Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Tận Trùng Sinh
Unknown
Chương 57: Gặp lại lão thái bà
Chương 57: Gặp lại lão thái bà
Lại nói, mọi người Lâm gia ngồi trong gian phòng khách sang trọng trò truyện một hồi thì sau đó có rất nhiều gia nhân chạy vào báo có người muốn gặp mặt Viên Thi Đình. Tất cả đều là phú thương hoặc các ông chủ lớn muốn mở rộng quan hệ hợp tác hoặc là mở rộng chi nhanh liên doanh ở Thiên Huyễn quốc.
Tại Thiên Huyễn quốc, nếu như hỏi muốn mở công ty liên quốc gia, vậy phải hỏi ý kiến ai?
Xin trả lời, không phải người đứng đầu Thiên Huyễn, không phải bất cứ vị thủ trưởng, sĩ quan cấp cao nào, mà là Viên Long- lão gia chủ Viên gia. Người giàu nhất, đồng thời có tầm ảnh hưởng lớn nhất Thiên Huyễn quốc về mảng kinh tế đối ngoại.
Vì vậy khi nghe tin lão phu nhân Viên gia tới Thiên Độ quốc, không thiếu các doanh nghiệp, công ty sừng sỏ muốn tới nhờ cậy. Dù sao nếu như là bình thường ở Thiên Huyễn quốc thì muốn gặp mặt Viên Thi Đình cùng Viên Long cũng không phải dễ dàng.
“Đuổi tất cả bọn họ về.” Lâm Thiên Bá lạnh giọng nói.
“Đúng vậy a, Viên lão phu nhân tới Thiên Độ cũng không phải là đi làm ăn.”
Bên dưới, đám con cháu Lâm gia vội vàng chen miệng, giống như người mà đám phú thương kia muốn gặp là bọn chúng không bằng.
“Bảo bọn họ về đi, nếu như muốn tới thăm lão thân, lão thân liền cảm ơn. Nếu như chỉ là nói chuyện công việc, chuyện này phải hỏi lão Viên.” Viên Thi Đình khẽ phất phất tay.
Nàng tới Thiên Độ để thăm con gái cùng các cháu chứ không phải tới bàn chuyện làm ăn. Mặc dù tính cách có chút bốc đồng giống như thời trẻ, thế nhưng nàng lại là người có nguyên tắc, chuyện gì đều phải ra chuyện đó.
“Vâng thưa gia chủ, lão phu nhân.”
Vệ sĩ lúc này cúi đầu cung kính lui ra. Đám người Lâm gia lại tiếp tục trò chuyện rôm rả.
Bên ngoài, một vị thiếu nữ tung tăng chạy vào, trên tay còn cầm theo một thanh kẹo mút, khuôn mặt hớn hở. Thân ảnh còn chưa xuất hiện đã nghe thấy tiếng nàng vang lên:
“Bà ngoại…ngươi tới tại sao không báo trước?”
Đây không phải Lâm Thải Hân thì còn ai. Lúc này mái tóc của nàng được tết lại một cách tinh xảo, trên người mặc lên váy bồng bềnh, nhìn từ xa giống như một tiểu công chúa.
Ngày hôm nay Lâm Thải Hân đi chơi với bằng hữu, buổi tối còn tiếp tục đi ăn nhậu, chuẩn bị bước vào cuộc sống sinh viên. Không nghĩ tới Lâm Bằng nhắn tin đến nói rằng ngoại bà từ Thiên Huyễn tới thăm. Vì thế nàng liền một mạch chạy về. Trên đường về bởi vì nhìn thấy cửa hàng ăn vặt bán loại kẹo mút mới. Vội thì vội thật, thế nhưng vẫn ghé qua mua một thanh rồi mới trở về.
Lại nói, Lâm Thải Hân chạy vào trong đại sảnh, sau khi cúi chào một lượt các trưởng bối thì liền chạy lại chỗ Viên Thi Đình, hai phá phình lên, có chút phụng phịu:
“Bà ngoại! Ngươi tới sao không báo trước cho ta?”
“Ai dô, lâu rồi không gặp, tiểu nha đầu ngươi cao lớn không ít a…lại rất xinh đẹp, ừm, có chút phong phạm của ta năm xưa.” Viên Thi Đình cười hiền từ nói, bàn tay nhăn nheo vươn lên xoa đầu Lâm Thải Hân.
Mọi người trong sảnh nghe vậy, khuôn mặt hiện lên ý cười. Viên Thi Đình này là đang khen cháu gái hay là khen chính mình đây?
“Làm sao…nhớ ta hay không?”
“Nhớ…nhớ…thật lâu rồi chưa thấy ngươi. Thải Hân đương nhiên rất nhớ rồi.” Lâm Thải Hân phụng phịu, đôi môi nhỏ nhắn khẽ tru lên.
“Ha ha, yên tâm đi, lần này ta ở đây một thời gian, tới lúc đó phải phiền tiểu nha đầu ngươi dẫn đi chơi rồi.”
“Bà ngoại yên tâm, ta sẽ dẫn ngươi đi ăn hết Đế đô.”
“Ăn ăn ăn, ngươi sao không béo c·hết đi.”
“Ha ha, từ lâu rồi ta đã không béo nữa.”
Mọi người cùng cười ầm lên. Sau đó tất cả lại tiếp tục trò chuyện rôm rả.
Một thời gian trôi đi, cuộc trò chuyện cũng tới hồi kết, phần lớn đám con cháu Lâm gia rời đi. Chỉ còn gia đình Lâm Thiên Bá, Lâm Khiếu Thiên cùng với Viên Thi Đình ngồi lại trò truyện.
Lúc này, một vị gia nhân từ bên ngoài chạy vào nói:
“Lâm gia, bên ngoài có người tới, nói là bằng hữu tiểu thư tới chơi.”
“Bằng hữu?” Lâm Thải Hân khẽ lẩm nhẩm: “Chẳng phải đám bằng hữu hiện tại đều đang tụ tập hát hò hay sao? Còn vị bằng hữu nào nữa a?”
Nói đoạn, nàng hướng tới vị gia nhân kia cười nói:
“Hắn có nói hắn tên gì không thúc thúc?”
“Có thưa tiểu thư. Hắn tên Khương Thần.” Vị gia nhân khẽ cúi đầu cung kính nói.
“Khương Thần? Hắn rốt cục tới rồi.” Lâm Thải Hân nghe vậy, thần tình trở nên sáng sủa.
Một bên Lâm Hinh Nhi đang ngồi ăn vụn bánh, hai mắt cũng lóe sáng lên, vội vàng ăn nốt miếng bánh nói:
“Khương đại ca tới rồi, tốt quá, lại được đi chơi.”
Một nhà Lâm Thiên Bá, Lâm Khiếu Thiên nghe vậy, nghĩ lại lúc trước Viên Thi Đình miêu tả hình dáng vị bác sĩ đã chữa bệnh cho nàng trên máy bay, lại nghĩ tới Khương Thần, khuôn mặt không khỏi hiện lên chút kì quái.
Nếu như hai người này là một, vậy cũng quá trùng hợp đi!
“Khương Thần là ai?” Viên Thi Đình trông thấy bộ dáng phần khởi của Lâm Thải Hân, trong lòng không nhịn được tò mò, mỉm cười hỏi.
“Hắn là một vị bằng hữu của ta. Nói tới nếu như ngoại bà trông thấy hắn chắc chắn sẽ giật mình.” Lâm Thải Hân tủm tỉm cười: “Ngoại bà, ngươi đợi một lát, ta liền dẫn hắn vào.”
Nói đoạn nàng liền hấp tấp chạy đi.
Nhìn theo bộ dáng hấp tấp của nàng, Viên Thi Đình liền mỉm cười. Sau đó nàng hướng tới mấy người trong sảnh, tuy rằng không nói ra miệng nhưng ai nấy đều hiểu nàng muốn nói gì. Tất cả cùng đồng tời gật đầu.
“Ha ha…lão thân cũng thật tò mò, tiểu tử kia là người thế nào mới có thể lọt vào mắt của nha đầu này.”
Lâm Thải Hân đi ra một lúc, trở vào liền dẫn theo Khương Thần. Trong sảnh mọi người đối với Khương Thần đều tương đối quen thuộc, lúc này mỉm cười ra hiệu hắn ngồi xuống.
Viên Thi Đình nhíu mày quan sát vị thanh niên tên Khương Thần kia một lát. Còn chưa lên tiếng, Viên Thải Hàm đã cười nói:
“Mẹ, ngươi xem, ngoại hình của hắn có chút giống với vị bác sĩ đã cứu ngươi trên máy bay a.”
“Vừa rồi lúc ngươi miêu tả, ta còn tưởng đó là hắn. Đang tiếc tiểu Thần cũng không phải là bác sĩ.” Viên Thải Hàm cười cười, nói tiếp.
Bên này, Viên Thi Đình nhìn Khương Thần một lúc sau đó kêu lên:
“Cái gì mà giống, đây chính là tiên tiểu gia hỏa đã cứu ta a.”
Nói đoạn, nàng liền từ trên ghế nhảy xuống, đi tới gần Khương Thần, nheo mắt nhìn hắn, nói
“Tiểu gia hỏa, trên máy bay còn chưa kịp cảm ơn ngươi, hại lão già này tiếc nuối một phen. Không nghĩ tới ngươi lại là bằng hữu với tiểu nha đầu nhà ta.”
Nói đoạn dẫn theo Khương Thần ngồi bên cạnh mình.
Về phía Khương Thần, thời điểm trông thấy Viên Thi Đình, hắn cũng có chút sửng sốt. Tuy nhiên khi nhìn tới Viên Thải Hàm, hắn rốt cục hiểu ra lý do xuất hiện cảm giác quen mặt lão thái bà này khi ở trên máy bay rồi. Đây chẳng phải là thân mẫu Viên Thải Hàm, ngoại bà Lâm Thải Hân hay sao.
Ở một vài lần trùng sinh trước, hắn cũng đã có dịp gặp nàng a. Chẳng qua số lần chạm mặt tương đối ít cho nên không có ấn tượng nhiều. Lúc này một nhà ngồi đây, hắn rốt cục mới nhận ra.
Mấy người Lâm gia cũng sửng sốt một hồi sau đó tấm tắc khen chuyện này thật trùng hợp.
“Tiểu gia hỏa ngươi tên Khương Thần?”
Khương Thần liếc nhìn lão thái bà, khẽ gật đầu, lễ phép nói:
“Ta tên Khương Thần, không nghĩ tới lại gặp ngươi ngươi ở đây.”
“Lão thân cũng không nghĩ tới lại gặp ngươi ở đây. Ta còn đang định sai người đi tìm tung tích của ngươi đấy.”
Viên Thi Đình mỉm cười. Vừa nói vừa âm thầm đánh giá Khương Thần.
Thanh niên này mặc dù không thuộc diện đẹp trai, chỉ là ưa nhìn, tính cách tuy rằng hơi kỳ quái giống như vẻ ngoài thế nhưng lại rất lễ phép, đúng chuẩn mực, lại không phải loại người xu nịnh. Nàng rất ưng ý.
Ánh mắt không biết vô tình hay cố ý đảo qua Lâm Thải Hân mấy lần, thấy cô nàng đang len lén nhìn Khương Thần, khóe miệng không tự chủ được câu lên nụ cười thần bí.
“Bà ngoại, ngươi cùng với Khương Thần quen nhau sao?”
“Nào chỉ biết nhau, hắn còn cứu ta một mạng đấy.”
Nói rồi, Viên Thi Đình lại kể lại phong hiểm lúc trước trên máy bay. Miệng còn không ngừng trách móc Dịch Phong.
Khương Thần nghe vào, cảm giác lão thái bà này quả thật buồn cười. Lúc trên máy bay, khi nghe Dịch Phong nói đúng chứng bệnh, khuôn mặt nàng rõ ràng là hiện lên phấn khởi đấy. Không nghĩ tới sau khi uống thuốc không khỏi mà bệnh tình nặng hơn, hiện tại liền không cho Dịch Phong chút mặt mũi.
Sau khi kể lại một lần nữa câu chuyện bệnh tim tái phát, Viên Thi Đình lại nắm lấy tay Khương Thần cười hiền từ nói:
“Tiểu Thần, nếu không khi nào tới Thiên Huyễn quốc chơi, bà bà liền khoản đãi ngươi. Nếu chưa có công tác, bà bà liền sắp xếp cho ngươi công việc tốt nhé.”
“Mà không được, y thuật của ngươi cao siêu như thế, nhất định phải công tác ở bệnh viện tốt nhất”
“Ừ, cũng không hợp lý. Viên gia chúng ta có một tòa bệnh viện, hay là ngươi tới đó làm viện trưởng đi.”
Khương Thần chỉ khẽ gượng cười, nụ cười có chút méo xệch đi. Hắn nhìn Viên Thi Đình sau đó lại liếc nhìn Lâm Thải Hân đang dùng hai mắt tròn xoe nhìn mình. Bấy giờ hắn rốt cuộc hiểu ra di truyền cách đời là như thế nào, tính cách nghịch ngợm, năng nổ hổ báo của Lâm Thải Hân chắc chắn là di truyền từ người bà ngoại này rồi.
“Không thích làm viện trưởng? Không sao, ngươi muốn làm gì, ta đều có thể giúp ngươi.”
“Không cần a, lão thái gia. Ta hiện tại đã rất tốt.”
“Hừ, tốt gì mà tốt.” Viên Thi Đình cười cười, đoạn, ghé vào tai Khương Thần, nói: “Nghe lời ta, ta gả tiểu nha đầu Thải Hân cho.”
Nghe thấy một lời này, Khương Thần liền khựng lại. Sau đó khuôn mặt hơi chút mất tự nhiên.
Cố nở một nụ cười miễn cưỡng, sau đó hắn lại phải đối phó với lão thái bà có tính cách trẻ con này.
Trời tối, lúc ngồi trên bàn ăn, vị Viên Thi Đình này vẫn bám dính lấy Khương Thần, muốn hắn tới Thiên Huyễn quốc công tác. Điều này càng khiến cho Khương Thần rơi vào trạng thái khó xử.
Mọi người xung quanh thấy vậy càng thêm thích thú. Bọn họ còn chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng lúng túng mất tự nhiên của hắn đấy.
“Được rồi a ngoại bà…ngươi có để cho hắn ăn hay không?”
Viên Thi Đình khẽ ho, nhận ra mình có chút thất thố, liền gượng cười phất phất tay ra hiêu cho mọi người mau mau ăn.
“Khương Thần a, nghe nói lúc trước ngươi tới Vẫn Triết, hiện tại đang làm gì ở Vẫn Triết? Thu nhập bao nhiêu một tháng” Trên bàn ăn cơm, Lâm Khiếu Thiên mỉm cười hỏi.
Vấn đề này thường thường chính là chủ đề mà các trưởng bối hay hỏi mỗi khi gặp mặt người trẻ tuổi. Đương nhiên đối với bọn họ thì là một câu quan tâm cửa miệng, nhưng đối với được hỏi thì sẽ có những người không thích trả lời vấn đề này.
Bên cạnh Lâm Khiếu Thiên, Vũ Linh khẽ đưa cùi chỏ huých hắn một cái, ra hiệu không nên hỏi mấy chuyện đó. Lâm Khiếu Thiên lúc này mới chợt nhớ ra hoàn cảnh của Khương Thần, vì thế liền chuẩn bị đổi sang chủ đề khác.
“Buôn bán nhỏ mà thôi. Nói trắng ra liền không làm gì cả.” Khương Thần sau một thoáng trầm mặc, khẽ đáp.
“Buôn bán sao? Vừa hay Lâm Bằng cũng vừa mới tiếp quản một cái công ty, hay là tiểu Thần ngươi tới đó làm cho hắn?” Viên Thải Hàm nghe vậy, mỉm cười nói.
Lâm Bằng lúc này đang chú tâm ăn uống, nghe vậy khẽ giật mình. Hắn ban đầu liền không có thái độ tốt với Khương Thần. Vì vậy, khi nghe Viên Thải Hàm giới thiệu Khương Thần tới công ty mình làm, suýt chút nữa phun một miệng cơm ra mâm. Hắn vội vàng nói:
“Mẹ a, như vậy không được đâu, dù sao Khương Thần cũng chưa có kinh nghiệm làm việc.”
“Chưa có thì có thể dạy. Ta nhìn tiểu Thần còn giỏi hơn ngươi nhiều đó.” Viên Thải Hàm trợn ngược mắt, khẽ quát.
“Đa tạ hảo ý của bá mẫu, bản tính ta vốn thích tự do, nay đây mai đó. Sẽ không thường xuyên ngồi một chỗ.” Khương Thần nở nụ cười nhợt nhạt nói.
“Đúng thế. Mẹ, ngươi thấy không, ta cũng rất hợp với Khương Thần đấy, ta cũng thích nay đây mai đó, hành tẩu giang hồ, cứu giúp người b·ị n·ạn.” Lâm Thải Hân mỉm cười, giọng nói thập phần nghiêm túc.
“Ta cũng thế, bá mẫu. Ta cũng thích hành hiệp trượng nghĩa.” Lâm Hinh Nhi giơ tay, bộ dáng chỉ e thiên hạ không loạn.
“Hừ, các ngươi không phá làng phá xóm là ta cảm tạ trời đất rồi.” Viên Thải Hàm lườm nguýt hai cô nàng một phen sau đó mới hướng tới Khương Thần, nói: “Không sao, tiểu Thần ngươi thích gì liền làm nấy, nếu như có khó khăn gì có thể nói với bá mẫu a.”
“Được. Tới lúc đó ta sẽ không khách sáo.” Khương Thần gật đầu.
“Ăn nhiều vào đi, ngươi nhìn xem ngươi gầy như thế, bá mẫu cũng xót thương a.”
“Được.”
**
Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.