Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 64: Thủ pháp chữa bệnh kì lạ

Chương 64: Thủ pháp chữa bệnh kì lạ


Chương 64: Thủ pháp chữa bệnh kì lạ

“Lần trước ta đã nói…mời ta tới Cao gia lần nữa tựa hồ không dễ.”

Lại nói, Cao Lãm sau khi nghe Khương Thần nói vậy, khuôn mặt hơi tái đi, vừa có hối hận, vừa có tức giận. Hối hận vì lúc đó hắn đã có thái độ vô lễ đối với Khương Thần. Tức giận vì hắn đường đường là gia chủ Cao gia, tại Vẫn Triết có mặt mũi vô cùng lớn, hiện tại Khương Thần lại không cho hắn chút mặt mũi. Điều này đối với bất kì kẻ nào có ngạo khí như hắn cũng là một loại coi thường. Do vậy, không thể không có chút tức giận.

“Khương tiên sinh…nếu như ngươi có điều kiện gì cứ việc mở, chỉ cần cứu được Nhược Vũ, ta dù có làm trâu ngựa cho ngươi cũng cam lòng.” Cao Hình Thiên gạt ra Cao Lãm, cười khổ nói.

Hắn đối với tính tình cao ngạo của Cao Lãm cũng không lạ lùng gì. Nếu như để cho Cao Lãm nói chuyện với Khương Thần một lúc nữa, chắc chắn sẽ biến khéo thành vụng.

Ở một bên Lâm Thiên Bá mặc dù không tường tận sự việc, nhưng từ tình thế hiện tại xem ra vấn đề của Cao gia không hề nhỏ, đồng thời Khương Thần này lại thực sự có bản lãnh. Ánh mắt của hắn nhìn người trẻ tuổi trước mặt này nhiều ra một tia hân thưởng.

Lúc trước, Khương Thần không có ý muốn tìm một công việc ổn định, muốn đi lêu lổng, Lâm Thiên Bá hắn rất không vừa ý, không muốn để Lâm Thải Hân tiếp xúc gần với Khương Thần. Hiện tại, từ góc độ này tới xem, người trẻ tuổi hắn vẫn coi thường này không phải không có bản lĩnh, ngược lại bản lĩnh lại còn không hề nhỏ.

“Nàng với ta, nói bằng hữu cũng không phải, nói rằng có duyên cũng không đúng. Ta đã cho Cao gia các ngươi một cơ hội. Chỉ trách các ngươi không biết trân trọng.”

“Khương tiên sinh, hi vọng ngươi bỏ qua cho nghịch tử vô tri, lão đầu ta coi như tại đây cho ngươi quỳ xuống. Chỉ cầu ngươi ra tay giúp đỡ tôn nữ.”

Khuôn mặt già nua đỏ bừng lên, rõ ràng rất giận Cao Lãm, thế nhưng vẫn phải kiềm chế xuống mà lạy lục van xin Khương Thần. Đối với hắn, Cao Lãm còn thực sự không quan trọng bằng Cao Nhược Vũ. Nếu như Cao Nhược Vũ không qua khỏi đại nạn, hắn coi như cũng không thiết sống nữa. Cao gia có hay không cũng không còn quan trọng.

Lại nói, Cao Hình Thiên dứt lời, đương lúc định quỳ xuống thì Cao Lãm ngăn lại, kêu lên:

“Cha, không thể?”

“Cút cho ta…Tình trạng hiện tại của Nhược Vũ chính là do ngươi. Nàng chính là do ngươi hại c·hết.” Cao Hình Thiên gầm lên, lúc này cũng không còn bộ dáng lão đầu tử ốm yếu, ngược lại giống như một đầu hùng sư ngủ say mới tỉnh giấc: “Nếu như nàng có mệnh hệ gì, ngươi cũng đừng mong sống tiếp.”

Chỉ thấy Cao Hình Thiên vung tay, Cao Lãm to lớn là vậy thế mà dưới bàn tay này lập tức như diều đứt dây, bắn ngược về phía sau, suýt nữa đụng hỏng đồ đạc trong phòng khách.

“Khương tiên sinh, chỉ cần ngươi chữa khỏi bệnh cho Nhược Vũ, lão đầu tử ta nguyện làm trâu ngựa cho ngươi.” Cao Hình Thiên khổ sở nói, đoạn hai gối khuỵu xuống.

Khuôn mặt hắn mấy ngày nay đã vì rầu rĩ mà già đi không ít, hiện tại quỳ xuống trước mặt Khương Thần, ngạo khí một đời của một vị lão tướng gồng gánh cả Cao gia cũng mất hết, cả người như quả bóng xì hơi, phút chốc già đi cả chục tuổi.

Trong sảnh, Lâm Thiên Bá hiện lên vẻ sững sờ. Không nghĩ tới Cao Hình Thiên nói quỳ liền quỳ. Cái này không khỏi khiến cho hắn cảm khái. Cao lão gia chủ này xem ra là người tình nghĩa, vì tôn nữ, tôn nghiêm cũng có thể vứt bỏ.

Hắn chợt nghĩ tới, nếu như sau này Lâm Thải Hân chẳng may xảy ra đại sự, hắn có thể vì nữ nhi mà vứt bỏ tôn nghiêm, vứt bỏ gia tộc mà đi cầu xin người ta hay không? Có lẽ là có, cũng có thể không.

Lâm Thải Hân lúc này từ trên lầu bước xuống, trông thấy Cao Hình Thiên đang quỳ trước mặt Khương Thần. Nàng vội vàng la lên:

“Khương Thần, ngươi để cho lão đầu tử quỳ xuống, không sợ sẽ giảm thọ hay sao?”

“Có chuyện gì từ từ rồi nói. Làm sao lại bắt người ta quỳ xuống như thế?”

Lâm Thải Hân chạy xuống, vừa dìu đỡ Cao Hình Thiên đứng dậy, vừa nhíu mày trách móc Khương Thần.

Thấy nàng trách Khương Thần như vậy, Cao Hình Thiên hết cả hồn, vội vàng nói:

“Lâm tiểu thư, cái này là lỗi của Cao gia chúng ta. Chúng ta có lỗi với Khương tiên sinh, nhất định phải hướng tới hắn bồi tội.”

Lâm Thải Hân nhíu mày, nói:

“Dù có lỗi gì cũng không thể để lão gia tử ngươi quỳ xuống như vậy được.”

Nói rồi, nàng hướng tới Khương Thần, hai tay chống hông, mang theo bộ dáng quả ớt nhỏ, nói:

“Khương Thần, ngươi còn không giúp người ta sao? Người ta đã bỏ xuống mặt mũi như vậy rồi.”

Khương Thần lạnh lùng nhìn Cao Hình Thiên, sau đó liếc nhìn Cao Lãm, cuối cùng có chút dở khóc dở cười mà nhìn tiểu nữ tử đáng yêu trước mắt.

Hôm nay dù có thế nào hắn cũng sẽ không xuất thủ cứu giúp Cao gia này. Phải biết giới hạn của hắn đã bị Cao Lãm động đến. Không g·iết Cao Lãm đã cho đủ Cao Hình Thiên cùng Cao Nhược Vũ mặt mũi. Tuy nhiên, thời điểm này Lâm Thải Hân xen vào, hắn biết khí số Cao Nhược Vũ còn chưa tận.

“Thôi được, đứng lên đi, coi như khí số của nàng ta chưa tận.”

Lâm Thiên Bá thấy vậy thì khẽ gật đầu, khóe miệng nhếch lên. Thái độ thay đổi chóng mặt của Khươn Thần xem ra có liên quan rất lớn với ái nữ hắn. Một phút trước, vẻ mặt còn lạnh lùng vô cảm, chỉ là nữ nhi hắn lên tiếng, tên này liền mở ra một cơ hội cho vị tôn nữ Cao lão gia chủ kia. Điều này để cho hắn vô cùng vừa ý. Nếu như sau này hai người có tiến tới với nhau, Khương Thần này chắc chắn sẽ cưng chiều nữ nhi hắn hết mực, sẽ không làm nữ nhi hắn tổn thương.

“Xem ra tiểu tử này cũng là nhân tuyển không tệ. Trương Lôi kia còn thua xa.” Lâm Thiên Bá khẽ lẩm nhẩm trong cổ họng.

Lại nói, Cao Hình Thiên nghe thấy vậy, khuôn mặt hiện lên mừng rỡ, hắn vội vàng cúi mình, nói:

“Khương tiên sinh, lão đầu ta thay mặt Nhược Vũ trước đa tạ ngươi.”

“Đa tạ Lâm tiểu thư.”

“Lão tiên sinh, ngươi ngồi xuống đi đã.”

Cao Hình Thiên ngồi xuống. Lâm Thải Hân cũng vì tò mò mà ngồi xuống bên cạnh Khương Thần.

“Khương tiên sinh, vậy chúng ta trở về Vẫn Triết luôn chứ?”

Khương Thần lắc đầu, chậm rãi nói:

“Không vội. Cao Nhược Vũ còn chưa c·hết được.”

Nghe hắn nói vậy, Cao Hình Thiên chỉ biết cười khổ. Hắn vì lo lắng cho cháu gái mà lặn lội từ xa tới đây. Trong khi Khương Thần hiện tại chỉ đơn giản nói là nàng còn chưa c·hết được. Dường như chuyện sống c·hết đối với hắn cũng rất là bình thường vậy.

“Vậy không biết Khương tiên sinh có gì phân phó?”

“Trước tiên bàn một số điều kiện đã.” Khương Thần đan tay vào nhau, bộ dáng trầm tư suy nghĩ.

Sau một lát, hắn mới hướng tới Cao Hình Thiên nói:

“Sau khi chữa khỏi cho Cao Nhược Vũ, ta muốn Cao lão gia tử ngài để nàng chưởng khống Cao gia.”

Khương Thần là đồng bạn hợp tác cùng Cao Nhược Vũ, nếu như để cho Cao Nhược Vũ chưởng khống cao gia thì bản thân hắn cũng có được không ít lợi ích từ dược thảo nàng kiếm được. Thêm nữa tên Cao Lãm này khiến cho hắn không thích, vì thế mới muốn phế bỏ đối phương.

Nghe loại điều kiện này của Khương Thần, Lâm Thiên Bá hơi chút ngạc nhiên. Sau đó vẻ mặt hiện lên hứng thú mà nhìn sang Cao Hình Thiên, muốn nhìn lão già này sẽ lựa chọn như thế nào.

“Chuyện này không thành vấn đề.” Cao Hình Thiên không chút do dự: “Khương tiên sinh yên tâm. Sau khi Nhược Vũ khỏi bệnh, Cao gia liền để nàng chưởng khống.”

Hiện tại mặc dù Cao gia trong tay Cao Lãm, nhưng chỉ cần Cao Hình Thiên mở lời, toàn bộ quyền lực của Cao Lãm sẽ không cánh mà bay.

Lại nói, Cao Hình Thiên đối với Cao Nhược Vũ nhất mực yêu thương. Vì thế từ lâu hắn đã muốn để lại Cao gia cho cô cháu gái này rồi. Ngặt vì nàng còn nhỏ cho nên mới để cho Cao Lãm tạm thời nắm quyền mà thôi.

Bên kia, Cao Lãm há miệng muốn nói gì thế nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã bị hắn nuốt vào.

Quyết định của Cao Hình Thiên không thể không nói khiến cho Lâm Thiên Bá thoáng chốc sửng sốt. Gia chủ một đại gia tộc cứ thế chỉ trong một lời nói liền được xác định. Hắn lần nữa phải lau mắt mà nhìn Khương Thần.

“Khương tiên sinh, không biết ngươi còn phân phó gì không?”

“Chuyện này coi như tới Cao gia các ngươi lại nói.”

Khương Thần hai mắt lạnh lùng, sâu trong con ngươi khẽ lóe lên. Hắn đang muốn đánh chủ ý lên khí vận của Cao gia, loại chuyện này cũng không thể ngay mặt nói thẳng được.

“Tình hình của Cao Nhược Vũ hiện tại như thế nào?”

“Nàng lúc tỉnh lúc mê, bình thường nếu như có người tới gần nàng, nàng sẽ nổi điên. Trên người thậm chí xuất hiện nhiều vệt đen hơn nữa.” Cao Hình Thiên nhớ lại một chút, khuôn mặt lo lắng nói.

“Các ngươi cử người tới thành Tây, đúng mười hai giờ đêm để người đó mang thứ này tới nghĩa địa phía Tây thành.”

Khương Thần vừa nói, tay vừa giơ ra một miếng ngọc thạch có khắc đầy phù văn huyền ảo.

“Ở đó chờ đợi, nếu như gặp một lão giả gọi là Sinh lão quỷ đi qua thì đưa hắn thứ này. Nhờ hắn dẫn đường tới nghĩa địa phía Đông.”

“Tại nghĩa địa phía Đông tìm một hồi sẽ thấy một chiếc quan tài. Kêu người đó đem quan tài ra khỏi nghĩa địa rồi chở về Cao gia là được.”

“Chuyện này…”

Cao Hình Thiên mang chút hãi hùng kh·iếp vía mà. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí liên quan tới ma quỷ sự tình, nhưng nghe Khương Thần nói hắn vẫn cảm thây có chút sởn gai ốc:

“Nhiều người có được không?”

“Được. Miễn là đám người kia phải khỏe mạnh, thêm nữa, không được sợ hãi.” Khương Thần gật đầu.

“Vì sao vậy?”

“Vì thứ bọn họ gặp không phải là người.”

“A…a…a. Đang yên đang lành sao ngươi lại kể chuyện ma.” Lâm Thải Hân hét lên một tiếng kinh hãi.

Nàng sau khi đánh cho Khương Thần mấy cái thì liền một đường chạy về phòng, không dám ngoái đầu lại nhìn nữa. Chuyện này thật là hãi hùng.

Bên kia, Cao Hình Thiên, Lâm Thiên Bá cùng Cao Lãm cũng tái mét mặt. Tuy rằng bọn họ đều là kẻ già đời, thế nhưng đối với sự tình quỷ dị kia vẫn là rất kinh sợ.

Lâm Thiên Bá mặc dù cũng sợ hãi nhưng vẫn rất chăm chú lắng nghe. Loại chuyện bát quái này hắn cũng là lần đầu tiên được gặp. Càng nghe càng đối với Khương Thần phát ra hứng thú. Kẻ này không nghĩ tới đối với sự tình ma quỷ lại am hiểu đến thế, cũng không biết là học được ở đâu.

“Chuyện này, liệu những người cử đi có bị sao không? Khương tiên sinh?”

“Không sao. Chỉ cần cầm theo miếng ngọc thạch đó là được. Nhưng nhớ kỹ những người đó phải tránh sinh vào tháng bảy âm lịch.”

“Vậy tại sao lại không đi thẳng tới nghĩa địa phía Đông tìm quan tài đó luôn.” Cao Hình Thiên có chút khó hiểu, nói.

Nếu như cỗ quan tài mà Khương Thần nhắc tới ở nghĩa địa phía Đông, vậy thì tại sao không tới đó lấy luôn mà phải đi tới phía Tây rồi mới đi tới phía Đông. Thật là rườm rà.

“Nếu trực tiếp đi tới, các ngươi sẽ không tìm được chiếc quan tài đó. Nó không phải quan tài bình thường.” Khương Thần không nhanh không chậm nói.

“Thêm một điều nữa, cử người đi tới chùa chiền, cầu phương trượng trụ trì nơi đó một cái phật châu, hoặc là tràng hạt. Nhớ kĩ, phải là loại mà thường ngày hắn mang theo.” Khương Thần lạnh nhạt nói, đồng thời còn nhấn mạnh: “Về phần chăm sóc cho Cao Nhược Vũ, các ngươi để lại một người ở cùng nàng, người ở lại phải là xử nữ. Không cho phép mặc đồ có màu sắc, chỉ được mặc đồ màu trắng.”

Nhắc tới việc xin vòng xá lị của phương trượng các chùa miếu. Mặc dù hiện tại rất nhiều hòa thượng đều không ăn chay trường kỳ nữa, thế nhưng trụ trì phần lớn vẫn là những người thành tâm hướng phật, coi như không phải thật tâm hướng phật, tối thiểu cũng biết lòng dạ từ bi. Thứ đồ hắn mang theo có thể xua đuổi được tà khí, tịnh hóa ma quỷ.

“Chú ý điểm này.” Khương Thần lạnh giọng nói tiếp: “Dặn vị gia nhân kia trước mười hai giờ đêm, tại sau cửa điểm một nén nhang nếu như nén nhang kia đốt xong, nói với nàng có thể yên tâm ngủ. Ngược lại nếu như hương thơm nửa đường tắt thì dặn nàng lập tức cùng với Cao Nhược Vũ ngủ lại trong chiếc quan tài lấy được ở nghĩa địa kia, bất luận nghe được động tĩnh gì cũng không được đi ra. Nhất định phải ở bên trong đợi cho trời sáng…rõ chưa?” Khương Thần nói một hồi, cũng không biết Cao Hình Thiên có thể nghe hiểu hay không.

“Minh bạch, Khương tiên sinh còn gì căn dặn?”

“Không còn gì nữa. Đúng ngày mười lăm Âm lịch ta sẽ trở về Vẫn Triết chữa bệnh cho nàng ta.”

Cao Hình Thiên gật đầu, nhưng mà sau đó hắn lại nói:

“Khương tiên sinh…chuyện cầu phật châu, nếu như các vị trụ trì kia không cho?”

“Ngươi đem tình huống của Cao Nhược Vũ nói cho bọn hắn, bọn hắn khẳng định sẽ cho ngươi.” Khương Thần chém đinh chặt sắt nói.

“Ta hiểu rồi.”

Cao Hình Thiên gật đầu, khẽ bái một bái sau đó ra hiệu cho Cao Lãm rời đi. Trước khi rời đi còn không quên hướng tới Lâm Thiên Bá biểu thị cảm tạ.

Chờ cho hai người kia rời đi, Lâm Thiên Bá lúc này mới dùng ánh mắt kỳ dị mà nhìn lấy Khương Thần, nói:

“Không nghĩ tới tiểu tử ngươi lại am hiểu một chút phong thủy Huyền học a. Sự tình ma quỷ như thế cũng có thể nói được.”

“Ta có nghiên cứu qua một hai.” Khương Thần cười nhạt, lạnh lùng đáp: “Đúng rối, đoạn thời gian này ra ngoài, bá phụ ngươi cũng nên cẩn thận một chút.”

Nói rồi, Khương Thần cũng không xem Lâm Thiên Bá có hiểu hay không, một đường liền trở về phòng.

**

Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.

Chương 64: Thủ pháp chữa bệnh kì lạ