Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Tận Trùng Sinh
Unknown
Chương 60: Ra chút sự tình
Chương 60: Ra chút sự tình
Trong tiệm đồ cổ lúc này, nhìn thấy giao dịch giữa tiểu nữ hài và Lâm Thải Hân xảy đến quá nhanh và chóng vánh, lão bản béo cũng không thể ngăn cản, lúc này chỉ có thể kêu lên:
“Các ngươi không thể như thế a…ta đã nói đây là bình giả, các ngươi ngược lại vẫn mua. Như vậy đi, các ngươi có thể bán cho ta, ta ra năm mươi vạn.”
Lâm Thải Hân nghe vậy thì liền sững sờ, nàng tuy rằng lương thiện đến ngốc nghếch nhưng không phải người ngu. Nghe lão bản bụng phệ nói vậy, nàng làm sao không nhìn ra bình ngọc này là đồ có giá trị.
“Nằm mơ đi. Ta không bán.”
Đoạn, một tay nàng ôm bình ngọc, một tay dắt lấy Khương Thần nói:
“Chúng ta đi.”
Lão bản bụng phệ thấy hai người bước ra đến cửa, khuôn mặt hiện lên vẻ sốt sắng, lại có chút âm trầm. Hắn dứt khoát chạy ra ngăn cản hai người, miệng la lên:
“Có ai không? Có ăn c·ướp, có ăn c·ướp.”
Lão bản bụng phệ vừa hô lên xong, người trên đường lập tức xúm tới.
Khuôn mặt Khương Thần biến âm trầm. Diễn kỹ của lão bản này rất thành thục, chắc chắn đã lừa lọc không ít người rồi. Chỉ là hôm nay gặp Khương Thần, hắn coi như đen đủi.
“Mọi người mau giúp ta phân xử.”
Lão bản béo đứng giữa đám người nhìn một hồi không thấy bóng dáng tiểu cô nương kia, lúc này yên tâm chỉ Khương Thần cùng Lâm Thải Hân nói:
“Hai người trẻ tuổi này hỏi mua bình ngọc của ta, ta không bán, bọn chúng liền giật lấy toan tính bỏ trốn.”
Lão bản này quả thật diễn không kém các minh tinh trên truyền hình. Người vây xem liền đồng tình, ánh mắt nhìn Khương Thần cùng Lâm Thải Hân hiện lên chán ghét.
“Một nam một nữ này bên ngoài xinh đẹp không nghĩ tới là loại người đó.”
“Hiện tại một số người trẻ tuổi công việc không có liền trắng trợn c·ướp đoạt lừa lọc.”
“Mau trả lại đồ cho lão bản.”
“Nhìn tên thanh niên kia, bộ dáng đúng như xã hội đen, chắc chắn là cái người xấu.”
“Đúng vậy, chỉ sợ vị thiếu nữ xinh đẹp này là bị hắn lừa, nàng mới không phải người xấu.”
Đám người vây quanh nhao nhao bênh lão bản bụng phệ. Liên tục lên án Khương Thần cùng Lâm Thải Hân.
Khương Thần đã gặp trường hợp như thế này rất nhiều, trên khuôn mặt không có quá nhiều cảm xúc. Lâm Thải Hân ngược lại lần đầu tiên mới lâm vào tình huống vạn chúng công kích, khuôn mặt cũng hiện lên chút sợ hãi. Nhưng rất nhanh nàng đã trấn tĩnh lại, dùng thanh âm hết sức dễ nghe mà nói:
“Chiếc bình này chúng ta mua từ một cô bé, không phải của lão bản béo.”
“Bớt ở đây giả vờ ngu ngốc, trả bình cho ta.” Lão bản béo thấy đám đông nghiêng về phía mình, lúc này liền yên tâm mà quát lên
“Đúng thế, nếu như hai người các ngươi không trả lại đồ cho lão bản, chúng ta liền báo cảnh sát.” Đám đông kêu lên.
“Các ngươi là một đám người ngu a. Hắn nói chúng ta ă·n t·rộm thì chúng ta là ă·n t·rộm à?” Khương Thần hiện lên vẻ khinh thường, chậm rãi nói.
Đám người lúc này vẻ mặt cũng có chút sững sờ, cẩn thận suy nghĩ lại thì cũng rất đúng. Làm sao lại nghe chuyện từ một phía đây?
Lão bản bụng phê nhìn thấy đám người có chút nao núng, liền vội vàng nói:
“Các ngươi không nên nghe hắn nói bậy, chiếc bình đó là của ta, bọn chúng c·ướp trên tay ta a.”
“Ta cũng nghĩ đôi thanh niên kia là k·ẻ c·ướp, Hà lão bản sống ở đây bao năm, chẳng lẽ lại tự đập bảng hiệu của mình.” Một vị chủ cửa hàng giáp nhà tên lão bản bụng phệ nói.
Lão bản bụng phệ lén đưa cho hắn ánh mắt cảm ơn.
“Đúng vậy, ta cũng nghĩ vậy.”
“Các ngươi nói vậy nghĩa là chiếc bình đó là của các ngươi?” Một vị trung niên bác gái chen lên hỏi.
“Đúng vậy, chiếc bình này vài phút trước ta mua lại từ tay một vị tiểu cô nương.” Lâm Thải Hân gật đầu đáp.
Hiện tại, nàng đối với loại tràng diện này cũng không còn chút sợ hãi. Đường đường là tiểu công chúa của Lâm gia, Đế đô chính là địa bàn của nàng, nàng còn phải sợ hay sao?
“Có gì chứng minh đó là của các ngươi.”
“Đồ của ta, ta không cần chứng minh.” Lâm Thải Hân vênh mặt, ngạo kiều nói: “Ngược lại các ngươi tại sao không hỏi hắn.”
“Đồ của ta, ta tất nhiên cũng không cần chứng minh.” Lão bản bụng phệ cũng vênh mặt nói.
“Như vậy liền để cảnh sát phân xử a.”
Đám người sau khi bình tĩnh suy xét sự việc, cũng không hoàn toàn nghiêng về phía lão bản bụng phệ. Một người trẻ tuổi đưa ra đề nghị.
“Báo cảnh thì báo cảnh, đồ của ta, ta không sợ.” Lão bản bụng phệ bênh váo nói. Trong lòng thầm mừng rỡ.
Cảnh sát trị an khu phố cổ này hắn quen biết. Vì thế nếu như gọi bọn hắn tới đây, hắn chắc chắn đòi tới được chiếc bình.
Lâm Thải Hân chỉ mỉm cười nghiêng đầu, ra hiệu không có ý kiến.
Một lát sau, xe cảnh sát phi tới. Bước xuống là hai tên cảnh sát một cao to lực lưỡng, một tên nhỏ con, khuôn mặt hiện lên vẻ hèn mọn.
Cả hai như có như không đánh mắt cho lão bản bụng phệ, sau đó hắng giọng nói:
“Ở đây có chuyện gì?”
“Huynh đệ, các ngươi phân xử thử xem, chiếc bình kia của ta, ta không bán, bọn chúng liền toan tính c·ướp giật.” Lão bản bụng phệ c·ướp, lời nói.
Hai tên cảnh sát kia khẽ gật đầu hướng về phía Khương Thần cùng Lâm Thải Hân. Nhất là lúc nhìn Lâm Thải Hân, cả hai khuôn mặt đều hiện lên vẻ bỉ ổi.
“Hai người các ngươi có gì muốn nói?”
Lâm Thải Hân liếc mắt liền có thể thấy, đám cảnh sát này chính là ăn theo tên lão bản bụng phệ, vì thế liền không cần nể mặt, hừ lạnh đáp:
“Bình này là của ta.”
“Các ngươi nếu như không có gì chứng minh chiếc bình là của mình, vậy liền mời tất cả về đồn.”
Tên cảnh sát to cao cười nhạt nói.
Đưa đôi nam nữ này về đồn, còn lo bọn chúng không “nhận tội” hay sao. Đặc biệt là vị tiểu mỹ nhân kia. Cả hai nhìn Lâm Thải Hân với ánh mắt d·â·m tà. Rõ ràng bộ dáng ngây thơ, thiên chân vô tà của Lâm Thải Hân đã trực tiếp khơi dậy tính háo d·â·m của bọn chúng.
“Các ngươi chắc chắn muốn bắt người?” Lâm Thải Hân trừng mắt nói.
“Nếu như không có gì chứng minh bình ngọc là của các ngươi, vậy liền tới đồn cảnh sát tiếp nhận điều tra.” Cảnh sát nhỏ có khuôn mặt hèn mọn nói.
“Tốt…vậy các ngươi đợi ta gọi điện thoại.” Lâm Thải Hân nói đoạn giơ lên điện thoại.
“Hừ, nếu như không thể chứng minh đồ là của mình, hôm nay ngươi có gọi cho ai cũng thế thôi.” Tên canh sát nhỏ bé cười nhạt nói.
Lại nói Lâm Thải Hân tại Đế đô không hề trương dương thân phận của mình, chính vì thế cũng không có nhiều người biết tới nàng. Vì thế mà hai viên cảnh sát này mới dám to gan đánh chủ ý tới nàng.
Lâm Thải Hân sau khi bấm điện thoại liền phụng phịu nói:
“Cha…”
Đầu dây bên kia chính là Lâm Thiên Bá, lúc này đang ngồi cùng Viên Thải Hàm, Viên Thi Đình. Hắn mở loa ngoài lên sau đó nói:
“Bảo bối, có chuyện gì a?
“Khương Thần đưa ta ra ngoài ă·n t·rộm đồ cổ, hiện tại bị phát hiện, cảnh sát chuẩn bị đưa chúng ta về đồn thẩm vấn.”
Lâm Thải Hân nói đoạn liền hướng tới Khương Thần làm nên một khuôn mặt quỷ mà trêu chọc. Khương Thần nghe vậy, khuôn mặt tối sầm. Suýt chút nữa thì ngã từ trên bậc thang cửa tiệm đồ cổ xuống lòng đường.
Ở Lâm gia lúc này, Viên Thi Đình nghe Lâm Thải Hân nói vậy, một ngụm trà liền phun ra, cười nói:
“Tiểu gia hỏa này…vậy mà dám dẫn tiểu nha đầu Thải Hân đi phá làng phá xóm sao?”
Viên Thải Hàm cùng Lâm Thiên Bá cũng khựng lại một nhịp. Bọn hắn nghe được gì? Khương Thần dẫn nữ nhi bọn họ đi ă·n t·rộm đồ cổ bị phát hiện, hiện tại sắp bị cảnh sát bắt đi?
Cẩn thận suy nghĩ lại, bọn hắn phát hiện ra Lâm Thải Hân nói dối. Nếu như thực là đi ă·n t·rộm đồ bị phát hiện thì phải là Lâm Thải Hân bày trò chứ không phải là Khương Thần. Dựa theo tính cách điềm đạm lạnh lùng của Khương Thần, hắn bày trò nghịch ngợm mới lạ đó.
Cùng lúc này, đầu dây bên kia vang lên tiếng hai người cười đùa, lát sau Khương Thần mới nghiêm túc nói:
“Lâm bá phụ, ngươi đừng tin nàng, nàng bày trò mà thôi.” Dừng một lúc, hắn lại nói: “Bọn ta tại phố đồ cổ mua được một chiếc bình cổ, sau đó liền bị người vu oan là ă·n t·rộm, chuyện này ta tự mình xử lí được, nhưng hiện tại ở Đế đô, ta nghĩ chuyện này nên giao cho ngươi.”
“Được, ta hiểu rồi.” Lâm Thiên Bá gật đầu đáp.
Nói rồi hắn cúp điện thoại, sau đó lại bấm một dãy số tiếp tục gọi điện.
Khương Thần cùng Lâm Thải Hân lúc này đứng trước đám người cùng hai viên cảnh sát, nhưng vẫn không chút nao núng, thỉnh thoảng lại khẽ liếc nhìn nhau cười đùa tí tửng.
Đám đông nhìn thấy hai người không hề lo sợ, ngược lại còn bày trò trêu chọc, một số người nhìn cả hai như nhìn người ngu, nhưng có những người tinh ý nhận ra hai người trẻ tuổi này rất có thế lực lớn chống lưng cho nên rơi vào tình huống này mới không hề lo sợ như thế.
“Làm sao? Gọi xong?” Viên cảnh sát nhỏ con cười nói.
“Gọi xong rồi, phiền các ngươi đợi một chút. Hiện tại nếu như các ngươi dẫn bọn ta về đồn, sự tình liền biến lớn đó. Vẫn nên đợi một chút đi.” Lâm Thải Hân cười nói.
Nếu như ngày hôm nay việc này chỉ giải quyết ở đây, có thể chỉ là liên lụy hai viên cảnh sát này. Nhưng nếu nàng bị đưa về đồn cảnh sát thì rất có thể sang ngày mai cả đồn sẽ phải thay cảnh sát mới.
“Tốt, hiếm khi ta mới có thời gian rảnh, liền đợi hai tiểu gia hỏa các ngươi gọi được ai tới.”
Hắn vừa dứt lời phía sau liền xuất hiện bốn chiếc xe cảnh sát phi nhanh tới, cùi xe hú inh ỏi.
Khương Thần đột nhiên cảm thấy cảnh này có chút quen thuộc. Ngẫm một lúc, đây không phải là lúc đó Lâm Hinh Nhi cũng gọi điện thoại cho Lâm Khiếu Thiên, sau đó sở trưởng sở cảnh sát Lữ Hành Trấn phi xe tới bắt đám cảnh sát có mắt như mù kia đi sao. Cảnh tượng hiện tại rõ ràng là quen thuộc như thế.
“Ngươi đoán sau đó chuyện gì sẽ xảy ra.” Lâm Thải Hân tỉm tỉm cười nói.
Khương Thần khẽ lắc đầu giả bộ không biết:
“Không biết, ngươi biết không?”
“Sau đó chắc chắn là một người tự xưng là sở trưởng tới bắt đám người kia đi sau đó cung kính với chúng ta.” Lâm Thải Hân tự tin nói.
Nói đên đây, nàng không khỏi ngửa mặt lên. Bộ dáng kiêu ngạo như thiên nga. Khương Thần đen mặt lại, hắn nghĩ tới bộ dáng Lâm Hinh Nhi lần đó ở Lữ Hành Trấn, sau đó nhìn Lâm Thải Hân. Cuối cùng đưa ra cái kết luận kinh người, chẳng lẽ hai tỷ muội nhà này thường xuyên làm hành động giả heo ăn thịt hổ giống như thế này hay sao?
Nhìn lại vẻ mặt giảo hoạt của Lâm Thải Hân lúc này, hắn dám chắc suy nghĩ của mình tám thành là đúng. Hai tên tiểu quỷ tinh quái này nếu như đi chung với nhau, chắc chắn Đế đô không yên.
Quả nhiên là hỗn thế ma vương của Đế đô!
**
Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.