Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Tận Trùng Sinh
Unknown
Chương 58: Gặp lại Dịch Phong
Chương 58: Gặp lại Dịch Phong
Sau một ngày nghỉ ngơi tại Lâm gia, lúc này Lâm Thải Hân dẫn theo Khương Thần đi dạo phố. Tất nhiên là chỉ có hai người bởi vì nha đầu Lâm Hinh Nhi đã bị Vũ Linh bắt về. Dù sao nàng cũng đã bắt đầu năm học mới, không thể suốt ngày rong chơi lêu lổng được.
“Ngươi sẽ học đại học ở đâu?” Đi trên đường, Khương Thần có chút tò mò, hỏi.
“Ban đầu dự định là học trung học ở nước ngoài, sau đó liên thông lên đại học.” Lâm Thải Hân mỉm cười nói: “Nhưng sau vụ t·ai n·ạn kia, cha ta không cho ra nước ngoài một mình nữa, vì thế đành phải học trong nước.”
Nói đoạn nàng nghiêng mắt nhìn Khương Thần, nói tiếp:
“Tuần trước ta mới đi làm thủ tục tập học, hai ngày nữa chính thức trở thành sinh viên.” Lâm Thải Hân khẽ nói: “Ta dự định sẽ ở kí túc xá. Vũ Manh cũng sẽ ở cùng ta.”
“Rất tốt. Nên học cách tự lo cho mình.” Khương Thần cười nói.
Hai người đi trên đường phố hấp dẫn rất nhiều ánh nhìn. Thiếu nữ xinh đẹp động lòng người. Ngũ quan tinh xảo, đôi môi đỏ mọng, hai mắt hồn nhiên. Khoác trên người váy trắng bồng bềnh, nhìn qua giống một tiểu công chúa. Bên cạnh nàng là một thanh niên mảnh khảnh, ăn vận đồ đen, mái tóc dài, khuôn mặt già dặn cùng lạnh lùng. Cả hai tựa như là công chúa vi hành và thị vệ theo sau bảo vệ nàng vậy.
Lâm Thải Hân đang đi tung tăng thì chợt nhớ ra điều gì, khuôn mặt đang vui tươi hớn hở bỗng nhiên trầm xuống. Ánh mắt nàng có chút dò xét, ngó nghiêng mà nhìn Khương Thần, khẽ nói:
“Phải rồi…lần trước gọi cho ngươi, lúc đó bên cạnh ngươi có người. Nàng là ai?”
Khương Thần trầm sắc mặt. Tròng mắt đảo quanh, hiếm khi mới thấy hắn cố ý né tránh ánh mắt của Lâm Thải Hân.
“Nàng? Một người điên mà thôi, ngươi không cần để ý.”
“Người điên?”
Lâm Thải Hân khẽ bĩu bĩu môi, cũng không biết vị kia làm gì để cho một người luôn hờ hững không quan tâm mọi thứ xung quanh như Khương Thần phải gọi là người điên. Chắc chắ là quan hệ của hai người không tệ. Nghĩ vậy, Lâm Thải Hân khẽ hừ lạnh một tiếng, đầu nhỏ quay sang một bên, quyết định không để ý tới hắn.
Lại thêm một đoạn, phát hiện ra tâm trạng Lâm Thải Hân không tốt, Khương Thần mới chậm rãi nói:
“Ngươi làm sao vậy?”
“Không làm sao cả.” Lâm Thải Hân lạnh lùng đáp.
Khương Thần tủm tỉm cười. Bộ dáng của cô nàng này rõ ràng đang ghen đây mà. Thật là đáng yêu.
Chỉ là ngoài miệng Khương Thần cười vui vẻ nhưng mà trong lòng ẩn ẩn lại xuất hiện một cỗ lo lắng.
Lúc trước, hắn gặp mặt sau đó nhanh chóng rời Đế đô cũng chính là vì mối lo này. Hắn sợ tiếp xúc nhiều với Lâm Thải Hân, nàng sẽ sinh ra tình cảm với mình. Điều này đối với hắn chính là mối lo ngại lớn. Trạng thái của hắn hiện tại không cho phép có bất cứ quan hệ nào với Lâm Thải Hân, bởi vì hắn biết ngày mà bản thân rời xa thế giới này sẽ là ngày nàng đau khổ nhất. Tốt nhất là giữ khoảng cách với nàng, chỉ nằm ở mức bằng hữu bình thường mà thôi.
Đây là việc mà trong vạn năm qua Khương Thần hắn đã làm. Hắn chỉ giữ một mối quan hệ bằng hữu với nàng. Ở phía sau lưng bảo vệ nàng, dù cho trong lòng không nguyện ý thì hắn vẫn không dám một bước nữa tiến tới xác lập một mối quan hệ mới với nàng.
“Ta đang rất giận, vậy mà ngươi còn cười được sao?” Lâm Thải Hân thấy Khương Thần tủm tỉm cười, đôi mày liễu cau lại, không nhịn được khẽ lẩm nhẩm.
“Được rồi, được rồi, chẳng phải hôm qua ta tặng ngươi vòng cổ rồi sao?” Khương Thần cười cười, đưa tay vỗ vỗ đầu nàng.
“Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay.” Lâm Thải Hân bĩu môi, ném cho Khương Thần một cái nguýt dài.
“Thôi được, vừa hay đến phố đồ cổ, hay là đi nhìn xem có thứ gì không a?” Khương Thần bật cười. Cô nàng này thật quá đáng yêu đi.
“Ừm. Được.”
Lâm Thải Hân ham chơi, rất nhanh đã quên đi lý do vì sao mình giận Khương Thần. Nàng hơn hở nhìn về phía trước, bộ dáng hăm hở, rất là khả ái.
Hai người vừa trò chuyện, vừa đi qua các con phố, lúc này vừa hay đi tới phố đồ cổ. Con phố này đúng như tên gọi, các mặt hàng bày bán đều là các món đồ thập phương bát quái. Có thể có đồ cổ nhưng cũng có thương nhân bán những món hàng giả nhằm l·ừa đ·ảo những người không có mắt nhìn.
“A lúc trước ta hay cùng với gia gia tới đây.” Lâm Thải Hân nhìn quanh, reo lên: “Về sau bởi vì thời gian học chiếm số đông nên không tới đây nữa.”
Khương Thần nghe tới nàng nhắc tới gia gia, khuôn mặt thoáng âm trầm. Gia gia nàng chính là Lâm Chấn Thiên. Khương Thần cũng không lạ gì kẻ này. Tại Lam Hải tinh này nếu như hỏi hắn rằng ghét ai nhất thì chính là Lâm Chấn Thiên cùng Trương Lôi.
Vì sao?
Bởi vì mỗi một thế Khương Thần quen biết với Lâm Thải Hân, đều là kẻ tên Lâm Chấn Thiên kia tìm đủ mọi cách chia cắt hai người. Bởi trong suy nghĩ của hắn, Khương Thần chỉ là một tên không có gia thế, không có bối cảnh, hoàn toàn không xứng với Lâm Thải Hân. Hôn ước từ nhỏ của Lâm Thải Hân với Trương Lôi cũng chính là tác phẩm của kẻ này với lão gia chủ Trương gia.
Lần trùng sinh hiện tại, lúc hắn tới Lâm gia thì Lâm Chấn Thiên đã đi thực hiện ước mơ vòng quanh thế giới của mình rồi, Khương Thần hắn cũng chưa có dịp được chạm mặt đối phương.
Đi bên cạnh, Lâm Thải Hân nhận ra vẻ mặt Khương Thần không tốt, nàng chớp chớp đôi mắt, khẽ chọc chọc vào lưng hắn, hỏi:
“Ngươi sao thế? Có chuyện gì không vui sao?”
“Không sao? Đột nhiên nghĩ một chút chyện cũ mà thôi.”
Lâm Thải Hân bĩu môi, ngươi ở trên đảo làm gì có chuyện gì cũ đáng suy nghĩ vậy chứ. Chắc chắn lại nghĩ tới nữ tử nào rồi. Tuy nhiên, lời này nàng cũng không dám nói ra miệng.
“Được rồi, ngươi xem ở kia có tiệm bán hoa. Hay là chúng ta tới đó trước?”
“Được. Đều theo ý ngươi.”
“Hì hì.”
Theo hướng Lâm Thải Hân đi tới, quả nhiên đầu phố đồ cổ này có một tiệm bán hoa. Hoa ở tiệm này bán là loại hoa giấy tự gấp. Thời điểm hai người tiến tới gần tiệm hoa giấy kia, Lâm Thải Hân trợn tròn hai mắt, nơi này thực sự vô cùng mới mẻ cùng đẹp đẽ.
Trên tường, trong bồn cây… tất cả đều là hoa cỏ gấp từ giấy. Mặc dù gấp giấy khiến cho bọn chúng có phần thô cứng, không tự nhiên nhưng bởi vì màu sắc hài hòa, khiến cho những chậu cây hoa gấp giấy không khác hoa thật bao nhiêu. Có thể thấy, chủ cửa hàng này rất có tay nghề.
“Khương Thần! Người nhìn kìa lúc trước ta đến đây, nơi này cũng không có.” Lâm Thải Hân dường như rất vừa ý với cửa tiệm này, cười tít mắt, tay không ngừng kéo Khương Thần.
“Tử Y, ngươi đáp ứng làm bạn gái ta a, ta là thật tâm.”
Trong cửa hàng hoa giấy lúc này truyền ra một thanh âm nam tử, nghe giọng điệu có vẻ rất thành khẩn.
Lâm Thải Hân cùng Khương Thần bước vào, Khương Thần tùy ý liếc nhìn tên nam nhân kia, khuôn mặt hiện lên chút ngoài ý muốn. Đây chẳng phải là Dịch Phong mà hắn lần trước đã gặp trên máy bay sao. Không nghĩ tới tùy ý đi dạo cũng gặp được tên vênh váo này.
Khương Thần ra hiệu cho Lâm Thải Hân im lặng theo dõi. Trong nội tâm hắn ngược lại có chút buồn cười khi nghe tên Dịch Phong này lúc trước nói với nữ tử rằng hắn là thật tâm.
Khương Thần liếc mắt liền có thể nhận ra, thể cốt Dịch Phong đã sớm bị móc sạch, dương khí trên người thấp hơn bình thường. Chắc chắn đã tiêu hao trên bụng không ít nữ nhân. Vì thế một câu ta là thật tâm kia nghe vào quả thực buồn cười.
“Dịch Phong, ngươi tưởng ta không nhìn ra lòng dạ ngươi sao? Ngươi không phải là đánh chủ ý lên tư sắc của ta sao? Đừng tưởng ta không biết, không ít nữ tử đã bị ngươi lừa gạt.” Chủ tiệm hoa một nữ tử trẻ tuổi, nàng dường như cũng không phải người ngốc, lúc này đang ra sức cự tuyệt Dịch Phong.
Khương Thần cũng hướng về phía nữ tử nhìn qua. Nữ tử này mặc trên người một bộ quần áo thể thao trắng, dung mạo thanh xuân, bộ ngực ngạo nghễ ưỡn lên. Bởi vì mặc quần soóc ngắn cho nên hai chân thon dài trắng nõn đều phô hết ra, càng tôn thêm dáng người nóng bỏng, hút mắt.
Nữ tử thế này, khó trách Dịch Phong si mê thèm muốn!
“Khương Thần ngươi nhìn, hắn là đồ giả tạo.” Lâm Thải Hân kiễng chân, khẽ ghé vào tai Khương Thần nói.
“Sao ngươi lại nói vậy?” Khương Thần tủm tỉm cười nói.
“Nhìn xem ánh mắt hắn đi. Loại ánh mắt này chính là giống với Trương Lôi nhìn ta, đều không phải người tốt.” Lâm Thải Hân hiện lên chán ghét khẽ nói.
Nữ tử chủ tiệm dường như nhận ra có người tiến đến, vì thế nàng liền đi ra.
“Hai vị, các ngươi tới mua hoa hay đặt làm theo mẫu?”
Lâm Thải Hân còn chưa đáp lời thì Dịch Phong cũng đi ra. Hắn trông thấy Khương Thần, khuôn mặt đang vui tươi hớn hở thì liền trầm lại, hắn nói:
“Là ngươi?”
Dịch Phong khi nhìn thấy Khương Thần thì mối nhục trên máy bay lại ùa về. Đường đường bác sĩ chuyên khoa tim mạch vậy mà lại bị một tiểu tử lạ mặt vượt qua, chuyện này nếu như truyền ra, mặt mũi hắn coi như mất hết.
“Ngươi quen hắn sao?” Lâm Thải Hân cũng chớp chớp mắt hỏi lại.
Dịch Phong nghe tiếng, lúc này mới nhìn kĩ Lâm Thải Hân. Hai mắt hắn lập tức sáng lên.
So với nữ tử chủ tiệm, Lâm Thải Hân rõ ràng xinh đẹp hơn nhiều. Nàng không chỉ mang theo bộ dáng tươi trẻ thanh thuần, tràn đầy sức sống. Mà dáng người cũng là nảy nở phát d·ụ·c hoàn thiện, so ra rõ ràng hơn nữ tử chủ tiệm hoa kia.
Dịch Phong chỉnh lại mái tóc, từ trong túi áo rút ra một tấm danh th·iếp sau đó nở một nụ cười hắn cho là tự tin nhất, nói:
“Vị tiểu thư đây! Ta tên Dịch Phong, hiện là bác sĩ tại bệnh viên Hải Lam, đây là danh th·iếp của ta, không biết phương danh tiểu thư đây là gì?”
Khuôn mặt Lâm Thải Hân hiện lên chán ghét, vô ý thức đứng xích lại gần Khương Thần. Hành động này của nàng không thoát khỏi ánh mắt Dịch Phong. Sâu trong ánh mắt hắn liền hiện lên ghen ghét.
Vì cái gì tiểu tử tóc dài này lại có vận khí tốt đến thế, xung quanh lúc nào cũng có nữ tử xinh đẹp kề cận. Từ hai vị nữ tử ngồi cạnh trên máy bay đến nữ tiếp viên xinh đẹp, lúc này lại là một cái tiểu muội muội thanh thuần. Dịch Phong hắn không cam tâm a.
“Tiểu thư, đây là bạn trai ngươi sao? Nói cho ngươi nghe, ta gặp hắn trên máy bay, hắn quan hệ với rất nhiều nữ nhân a?”
“Có quỷ mới tin ngươi.” Lâm Thải Hân khẽ lè lưỡi làm mặt quỷ trêu chọc Dịch Phong.
Dịch Phong thấy vậy, khuôn mặt trầm xuống, càng nhìn càng thấy Khương Thần đáng ghét.
“Hừ, trước tính toán với tiểu tử ngươi chuyện cũ. Lúc trước ở trên máy bay liền giở một chút yêu thuật che mắt người làm cho ta mất mặt. Hiện tại Đế đô là địa bàn của ta, liền thu ngươi cả gốc lẫn lời.”
Nói rồi hắn giơ lên nắm đấm, toan tính đấm thẳng vào mặt Khương Thần. Vừa để trả thù, vừa muốn thể hiện sự uy vũ trước hai vị nữ tử.
Nắm đấm của Dịch Phong lúc này đã vung lên.
“Quý khách, cẩn thận.” Nữ tử chủ quán thấy Khương Thần không chú ý, liền la lên.
Lâm Thải Hân thấy Khương Thần lơ đễnh, nàng liền vội vội vàng vàng chạy ra chắn trước mặt hắn, vừa vặn nắm đấm cũng đã đánh tới.
Bộp!!!
Lâm Thải Hân nhắm chặt hai mắt không dám nhìn. Nhưng chờ hồi lâu nàng cũng không cảm nhận được một đấm kia đấm tới, lúc này mới chậm rãi hé mắt nhìn ra.
Không có cảnh nắm đấm đấm thẳng lên mặt nàng. Nơi kia, bàn tay nhỏ gầy của Khương Thần đã vươn ra chặn đứng nắm đấm của Dịch Phong. Mà ở bên này, một tay của hắn cũng vòng qua phía trước ôm lấy cái cổ của nàng mà kéo lại gần. Bộ dáng hai người gần gũi thân mật như tình nhân, điều này khiến khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện lên nóng đỏ.
Khương Thần nhìn Dịch Phong như nhìn n·gười c·hết, thanh âm lạnh lùng vang lên:
“Ngươi muốn c·hết?”
**
Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.