Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 52: Chữa bệnh

Chương 52: Chữa bệnh


Chương 52: Chữa bệnh

Lại nói, đám bác sĩ sau khi không dám chữa bệnh cho lão thái bà thì thanh niên kiêu ngạo gây sự với Khương Thần lúc trước liền đứng ra. Hắn gọi là Dịch Phong, cũng không biết bản sự thế nào nhưng mà kiêu ngạo thì chắc chắn đứng thứ nhất.

Người này lấy ra một lọ thuốc nói rằng là thuốc trợ tim mới được đưa vào sử dụng ở Thiên Long quốc. Đương lúc định cho lão thái bà uống thì một thanh âm lạnh lùng vang lên từ phía sau:

“Nếu ngươi có thể gánh được tội vô ý l·àm c·hết n·gười, vậy liền cho nàng uống.”

Thanh âm vang lên lập tức khiến cho mọi người sửng sốt nhìn lại. Chỉ thấy đó là một thanh niên mặc áo dạ dài đến đầu gối, mái tóc dài buộc phía sau lưng, chính là Khương Thần.

Sau khi Khương Thần lên tiếng, người ta cũng không hỏi xem tại sao hắn nói như vậy mà ngược lại dùng vẻ mặt nghi ngờ mà nhìn lấy Dịch Phong.

“Lại là ngươi sao? Ngươi nói gì? Nhắc lại xem.” Dịch Phong nhíu mày, khuôn mặt có phần tức giận nói.

Hắn làm việc tại Đế đô, chuyên khoa liền là tim mạch. Được vinh danh là bác sĩ khoa tim mạch trẻ nhất Đế đô, hiện tại có người nghi ngờ bản sự của hắn làm sao không khiến hắn tức giận đây. Huống hồ người đó lại là Khương Thần, người làm cho hắn bực tức từ đầu chuyến bay tới giờ.

“Ta nói, ngươi có thể gánh được tội vô ý g·iết người hay không?” Khương Thần hai tay khoanh trước ngực, đạm nhiên nói.

“Nực cười.” Dịch Phong cười nhạt, nói: “Ngươi có thể nhìn ra bệnh trạng của nàng?”

“Không thể.”

“Ngươi có giấy phép khám chữa bệnh?”

“Không có.”

“Ngươi có phải là một vị bác sĩ?”

“Không phải.”

Dịch Phong hỏi một câu, Khương Thần lạnh nhạt, hờ hững đáp một câu. Cho đến câu cuối cùng, mọi người nghe xong đều nhíu mày lại. Ánh mắt nhìn Khương Thần có chút chán ghét.

Không phải bác sĩ, ngươi còn đứng đó nói lung tung cái gì?

“Ta hoài nghi hắn có ý định q·uấy r·ối, phiền các vị đuổi hắn trở lại khoang hạng hai giúp ta.”

Dịch Phong sẵng giọng nói, ánh mắt không quên liếc qua Khương Thần trào phúng.

“Tiên sinh, phiền ngài quay trở lại chỗ ngồi đi thôi, ở đây có vị bác sĩ trẻ tuổi này là được rồi.” Trung niên cơ phó lúc này mỉm cười đưa tay, ra hiệu chỗ này đã không cần Khương Thần.

Khương Thần khẽ lắc đầu nhàn nhạt nói:

“Chút nữa mời ta cũng không dễ như hiện tại.”

Nói đoạn liền ung dung đi trở lại khoang hạng hai.

Mỹ nữ tiếp viên nhìn theo bóng lưng Khương Thần, miệng há to muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Khương Thần sau khi trở về chỗ ngồi liền nhắm mắt dưỡng thần, cũng không quan tâm mọi việc xung quanh. Nữ tử lúc trước nói rằng hắn là bác sĩ, dường như muốn hỏi gì. Tuy nhiên nhìn thấy một bộ lạnh lùng của Khương Thần, nàng đành nuốt những gì định hỏi trở lại.

Khoang hạng một chỉ yên bình được năm phút đồng hồ, sau đó liền trở nên cực kì hỗn loạn. Mơ hồ còn hỗn loạn hơn vừa nãy.

Không ai để ý, Khương Thần lúc này trên miệng càng là nhếch lên nụ cười tà dị.

Vị mỹ nữ tiếp viên xinh đẹp kia lúc này lại chạy tới, khuôn mặt càng trầm trọng hơn. Nàng đi tới gần Khương Thần tưởng rằng hắn đang ngủ, liền khẽ vỗ nhẹ vào vai hắn, vội vàng gọi:

“Tiên sinh, tiên sinh, không xong, lão bà bà khoang hạng nhất vô cùng nguy cấp, xin ngài đi qua nhìn xem.”

Mọi người trong khoang hạng hai nghe vậy liền có chút nhốn nháo. Làm sao vừa mới trôi qua yên bình lại xuất hiện sự cố rồi.

Lúc này tất cả không khỏi nhìn về phía Khương Thần.

“Ta đã nói… mời ta lần thứ hai không dễ như vậy.” Khương Thần không nhanh không chậm, đáp.

“Tiên sinh…cái này…”

Nữ tiếp viên xinh đẹp lo lắng. Nàng hối hận tại sao lúc đó không giữ Khương Thần lại. Hiện tại không phải “thỉnh thần đến thì dễ, mời thần đi thì khó” nữa mà ngược lại, thỉnh thần mới khó.

“Thanh niên…ngươi như vậy là thấy n·gười c·hết không cứu a…”

“Người trẻ tuổi hiện nay có chút bản sự liền thật kiêu ngạo.”

Hành khách trong khoang hạng hai thấy vậy liền nhìn về phía Khương Thần, khẽ xì xầm chỉ trỏ. Không thiếu ánh mắt ghen ghét cùng phẫn nộ.

Quả thực thái độ lãnh đạm của hắn hiện tại chính là đang gây nên làn sóng phẫn nộ của tất cả mọi người trên chuyến bay.

“Không cần ở đây đạo đức giả.” Khương Thần vẫn một bộ lãnh đạm nói.

Ánh mắt của hắn thì nhìn đám bác sĩ vừa rồi không dám chữa trị cho lão thái bà kia. Theo hắn thấy, đám bác sĩ này cũng có chút bản sự. Chỉ là vì không muốn rước phiền phức vào thân liền không dám chạy chữa cho người bệnh. Loại người này mới thực sự đáng khinh.

Đám bác sĩ vừa rồi bị ánh mắt của hắn lia tới, ai nấy hiểu ra đều cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn mọi người.

“Tiên sinh, coi như ta cầu xin ngươi…ngươi chẳng lẽ thấy c·hết không cứu.”

Nữ tiếp viên khuôn mặt càng gấp gáp, hai mắt rưng rưng, nước mắt sắp sửa trào ra.

Nàng mới nhận công việc này không lâu, hiện tại nếu như trên chuyến bay xảy ra chuyện, nàng chắc chắn sẽ bị đình chỉ công tác một thời gian. Hiện tại gia đình nàng còn có em trai cùng em gái đang ăn học đấy. Vì thế không khỏi vô cùng lo lắng.

Bộ dạng của nàng hiện tại có bao nhiêu đáng thương, có bao nhiêu ủy khuất. Cộng thêm tư sắc xinh đẹp, dáng người ngạo nhân. Đối với bất kì nam nhân nào nhìn thấy cảnh này, đều hận không thể đem nàng ôm vào lòng an ủi.

Lúc này vị cơ phó vừa rồi đuổi Khương Thần trở về khoang hạng hai cũng chạy tới lạy lục van xin hắn. Bấy giờ hắn mới chịu đứng dậy.

Lúc đi ngang qua trung niên cơ phó kia, Khương Thần đưa tay vỗ vỗ lên vai hắn, nói:

“Tuổi cũng không còn ít, nên rèn luyện ánh mắt nhìn người một chút.”

Trung niên cơ phó nghe thấy hắn nói vậy, trong lòng có thể nói là rất tức giận. Thế nhưng hắn vẫn phải mỉm cười gật đầu.

Ai đời một trung niên nhân như hắn lại bị một thanh niên đáng tuổi con dạy đời. Quả thật là một sự sỉ nhục mà.

Mỹ nữ tiếp viên nhìn thấy hắn chịu rời khỏi chỗ ngồi, lúc này mới nhoẻn miệng cười, lau đi nước mắt. Khẽ đưa tay xoa ngực. Nàng còn tưởng rằng hắn sẽ không giúp đỡ đây. Thật là hù c·hết nàng rồi.

Lại nói, Khương Thần bước tới khoang hạng nhất, tất cả mọi người lúc trước nhìn hắn với ánh mắt chế giễu thì lúc này ngược lại, coi hắn như một vị cứu tinh.

Dịch Phong vẫn đang ngồi cạnh lão thái bà kia, sắc mặt tối sầm không chút huyết sắc.

Nhìn đến lão thái bà kia, nàng hiện trạng vô cùng khó coi. Sắc mặt lúc trước chỉ là nhợt nhạt do thiếu dưỡng khí, lúc này tím thâm lại, hiển nhiên không đơn giản là thiếu dưỡng khí mà giống như bị ai đó b·óp c·ổ. Hít vào thì ít, thở ra thì nhiều. Tình trạng của nàng nếu như đợi thêm một phút, liền chắc chắn tắt thở, lìa đời.

Khương Thần chậm rãi tiến tới gần Dịch Phong, dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn hắn, thanh âm không nghe ra vui buồn mừng giận vang lên:

“Cút! Không có bản sự ở đây diễu võ dương oai cái gì.”

Dịch Phong cúi mặt, không dám ngẩng lên, bộ dáng co quắp. Thậm chí muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Khương Thần cũng không chấp nhặt kẻ này. Hắn ngồi xuống, đưa tay đỡ lấy lão thái bà, để nàng nằm thoải mái ra sàn máy bay. Đoạn, một tay đặt lên ngực nàng, âm thầm đưa vào một chút Hỗn Nguyên Chi Khí.

Hắn lúc nãy liếc mắt liền có thể nhìn ra trong trái tim lão thái bà này xuất hiện một chút tụ huyết, chỉ dùng thuốc liền không thể tiêu trừ khối tụ huyết này được. Nếu như đám bác sĩ vừa rồi quyết đoán hơn, có thể dùng tay đấm lên ngực lão thái bà này, khối tụ huyết kia cũng có khả năng bị tán nhỏ ra, từ đó giải phóng áp lực cho trái tim nàng. Cứu nàng thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.

Tuy nhiên Khương Thần mới lười biếng sử dụng cách đó. Hắn chỉ cần đưa một chút Hỗn Nguyên Chi Khí vào, xóa bỏ máu tụ, lão thái bà này liền tốt.

Chỉ thấy lão thái bà trợn trừng mắt, há miệng hít sâu một hơi, sau đó ho khụ khụ. Tiếp theo liền mấy ngụm thở dốc, khuôn mặt tím tái bắt đầu rút lui, thay vào đó là hồng nhuận trở lại.

Mọi người vì thế cũng thở phào một hơi, tảng đá đè nặng trong lòng được loại bỏ. Tất cả không ngừng hướng về phía Khương Thần vỗ tay tán thưởng.

Khương Thần khẽ liếc nhìn lão thái bà một lần, xác định nàng không có vấn đề gì mới yên tâm trở về khoang hạng hai.

“Lão thái bà này…nhìn quen mắt. Dường như đã gặp ở đâu rồi.” Khương Thần trên đường trở về khoang hạng hai, mày hơi nhíu lại, khẽ lẩm nhẩm.

“Tiên sinh…”

Mỹ nữ tiếp viên đột nhiên đưa tay khẽ níu lấy bàn tay Khương Thần.

Khương Thần chợt cảm thấy trên tay mình xuất hiện một luồng trơn trượt, lại mười phần co dãn. Ngoảnh lại, liền thấy bàn tay trắng nõn của nữ tiếp viên đang nắm lấy tay mình.

“Thật không có ý tứ, tiên sinh…ta chỉ muốn nói, ngươi có thể hay không ở lại đợi lão nhân gia sức khỏe ổn định rồi…” Nữ tiếp viên hai má đỏ hồng, cúi gằm mặt nói, tay vẫn không buông tay Khương Thần.

“Không cần thiết…nàng hiện tại không đáng lo.”

Khương Thần lạnh nhạt đáp, đoạn khẽ rút tay trở lại, sau đó lui trở về khoang hạng hai.


Máy bay sau khi hạ cánh, Khương Thần nhanh chóng đi ra khỏi sảnh chờ. Tính toán định bắt lấy một chiếc taxi đi tới Lâm gia, liền có tiếng gọi từ đằng sau khiến cho hắn dừng lại.

“Tiên sinh, ngươi có thể cho ta một tấm danh th·iếp hay không?”

Thanh âm này là của vị tiếp viên khoang hạng nhất lúc nãy. Nàng dường như đã xong công việc, hiện tại cũng không còn mặc đồ tiếp viên, chỉ là một chút đồ bình thường quần bò rộng, áo cộc tay, bên ngoài khoác thêm một chiếc sơ mi không cài cúc, nhìn qua mười phần tươi trẻ, tràn đầy sức sống.

“Không có.” Khương Thần nghiêng mắt nhìn nàng, lạnh nhạt đáp.

“Vậy còn số điện thoại?” Mỹ nữ tiếp viên dường như chưa từ bỏ ý đồ, mỉm cười nói.

“Không nhớ.”

Vị tiếp viên xinh đẹp trợn lớn hai mắt, trong lòng gào thét. Thanh niên này cũng quá không hiểu phong tình đi. Người ta đã chủ động tới mức như vậy rồi vẫn còn từ chối. Thật sự trường hợp này nàng mới gặp lần đầu.

“Vậy hiện tại ngươi muốn đi đâu?”

“Tới Lâm gia.” Khương Thần lạnh lùng đáp. Đoạn khẽ vẫy tay bắt được một chiếc taxi, hướng nữ tiếp viên nói: “Ta đi trước.”

Nữ tiếp viên nhìn theo bóng taxi khẽ lẩm nhẩm:

“Lâm gia…là…Lâm gia kia sao? Chẳng lẽ hắn là người của Lâm gia…Xem ra hắn không để ý tới ta cũng là chuyện dễ hiểu.”

Nói đoạn lại khẽ cười tự giễu, sau đó lắc đầu rời đi.

**

Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.

Chương 52: Chữa bệnh