Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Tận Trùng Sinh
Unknown
Chương 63: Vân Tu Kiệt
Chương 63: Vân Tu Kiệt
Lại nói, Khương Thần cùng Lâm Thải Hân đang đi tới ký túc xá của nàng thì ở phía sau đi tới một vị thanh niên nam tử điển trai. Người này toan tính vỗ vai Lâm Thải Hân thì bị Khương Thần cản lại. Sau khi biết Lâm Thải Hân cùng hắn có quen biết thì Khương Thần mới buông cổ tay đối phương ra.
Ánh mắt lạnh lẽo của Khương Thần lúc nhìn thanh niên này hiện lên chút hứng thú. Ở những lần trùng sinh trước đây, hắn đều chưa từng gặp mặt người này bao giờ. Điều đó có nghĩa là người này mới quen biết Lâm Thải Hân trong thời gian gần đây mà thôi.
Chỉ là hắn cảm thấy hơi lạ, bình thường Lâm Thải Hân sẽ không tiếp xúc thân mật với nam bằng hữu, hiện tại nhìn tới quan hệ của nàng với người kia rất không tệ. Thêm nữa hắn cũng chưa thấy nàng cười vui vẻ như thế với nam tử khác ngoài hắn, vì vậy mà trong lòng càng sinh ra hứng thú với người gọi là Tu Kiệt này.
“Thải Hân học muội, một tuần không gặp, ngươi càng thêm xinh đẹp.” Thanh niên kia mỉm cười nói.
“Tu Kiệt học trưởng thật dẻo miệng.” Lâm Thải Hân mỉm cười, khuôn mặt hông nhuận phơn phớt nói.
“Ha ha…Ngươi đây là chuẩn bị dọn tới ký túc xá sao?”
“Đúng rồi học trưởng.” Lâm Thải Hân cười nói, đoạn nhớ ra điều gì, quay sang Khương Thần nói: “Quên không giới thiệu với ngươi, vị này gọi là Vân Tu Kiệt. Học trưởng năm thứ hai, ta mới biết hắn trong lúc đăng kí nhập học.”
Nói xong liền quay sang thanh niên tên Vân Tu Kiệt kia nói:
“Hắn tên Khương Thần, bằng hữu của ta. Hai người làm quen đi.”
Nói đoạn lại híp mắt cười.
“Ngươi tốt, ta tên Vân Tu Kiệt, ta học trên Thải Hân một khóa.” Vân Tu Kiệt lúc này mới nhìn kĩ Khương Thần, mỉm cười đầy suất khí, nói.
Khương Thần bất động thanh sắc đáp:
“Khương Thần.”
Vân Tu Kiệt mỉm cười gật đầu, đoạn giúp đỡ Lâm Thải Hân xách hai túi đồ trên tay. Ba người cùng đi tới kí túc xa.
Thông qua trò chuyện của hai người, Khương Thần lúc này mới biết. Thì ra trong buổi đi đăng ký thủ tục nhập học, Vân Tu Kiệt được học viện phân vào đội tình nguyện viên giúp đỡ các sinh viên mới tới. Do đó mới quen biết Lâm Thải Hân.
…
Sau khi hoàn tất thủ tục nhận phòng, ba người cất đồ đạc rồi cùng nhau tìm tới một tiệm café. Vân Tu Kiệt lúc này đối với Khương Thần tò mò hỏi:
“Khương Thần, ngươi là bằng hữu của Thải Hân thì có lẽ cũng ở Dương Đông giống nàng đi?? Cũng học tại Vấn Đạo học viện hay sao?”
“Dương Đông?” Khương Thần quay sang nhìn Lâm Thải Hân, mà lúc này nàng đang chớp chớp mắt ra vẻ vô tội. Rõ ràng cô nàng này đang nói dối vị Vân Tu Kiệt kia là đến từ Dương Đông.
“Không, ta hiện tại ở Vẫn Triết, chỉ tới đây thăm nàng vài hôm rồi lại trở về.”
Vân Tu Kiệt gật đầu, nở nụ cười có chút gượng gạo.
Lâm Thải Hân lại chăm chú cắm ống hút vào cốc nước, một bộ không quan tâm trời đất xung quanh. Nàng là chủ để chung duy nhất để Khương Thần cùng Vân Tu Kiệt có thể ngồi lại. Nàng nếu như không nói chuyện, hai người bọn hắn nói trắng ra chính là không có chuyện gì để nói.
“Ơ…các ngươi sao không nói gì đi.”
Cốp
“Ui da…Khương Thần, ngươi không được cốc đầu ta nữa, mẹ ta nói cốc đầu sẽ không lớn được.” Lâm Thải Hân mày liễu nhíu lại, đôi bôi khẽ mím, khuôn mặt cố thể hiện ra vẻ giận dữ nhìn Khương Thần.
“Ngươi mời bằng hữu tới đây uống nước, sau đó lại để ta tiếp chuyện hắn sao?” Khương Thần cười nói.
“Như vậy cũng không được đánh ta. Ngươi không biết lúc trước bởi vì ngươi cốc ta cho nên hiện tại ta mới thấp như thế này.” Lâm Thải Hân bĩu môi nói.
Vân Tu Kiệt ngồi nhìn hai người chỉ khẽ mỉm cười, cũng không thấy hắn tỏ ra chút gì khó chịu. Khương Thần mặc dù trêu đùa Lâm Thải Hân một chút, nhưng nãy giờ vẫn luôn chú ý thái độ của Vân Tu Kiệt. Nhận thấy thái độ của hắn vẫn bình bình đạm đạm, lúc này cũng thầm đối với người đối diện này lộ ra một điểm thưởng thức.
Nếu như vừa rồi, Vân Tu Kiệt chỉ cần tỏ ra một chút khó chịu, hoặc bời vì Lâm Thải Hân mà toát ra địch ý với hắn, vậy thì sau này hắn cũng không cho phép đối phương tiếp cận nàng nữa.
Khương Thần hắn bởi vì không thể kề cận cạnh Lâm Thải Hân mãi mãi cho nên nếu như tìm được cho nàng một nhân tuyển tốt để gửi gắm thì hắn rất vui lòng. Đương nhiên người kia phải làm cho hắn vừa ý. Tối thiểu đó là phải chấp nhận những mối quan hệ bằng hữu của nàng, ví dụ như hắn. Nếu điều đó cũng không chấp nhận được, vậy thì xin lỗi, người đó không xứng.
“Tu Kiệt học trưởng, chuẩn bị năm học mới rồi, ngươi có tính toán gì không?”
“Có lẽ liền đi làm thêm trang trải một chút học phí.” Vân Tu Kiệt cười đáp. Ánh mắt nhìn Lâm Thải Hân có chút ôn nhu, cưng chiều.
“Ta cũng muốn đi làm thêm, phụ giúp gia đình.” Lâm Thải Hân cúi đầu khẽ lẩm nhẩm. Một bộ tiểu nữ hài nghèo khổ đáng thương.
Bộ dáng này phối hợp với khuôn mặt ngây thơ vô tội của nàng, chắc chắn ai nhìn tới cũng sẽ đem lòng thương xót. Chỉ là Khương Thần sớm nhìn thấu một khỏa tâm tư hắc ám của nàng rồi, hắn chỉ mỉm cười một cái, sau đó khẽ lắc đầu.
Vân Tu Kiệt bên kia cũng cười, nói:
“Nếu như học muội không chê, sau khi nhập học xong ta sẽ giới thiệu ngươi tới làm chỗ của ta.”
“Thật sự? Vậy ta đa tạ học trưởng trước.” Lâm Thải Hân hai mắt mở lớn, khuôn mặt hiện lên mừng rỡ.
“Ha ha…” Vân Tu Kiệt cười lớn. Cảm thấy Lâm Thải Hân này cực kì đáng yêu.
“Đúng rồi, học trưởng, bọn ta hiện tại cần phải về nhà chuyển một chút đồ tới, hẹn ngươi dịp khác nói chuyện a.”
“Vẫn còn đồ sao? Nếu không ta đến giúp hai người.” Vân Tu Kiệt mỉm cười nói.
“Không không không, không cần phiền đến học trưởng. Có Khương Thần giúp ta là được rồi.” Lâm Thải Hân vội vàng xua tay nói. Nói đùa, lúc nãy nàng còn giả bộ nghèo khó, hiện tại dẫn hắn đến Lâm gia, không khéo hắn liền sợ chạy thục mạng.
“Vậy được, nếu như có chuyện gì liền gọi cho ta, dù sao thời gian này ta cũng rảnh rỗi.” Vân Tu Kiệt cười nói: “Đúng rồi, Khương huynh đệ, mượn một bước nói chuyện được chứ?”
“Không vấn đề.” Khương Thần cười nhạt, đáp.
“Các ngươi…” Lâm Thải Hân hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Tình huống gì thế này? Hai đại nam nhân vậy mà hẹn nhau ra nói chuyện riêng?
“Ngươi ngồi yên đó cho ta, cấm nghe trộm.” Khương Thần cười mắng.
Lâm Thải Hân nghe vậy thì khẽ tru môi làm mặt quỷ. Miệng nhại lại lời Khương Thần.
Vân Tu Kiệt không hề dài dòng, trực tiếp vào thẳng vấn đề. Hắn hướng Khương Thần nghiêm túc hỏi:
“Khương huynh đệ ngươi với Thải Hân đang quen nhau hay chỉ là bằng hữu bình thường?”
Khương Thần nghiêng mắt nhìn Vân Tu Kiệt một lúc, tựa tiếu phi tiếu đáp:
“Bằng hữu thì sao? Mà nếu chúng ta đang quen nhau thì sao?”
“Nếu như ngươi cùng Thải Hân là bằng hữu vậy thì ta cũng không có gì muốn nói. Ngược lại mà nói, ngươi đang muốn tìm hiểu Thải Hân, vậy ta muốn cạnh tranh công bằng với ngươi.” Vân Tu Kiệt cười tự tin nói.
Khương Thần khẽ nhếch miệng, hắn cũng không nói thẳng ra mọi chuyện, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Vậy ngươi sẽ phải cố gắng nhiều…muốn cưa đổ được nàng, nói dễ hơn làm.”
“Đa tạ Khương huynh đệ cho ta cơ hội được cạnh tranh. Ngày khác gặp lại.” Vân Tu Kiệt cười hảo sảng nói, đoạn rời đi cũng không dây dưa dài dòng.
“Thú vị…nếu như ngươi hợp cách, ta cũng không ngại vun đắp cho ngươi cùng Thải Hân, chỉ là…” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm: “Mà thôi…”
Quay lại chỗ ngồi, Lâm Thải Hân lúc này dùng ánh mắt soi mói nhìn hắn.
“Ngươi cùng Tu Kiệt học trưởng nói chuyện gì vậy?”
“Một chút chuyện tầm phào mà thôi.” Khương Thần cười đáp.
“Ừ, không muốn nói thì thôi.” Lâm Thải Hân bĩu môi, cũng không hỏi nhiều.
…
Ở Lâm gia lúc này, hai cha con Cao Hình Thiên vẫn ngồi đợi Khương Thần trở về. Bộ dáng vô cùng khẩn trương.
“Hai vị không cần khẩn trương, tiểu tử kia chắc hẳn sắp tở về.”
“Cha, ngoại bà cùng mẹ đâu rồi?”
Bên ngoài vang lên thanh âm thanh thúy. Người chưa thấy nhưng giọng đã vang lên. Đây không phải Lâm Thải Hân cùng Khương Thần trở về thì còn ai.
Hai người Cao Hình Thiên giống như trút được gánh nặng, thở phào một hơi. Nhưng sau đó thân thể Cao Hình Thiên căng cứng lên, chờ được Khương Thần về là một chuyện, nhưng có thể mời được hắn xuất thủ giúp đỡ lại là một chuyện khác.
“Cha…nhà chúng ta có khách sao?” Lâm Thải Hân vừa vào đến trong nhà, nhìn thấy có người, liền liếc mắt hỏi.
Sau đó nàng đối với hai người kia cung kính chào hỏi rồi mới đi lên lầu.
Khương Thần theo sau nàng bước vào, nhìn thấy Cao Hình Thiên cùng Cao Lãm, khuôn mặt hiện lên ý cười. Cũng không thấy hắn nói gì theo gót Lâm Thải Hân đi lên lầu hai.
“Khương tiên sinh…” Cao Hình Thiên khuôn mặt hiện lên chút khổ sở nói.
Lần trước Cao Lãm đuổi Khương Thần trở về, may mắn hắn chạy theo đưa tiễn cùng rối rít xin lỗi. Nếu không có lẽ hôm nay cũng không dám đem mặt dầy tới gặp gỡ Khương Thần.
Sau khi Đường đại sư không chữa trị được cho Cao Nhược Vũ, lại còn làm cho bệnh tình của nàng nặng hơn thì Cao gia bọn họ cũng tìm thêm một số những đại sư bắt ma có bản sự. Tất nhiên là không một ai có thể chữa được. Ai nhìn thấy tình trạng của nàng thì cũng phải lắc đầu ngao ngán.
Bất đắc dĩ, Cao Hình Thiên mới phải túm cổ Cao Lãm đi tìm Khương Thần, bắt hắn xin lỗi Khương Thần, hi vọng Khương Thần cho chút mặt mũi, đưa tay ra viện thủ Cao gia bọn hắn.
“Khương Thần? Bọn họ tìm ngươi sao?” Lâm Thải Hân nghe vị lão giả kia lên tiếng, ban đầu liền giật mình, lát sau quay về phía Khương Thần tò mò hỏi.
“Ngươi đi lên trước đi.” Khương Thần ra hiệu cho Lâm Thải Hân đi lên lầu trước.
Nói rồi hắn quay trở lại ghế, ngồi đối diện với Cao HÌnh Thiên cùng Cao Lãm, nói:
“Không biết Cao lão gia cùng Cao gia tộc trưởng tới tìm ta có chuyện gì?”
Hai cha con Cao Hình Thiên cùng nhau cười khổ. Nguyên nhân là gì, ngươi chẳng lẽ không đoán ra được?
“Khương tiên sinh, mời ngươi duỗi ra viện trợ chi thủ, cứu nữ nhi ta một mạng.” Cao Lãm lúc này lên tiếng, khuôn mặt đều đã đỏ lên tận mang tai.
Hắn mặc dù đối với thái độ kiêu ngạo của Khương Thần, có chút không vừa ý, nhưng hiện tại, hắn là người cầu người ta. Do vậy không thể không cúi đầu.
Khương Thần còn nhớ, lần trước Cao Lãm còn mắng hắn là a miêu a cẩu đâu, vì vậy hiện tại đối với thái độ thành khẩn của đối phương thì chỉ cười lạnh đáp:
“Lần trước ta đã nói…mời ta tới Cao gia lần nữa tựa hồ không dễ.”
**
Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.