như ngấn lệ. Hắn mang theo vẻ mặt kích động nói:
“Đa tạ Khương tiên sinh…đa tạ ơn tái sinh của Khương tiên sinh.”
Khương Thần điềm nhiên nhận một vái của hắn, sau đó mới lạnh nhạt nói:
“Đứng lên đi.”
“Liễu huynh…ngươi…”
Liễu Thanh vẫn còn kích động, hai mắt nhìn Khương Thần hoàn toàn là sùng bái cùng kính sợ. Thanh niên này thủ đoạn như thần nhân, khiến cho hắn không thể không bái phục.
“Liễu huynh, chuyện này là thế nào?”
**
Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.