Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 56: Thân phận lão thái bà

Chương 56: Thân phận lão thái bà


Chương 56: Thân phận lão thái bà

Cùng lúc đó, trong một sơn mạch sâu thẳm đầy rẫy thú rừng. Nơi này là một rừng sâu với những tán cây cao lớn, nhìn như là một khu rừng nguyên sinh còn chưa được khai hoang.

Trung tâm khu rừng này có một tòa trang viên rộng lớn. Bao phủ xung quanh trang viên là từng đợt sương mù dày đặc, dày đến mức nếu như máy bay bay ngang qua, người phía trên cũng không thể nhìn thấy được bên dưới có gì.

Giữa một khu rừng hoang sơ như thế này xuất hiện một trang viên hiện đại, nhìn tới có cảm giác vô cùng kỳ bí.

Trung tâm trang viên này có một tòa biệt phủ rộng lớn. Biệt phủ sơn trắng, các góc cạnh được trang trí tinh xảo sau đó dát thêm vàng ròng. Chỉ cần nhìn thoáng qua liền biết chủ nhân của nó là người có tiền như thế nào rồi.

Tong toà nhà trung tâm này, đại sảnh xuất hiện năm bóng người. Ngồi chủ vị là một lão giả quắc thước. Râu tóc hoa râm, khuôn mặt khắc khổ. Đôi mắt giống như một khỏa tinh thần, thỉnh thoảng lại chớp động.

Lão giả mặc một bộ quần áo màu đen, mang theo phong cách cổ xưa, nhìn qua giống như thầy phù thủy, hết sức thần bí. Trên hắn tỏa ra một loại khí tức khiến cho người đối diện khi tiếp xúc cảm thấy ngạt thở.

Đứng xếp hàng trước mặt lão giả là bốn vị hắc y nhân. Tất cả đều mặc áo choàng trùm kín đầu. Bộ dáng thần thần bí bí.

“Ta vừa mới xem mệnh bài, ngũ sư đệ của các ngươi cách đây mấy phút đã bị người s·át h·ại.”

Gian đại điện vang lên thanh âm của lão giả ngồi chủ vị. Chỉ là thanh âm này nghe vào khiến cho người ta có cảm giác lạ lạ. Giọng nói của hắn vừa giống tiểu hài tử lại vừa giống nữ nhân. Hoàn toàn không phù hợp với hình tượng một lão giả ốm yếu cằn cỗi.

Bốn hắc y nhân mặc dù không nhìn thấy sắc mặt, nhưng từ cử chỉ của bọn họ cũng có thể nhìn ra, tất cả vừa mới giật mình.

“Sư phụ…ngài nói ngũ sư đệ…b·ị s·át h·ại sao?”

“Không thể a…ngũ sư đệ thực lực ra sao? Đi tới phàm nhân giới tại sao lại xảy ra sự tình.”

Lão giả kia khuôn mặt lạnh lùng, giọng nói không nghe ra vui buồn:

“Hắn trước khi c·hết đã để lại ấn kí…hiện tại kẻ s·át h·ại hắn vẫn chưa phát hiện ra ấn kí, có lẽ thực lực cũng không xê xích hắn bao nhiêu.”

Nghe vậy, một trong bốn hắc y nhân kia bước lên, khẽ cúi đầu cung kính nói:

“Sư phụ, đệ tử nguyện ý nhập hồng trần, báo thù cho sư đệ.”

Lão giả nghiêng mắt nhìn hắc y nhân kia một chút, sau đó phất phất tay ra hiệu đồng ý:

“Cẩn thận đám người Ám ti…”

“Vâng.”


Lại nói, Khương Thần sau khi rời khỏi cánh đồng hoang thì liền chạy về nội thành. Hiện tại sắc trời cũng đã chuyển chiều, hắn dự định sẽ mua sắm vài món quà sau đó tới Lâm gia luôn. Nếu như không phải vướng một chút sự tình liên quan tới Tinh Vẫn Thiết, có lẽ lúc này hắn đã an vị tại Lâm gia rồi cũng nên.

“Ài…mặc dù chỉ có một chút Tinh Vẫn Thiết nhưng nếu như miễn cưỡng phối hợp cùng một chút kim loại cũng có thể chế tạo ra một chiếc đan lô rồi.” Khương Thần cầm thanh chủy thủ khẽ lắc đầu nói.

Nguyên bản đang mơ mộng tới một chiếc đan lô vừa tay có thể luyện chế được tối thiểu là tam phẩm đan dược. Hiện tại nếu như chỉ có một chút Tinh Vẫn Thiết như thế này, chế tạo được đan lô luyện được nhị phẩm đan cũng thật sự miễn cưỡng.

Sau một phen tuyển đi chọn lại, hắn cuối cùng bất đắc dĩ mua hai mặt dây chuyền, một chai rượu vang lâu năm đến làm quà. Thanh chủy thủ cũng phải quấn vải giắt sau lưng, tránh cho mọi người ở Lâm gia nhìn thấy lại nghĩ rằng hắn đến đòi nợ thuê.

Chuẩn bị tươm tất một phen, Khương Thần liền đón taxi đi tới Lâm gia.

Ở Lâm gia hiện tại tụ tập rất đông người, đặc biệt là đám con cháu các mạch Lâm gia, hiếm khi mới thấy bọn họ tụ tập đông đúc như vậy. Nguyên nhân là vì ngày hôm nay Lâm gia tiếp đón một vị đại nhân vật.

“Mẹ…ngươi thật là, tại sao đi ra ngoài lại không mang theo người…cha cũng thật không để ý gì cả. Nỡ để ngươi đi một mình sao?” Một vị mỹ phụ trong đại sảnh nhíu mày khẽ phàn nàn.

Đại sảnh Lâm gia lúc này chia ngôi chủ thứ. Chủ vị lại không thuộc về Lâm Thiên Bá, ngược lại ngồi lấy một vị lão thái bà. Lão thái bà này đang ngồi cười híp mắt, vừa nhâm nhi chén trà, vừa nhìn mọi người trong đại sảnh một lượt.

“Ngươi a…tính nết liền không giống ta chút nào, một bộ nhiều chuyện như cha ngươi vậy.” Lão thái bà lúc này buông chén trà xuống, cười mắng vị mỹ phụ.

Khương Thần nếu như lúc này có mặt ở đây liền có thể nhận ra vị lão thái bà ngồi chủ vị kia chính là lão thái bà hắn đã cứu được trên máy bay.

Nàng tên thật Tiêu Thi Đình, sau khi xuất giá, lấy họ theo chồng liền tên Viên Thi Đình, đồng thời chính là thân mẫu Viên Thải Hàm, mẹ vợ Lâm Thiên Bá. Lâm gia lão gia tử hiện tại không có ở nhà, Lâm Thiên Bá toàn quyền. Lúc này, lão thái bà này đến, nàng lại trở thành người có bối phận cao nhất.

Bình thường, đối với một đại gia tộc như Lâm gia, nếu như chỉ là mẹ vợ đến, cũng không có quyền ngồi lên ngôi chủ vị như thế này. Thế nhưng thân phận Viên Thi Đình lại có chút đặc thù. Viên gia tại Thiên Huyễn quốc chính là đệ nhất gia tộc, so với Lâm gia chỉ hơn chứ không kém. Lâm gia lúc trước cũng nhờ có Viên gia giúp đỡ mới leo lên được vị trí tứ đại gia tộc. Vì vậy, bất kỳ ai tại Lâm gia cũng phải cho Viên lão thái gia này một bộ mặt.

Lại nói, Viên Thải Hàm nghe nàng trách cứ liền khẽ tru môi, mặc dù đã có tuổi, nhưng trước mặt lão thái bà này, nàng lại không khác gì một tiểu nữ hài, làm mặt xấu phản kháng.

“Lão già kia nguyên bản cử đi một đám bảo tiêu, thế nhưng ta lâm thời đổi chuyến bay đến Vẫn Triết, từ đó cắt đuôi được bọn chúng…hắc hắc.” Viên Thi Đình vừa nói, khuôn mặt vừa hiện ra chút tự đắc. Giống như chuyện cắt đuôi được vệ sĩ đối với nàng chính là một thành tựu to lớn.

Mọi người trong sảnh nghe lão thái bà nói vậy, mặc dù hơi chút buồn cười, thế nhưng cũng không có ai dám gây ra tiếng ồn. Nói đùa, không nhìn gia chủ Lâm Thiên Bá trước mặt lão thái bà này cũng phải khúm núm như hổ lạc đồng bằng kia hay sao.

Vị Viên Thi Đình này nghe nói lúc trước là một tên thám hiểm giả, tình cờ gặp được Viên lão thái gia mới nên duyên phu thê. Lúc này mặc dù đã lớn tuổi thế nhưng vẫn giữ nguyên tính cách sôi nổi cùng hoài bão lúc xưa. Thường thường sẽ không chịu yên phận. Nguyên chuyện thân mang bệnh tim nhưng lâm thời vẫn đổi chuyến bay hòng cắt đuôi đám vệ sĩ mà lão công nàng cử đi theo cũng có thể thấy, nàng đã có một quá khứ sôi nổi như thế nào.

“Nhắc đên, lúc đó trên máy bay nếu như không có tiểu gia hỏa kia, có lẽ thân già này hôm nay liền xong rồi.” Lão thái gia kể tới đoạn này, khuôn mặt hiện lên vẻ tiếc hận. Tiếc là không thể lấy được phương thức liên lạc của ân nhân cứu mạng.

“Thiên Bá, nếu không ngươi liền cử người đi tìm tung tích hắn…hắn hiện tại có lẽ cũng ở Đế đô đấy.” Lão thái bà hướng Lâm Thiên Bá đang ngồi cạnh, mỉm cười nói.

Ban đầu, lão thái bà bộc phát bệnh tim, hãng hàng không đã báo tin về Viên gia tại Thiên Huyễn quốc. Chẳng qua nước xa không cứu được lửa gần, Viên gia ở bên kia đành phải hỏa tốc đánh điện tới Lâm gia. Lâm Thiên Bá lúc đó đang bàn bạc hợp đồng với đối tác làm ăn, nghe tin nhạc mẫu nhà mình trên đường tới Đế đô bị bệnh như thế, hắn liền lập tức cử người đi tới sân bay trước. Sau khi sắp xếp xong công việc cũng liền tức tốc chạy tới.

Sau đó, hắn tiếp nhận tin nhắn từ đầu lĩnh vệ sĩ kia về tình hình sức khỏe của Viên Thi Đình đã ổn định, lúc này mới yên tâm về Lâm gia đợi trước.

“Mẹ, ngươi như vậy có phải làm khó Thiên Bá không, Đế đô rộng lớn như vậy làm sao tìm được một người.”

“Phải a lão phu nhân, Đế đô rộng lớn như vậy, tìm người có chút khó.” Trong đại sảnh, Lâm gia tộc nhân cũng xum xoe chen miệng.

Viên Thi Đình xua tay, mỉm cười nói:

“Tin tưởng có thể tìm được, tiểu tử này bộ dáng có chút khác người. Hơn nữa nếu như không tìm được thì có thể nhờ hãng hầng không truy xét tên tuổi. Đoán chừng bên kia vẫn còn lưu thông tin của hắn a.”

Mọi người nghe vậy, vẻ mặt hiện lên ngạc nhiên. Bộ dáng có chút khác người? Chẳng lẽ lại là người khuyết tật.

“Như vậy hắn què hay cụt? Hay là b·ị t·hương chỗ nào?” Lâm Thiên Bá hơi nhíu mày, nói.

“Ai bảo người què cụt. Cái miệng của ngươi làm sao không nói được lời hay ý đẹp vậy?” Viên Thi Đình trợn ngược mắt, kêu lên.

“Mẹ, lúc nãy ngươi không phải nói bộ dáng hắn có chút khác người sao? Vậy hắn không phải là người tàn tật thì là gì?”

“Ta nói bộ dáng là vẻ bên ngoài a. Ngươi nghĩ cái gì vậy.”

Lâm Thiên Bá gượng cười, khẽ cúi đầu tiếp thu. Một bộ tiểu hài tử ngoan ngoãn.

“Mẹ, vậy hắn trông ra sao?”

“Lúc đó có chút hỗn loạn…ta chỉ nhớ hắn mái tóc rất dài, trời nóng bức nhưng vẫn mặc một thân quần áo đen rất dày.” Viên Thi Đình ngẫm một lúc, khẽ nói.

Cả nhà Lâm Thiên Bá khựng người một nhịp. Trong đầu không khỏi hiện lên thân ảnh của Khương Thần. Cũng mái tóc dài, mùa hè nóng bức nhưng luôn mặc một chiếc áo dạ đen rất dày.

“Nhạc mẫu đại nhân, chuyện này giao cho ta a…cam đoan sẽ tìm được hắn.”

“Tốt…tin tưởng ngươi.”

**

Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.

Chương 56: Thân phận lão thái bà