Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 67: Chuẩn bị trước

Chương 67: Chuẩn bị trước


Chương 67: Chuẩn bị trước

“Hiện tại cảm giác ra sao.”

Lúc này, Khương Thần đang cầm lấy bàn tay trắng nõn của nữ tử chăm sóc Cao Nhược Vũ mấy hôm nay, nhẹ giọng hỏi han.

Nữ tử này gọi là Lạc Kỳ Kỳ, vẻ ngoài tương đối khả ái, hiện tại sợ hãi co đầu rụt cổ. Nàng sợ không phải vì những sự tình những ngày qua mà là bởi vì đối mặt với Khương Thần cùng những người trong đại sảnh.

Bình thường, nàng đâu được đứng trong tràng cảnh các vị đại lão Cao gia nhìn chằm chằm vào mình như thế này như thế này. Vì thế nội tâm thiếu nữ không khỏi kinh kh·iếp.

“Không…không sao…tiên sinh.” Vị nữ gia nhân khẽ cúi đầu nói.

Khương Thần khẽ gật đầu buông tay nàng ra.

Vừa rồi hắn đã đưa một đạo mộc chi nguyên khí vào trong cơ thể nàng chậm rãi xua đuổi âm khí lây dính trong cơ thể.

Mấy ngày hôm nay nữ tử này chắc chắn đã bị nhiễm không ít âm hàn chi khí, nếu như Khương Thần hắn không thi triển thu đoạn xua đuổi nó đi, nữ tử này nặng thì sẽ thường xuyên gặp bệnh tật, làm cho người xung quanh nàng cũng bị cảm nhiễm. Mà nhẹ thì cũng sẽ thường xuyên gặp chuyện đen đủi.

Thời gian này, Lạc Kỳ Kỳ cũng thường xuyên sẽ bị lạnh gáy rùng mình. Hiện tại sau khi nắm tay một lúc, nàng cảm giác trong cơ thể có một luồng nước ấm chảy qua, sau đó cảm giác lạnh gáy rùng mình kia cũng theo đó biến mất.

“Được rồi, ngươi có thể lui xuống.”

“Đa tạ tiên sinh.” Lạc Kỳ Kỳ khẽ cúi đầu sau đó lui ra ngoài.

“Khương tiên sinh, ngươi có phải hay không biết xem phong thủy?”

Trong gian phòng khách, một trung niên nhân đột nhiên có chút tò mò hỏi.

Khương Thần đưa mắt hờ hững nhìn hắn, sau đó dứt khoát giữ im lặng. Trung niên nhân kia gượng cười, khuôn mặt hiện lên vẻ mất tự nhiên. Tuy rằng bên ngoài hắn tỏ ra kính sợ Khương Thần thế nhưng sâu trong mắt lại hiện lên vẻ khinh thường. Những người khác tại Cao gia cũng giữ thái độ đó đối với hắn.

Chẳng qua chỉ là một tên đại sư bắt ma thôi. Có gì mà phải kiêu căng. Còn không phải vì tiền mà tới hay sao? Sau khi xong việc, để xem ngươi có thể ra oai được với ai nữa.

Trong đầu phần lớn mọi người đều xuất hiện ý nghĩ như vậy, chỉ là không có ai dám nói ra miệng mà thôi.

Chiều tối hôm đó, Khương Thần lần thứ hai trở lại vườn hoa nơi Cao Nhược Vũ đang ở.

Lúc này, vườn hoa ngàn hương lúc trước đã không còn, thay vào đó giống như một cánh đồng c·hết. Toàn bộ vườn hoa rộng lớn giờ đây trở nên ủ rũ, khu vực hoa cỏ giáp với ngôi nhà nhỏ của Cao Nhược Vũ lúc này xám ngắt, một số cây giống như bị đốt cháy đen.

“Khương tiên sinh, chuyện này là từ khi tên nghịch tử rước về gã đạo sĩ kia.” Cao Hình Thiên trầm mặt xuống, khẽ nói. Nhắc tới chuyện đó, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy xấu hổ.

“Trở về đi, tối nay di chuyển những người ở xung quanh đây đi.” Khương Thần ngửa mặt lên nhìn trời, lạnh nhạt nói.

Thành Tây bởi vì đặc thù như thế, vì vậy tồn tại rất nhiều âm hồn. Rời đi thành Tây, âm hồn các loại đều sẽ bị hạn chế khả năng đi rất nhiều, thậm chí có khả năng bị tiêu tán. Vì vậy, không dễ gì bọn chúng rời đi thành Tây. Vì lý do này mà Cao Nhược Vũ mới có thể sống đến bây giờ.

Khương Thần cũng nắm biết được điều đó cho nên mới không vội vàng chữa trị cho Cao Nhược Vũ. Hắn đợi đến hôm nay, ngày cực âm, các loại âm hồn chắc chắn sẽ được thoải mái đi lại, không còn bị giới hạn tại thành Tây. Chắc chắn ngày hôm nay, âm hồn đánh dấu Cao Nhược Vũ sẽ xuất thủ. Hắn tới Cao gia cũng là vì lý do này.

“Vậy ta liền đa tạ Khương tiên sinh…” Cao Hình Thiên chắp tay khẽ cúi đầu, sau đó rời đi.

Khương Thần ung dung bước trên thảm đá nhỏ dẫn vào căn nhà trung tâm vườn hoa rộng lớn này.

Trong căn phòng nhỏ, đồ đạc đơn sơ, phần lớn đã bị di chuyển hết đi để tránh Cao Nhược Vũ lúc tinh thần không ổn định tự làm tổn thương mình. Nổi bật trong căn phòng này là một chiếc quan tài gỗ màu đen, đặt giữa phòng. Quan tài này được đặt ngay ngắn, trên một chiếc kệ, nắp quan vẫn đang để ngỏ.

Góc căn phòng lúc này ngồi lấy một nữ tử, dáng người thướt tha, mặc trên mình một bộ đồ ngủ, mái tóc thả trôi bồng bềnh. Bởi vì quay mặt về góc tường, vì thế cũng không nhìn thấy khuôn mặt nàng thế nào. Nàng ngoại trừ Cao Nhược Vũ thì còn ai.

Cao Nhược Vũ đang ngồi trên ghế đẩu khẽ đung đưa, miệng ngân nha một điệu nhạc với ngôn ngữ kì lạ. Trên tay còn cầm theo một búp bê nhồi bông nhỏ nhắn.

Nhận ra có người đi tới, Cao Nhược Vũ ngoảnh đầu lại.

Sau khi trông thấy Khương Thần, nàng khẽ đung đưa thân mình, sau đó lại quay đầu trở lại góc tường, ngân nga tiếp giai điệu của mình.

Khương Thần bước vào căn phòng, tìm cho mình một chỗ ngồi, sau đó ung dung ngồi xuống. Hắn cũng không lên tiếng, bởi vì hiện tại có đánh tiếng với Cao Nhược Vũ, nàng cũng không đáp lại.

Càng về buổi tối, thần trí Cao Nhược Vũ càng không ổn định. Khương Thần có thể nhìn thấy, từ trên người nàng đang vờn quanh hai loại khí tức. Một cái chính là loại hắc khí tà ác hắn đã tiêu trừ trên người vị nữ gia nhân. Còn lại một loại hoàng kim chi khí phát ra từ chuỗi phật châu đeo trên cổ tay nàng. Hai loại một là điềm lành chi khí, một âm sát chi khí liên tục ma sát nhau. Hoàng khí từ chuỗi phật châu phát ra ẩn ẩn có dấu hiệu yếu thế so với hắc khí khi mà chuỗi phật châu giống như sắp bị nứt vỡ.

Trời vừa chập tối, Cao Nhược Vũ càng hát to hơn, lúc này cũng không nghe nàng đang hát thứ ngôn ngữ gì, chỉ có thể nghe được tiếng ê a như người câm, đồng thời, tay chân cũng khẽ vung vẩy giống như quỷ nhập tràng.

Khương Thần thở hắt ra một hơi sau khi hoàn thành một vòng tu luyện, hắn tiến tới khẽ đưa tay đặt lên vai Cao Nhược Vũ. Lúc này, nàng mới ổn định lại được một chút.

Chỉ thấy Cao Nhược Vũ quay lại nhìn Khương Thần, sau đó đưa tay chỉ chỉ miệng của mình ra hiệu không thể nói rõ ràng được. Sau nàng lại trợn ngược mắt, khóe miệng cũng giật giật lên mấy cái khiến cho khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều hiện lên vặn vẹo.

Âm khí nhập thể quá mạnh, đến cả mộc chi nguyên khí của Khương Thần cũng không thể áp chế toàn diện.

Nữ tử mỏng manh yếu đuối lâm vào thống khổ, thế nhưng dường như nàng vẫn còn một tia thần trí, muốn đẩy tay Khương Thần ra rồi quay mặt đi, có lẽ là không muốn hắn nhìn thấy bộ dáng đáng sợ của mình.

Khương Thần càng ghì chặt vai nàng, nàng càng giãy dụa kịch liệt. Sau đó thân thể thậm chí còn run rẩy lên mấy lần, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu mất kiểm soát.

Rõ ràng tâm thần nàng kích động, âm khí kia càng quấy phá mạnh mẽ hơn. Hôm nay lại là ngày mười lăm tháng bảy, vì thế lại càng mạnh mẽ.

“Thả lỏng ra.”

Khương Thần tiếp tục đưa một đạo mộc chi nguyên khí vào xoa dịu đi đợt âm sát chi khí đang quậy phá trong cơ thể nàng. Vốn dĩ hắn có thể đưa hỏa chi nguyên khí vào, thế nhưng Hỗn Nguyên Chi Khí hệ hỏa rất cương mãnh cùng hung bạo, chỉ sợ cơ thể nữ tử của nàng không thể chịu được.

Được Hỗn Nguyên Chi Khí xoa dịu, Cao Nhược Vũ cũng chậm rãi ổn định trở lại. Nàng đưa đôi mắt ngập nước nhìn lấy Khương Thần, ngón tay chỉ chỉ khuôn miệng nhỏ nhắn của mình, lúc đóng lúc mở, thế nhưng có thể nhìn thấy đầu lưỡi nhỏ nhắn của nàng cứng lại, hoàn toàn không thể cử động, chỉ có thể ú ớ trong cổ họng.

“Không sao. Chút nữa sẽ tốt.”

Cao Nhược Vũ mím lại đôi môi nhợt nhạt. Sâu trong ánh mắt có chút mơ hồ kia hiện lên vẻ tin tưởng vô cùng.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa. Sau đó, Lạc Kỳ Kỳ bê một khay thức ăn đi vào.

“Tiên sinh, lão gia sai ta mang đến cho ngài cùng tiểu thư chút thức ăn.”

Đoạn đầu hơi cúi thấp, nhỏ nhẹ nói tiếp:

“Nếu như ngài không tiện, có thể để ta tới giúp tiểu thư dùng bữa.”

“Không cần, nàng có thể tự mình tới được.” Khương Thần lạnh nhạt nói. Đoạn khẽ vỗ vỗ vai Cao Nhược Vũ.

Lạc Kỳ Kỳ kia nghe vậy, khẽ ngẩng đầu lên, khuôn mặt hiện ra vẻ ngạc nhiên. Bình thường buổi tối nàng ở chung với Cao Nhược Vũ, đối phương thường thường sẽ giãy dụa, hát hò đến khi mệt mỏi mới đi ngủ. Muốn cho nàng dùng bữa cũng là vô cùng khó khăn.

Vì vậy khi nghe Khương Thần nói rằng Cao Nhược Vũ có thể tự dùng bữa, Lạc Kỳ Kỳ vô cùng ngạc nhiên. Càng ngạc nhiên hơn khi nàng vừa mới ngẩng đầu, nhìn thấy Cao Nhược Vũ đang chậm rãi đi về phía mình, khuôn mặt hiền dịu, miệng mỉm cười đang nhìn mình. Hai tay ra hiệu cảm ơn nàng mấy ngày nay đã chăm sóc tận tình.

“Cái này…”

Lạc Kỳ Kỳ hiện lên vẻ ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh trở lại. Nàng nghe những người khác nói rằng Khương Thần có thể trừ tà, vì thế nàng đoán rằng trạng thái ổn định của Cao Nhược Vũ hiện tại là do Khương Thần đã bắt đầu chữa trị.

Thanh niên này không ngờ lại có bản lĩnh cao như vậy!!!

Lạc Kỳ Kỳ thầm thán phục Khương Thần.

“Tiên sinh, vậy ta lui ra trước, tiểu thư liền giao lại cho ngươi.” Lạc Kỳ Kỳ để mâm thức ăn lên bàn sau đó khẽ nói.

“Đi đi.” Khương Thần vẫy vẫy tay.

“Đúng rồi tiên sinh.” Lạc Kỳ Kỳ quay lại, cúi người thật sâu trước Khương Thần, sau đó nói: “Cảm tạ ngươi chuyện lúc chiều.”

Khương Thần không đáp, chỉ khẽ gật đầu ra hiệu cho nàng đi ra.

“A…a.” Cao Nhược Vũ ngồi bên bàn ăn, tay ra hiệu cho Khương Thần tới ăn cùng.

“Ngươi ăn đi, ta còn có chút chuyện.” Khương Thần không nhanh không chậm, nói.

Lúc này hắn cầm trên tay một miếng ngọc thạch. Đầu ngón tay bao bọc bởi một tia Hỗn Nguyên Chi Khí, liên tục vạch phá lên miếng ngọc thạch kia hình thành những phù văn huyền ảo.

Cao Nhược Vũ thấy Khương Thần không để ý gì đến mình, khuôn mặt nhợt nhạt hiện lên chút hờn dỗi. Chỉ thầy nàng ăn ngấu nghiến hết bàn thức ăn, cũng không để lại cho Khương Thần chút gì.

“Ăn xong rồi thì yên tâm nghỉ ngơi chút đi.” Khương Thần lạnh nhạt nói: “Chuyện còn lại để ta lo.”

Nói rồi hắn bước ra cửa, tùy ý ném ra miếng ngọc thạch trên tay về phía vườn hoa. Sau đó quay trở vào trong phòng.

Cao Nhược Vũ dường như đối với chuyện lúc này Khương Thần không ngồi ăn cùng nàng vẫn còn giận dỗi, nghe Khương Thần nói vậy liền phụng phịu đi tới chiếc giường nhỏ kê cạnh quan tài đen, ngồi bần thần một góc không nói gì.

Trước mười hai giờ đêm, Khương Thần lấy từ bó hương trên nắp quan tài hai nén sau đó phân biệt cắm tại cửa chính cùng cửa sau gian nhà. Điểm hỏa cho hai cây hương, gian phòng rất nhanh ngập tràn trong khói trắng nghi ngút.

Trong không gian mờ ảo quỷ dị, Khương Thần giống như làm ảo thuật, trên tay xuất hiện hai quả chuông nhỏ. Hắn đem hai quả chuông này cũng treo lên cửa chính và cửa sau ngôi nhà. Hoàn tất chuẩn bị, hắn lấy phần hương còn lại trên nắp quan tài, đem nó bóp vụn rồi rải lên sàn nhà

Cao Nhược Vũ nhìn thấy bố trí của Khương Thần thì khẽ a lên một tiếng sau đó ra dấu bằng tay, ý hỏi hắn làm như vậy để làm gì.

“Chờ cho hương cháy hết liền có thể ngủ. Những chuyện khác ngươi không cần quan tâm.” Khương Thần cũng không giải thích, chỉ khẽ nói.

Vừa dứt lời, tình huống quỷ dị xuất hiện!

Cây nhang trước cửa kia đột nhiên bị dập tắt!

**

Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.

Chương 67: Chuẩn bị trước